• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Khả Châu bị quăng thẳng lên trên giường, vô tình phần đầu bị va đập vào góc giường dẫn tới chảy máu. Cô gắng gượng ngồi dậy nhưng chưa kịp ngóc đầu lên đã bị một tên to xác đè hai vai xuống. Thoáng chốc, hai bên vai truyền tới một cảm giác đau nhức.

“Anh làm ơn!!! Làm ơn tha cho tôi!!!” - Bạch Khả Châu rưng rưng nước mắt van nài hắn nhưng hắn chẳng để những lời cầu xin vào tai, chỉ chăm chăm giải quyết nhu cầu, thưởng thức người đẹp.

“Đại ca, anh giải quyết nhanh một chút. Bị Âu Thiếu Thượng phát hiện chúng ta có trăm cái mạng cũng không thoát khỏi đây được đâu!” - Tên tóc vàng đứng ở ngoài cửa canh gác, nói vọng vào cảnh báo cho tên tóc trắng.

Không cần tên kia cảnh báo tên tóc trắng cũng không nhịn nổi nữa. Hắn gấp gáp cởi bỏ sợi dây nịch bằng da, mở khoá quần, không cần màn dạo đầu định xâm nhập thẳng vào bên trong Bạch Khả Châu. Cô sợ hãi vùng vẫy liên tục, dùng sức khép chặt hai bắp đùi lại để hắn không có cơ hội tiến vào.

Nhưng với sức của một cô gái yếu đuối làm sao có thể đấu lại với một tên xã hội đen. Vài phút đầu, hắn hơi chật vật nhưng thú tính của hắn đột nhiên trổi dậy mạnh bạo tách hai bắp đùi của cô ra, hoàn toàn cho hắn thấy được chiếc quần nhỏ màu trắng lờ mờ sau lớp váy.

“Cầu xin anh, anh làm ơn tha cho tôi đi!!”



*RẦM!!!*

Tiếng động lớn ở ngoài cửa làm cho hành động đê tiện của hắn chợt dừng lại. Hắn vừa xoay đầu ra đằng sau định xem coi là có chuyện gì thì Âu Thiếu Thượng ngay lập tức lao tới dùng hết lực đấm hắn một cái.

Lâm Khả Nguyệt sốt sắng từ bên ngoài chạy tới bên cạnh cô “Khả Châu, mày có bị làm sao không vậy?”

Vì lúc nãy Âu Thiếu Thượng dùng lực quá lớn đã khiến cho tên tóc trắng gãy mất một cái răng. Hắn phun cái răng đã gãy lên trên sàn, lấy ngón tay lau ít máu ở khoé miệng, khiêu khích đối diện với Âu Thiếu Thượng.

“Con nhỏ đó bao nhiêu? Tao mua!”

Bên này, Lâm Khả Nguyệt nhẹ nhàng đỡ Bạch Khả Châu ngồi dậy, đang lấy áo khoác của Âu Thiếu Thượng khoác cho cô, nghe thấy tên khốn nạn đó nói như thể chẳng khác nào xem Bạch Khả Châu là gái làng chơi, tuỳ bọn chúng chơi đùa khiến cho Khả Nguyệt nổi trận lôi đình.

*Chát...Chát!!!*

Lâm Khả Nguyệt tặng cho hắn hai cái tát trời giáng chia đều cho hai bên. Cô ấy chỉ tay thẳng vào mặt hắn, trừng mắt lên cảnh cáo: “Mày xem bạn tao là hạng gái gì? Nó đường đường là tiểu thư Bạch gia, cao quý đến mức nào, ngay cả một cái móng tay mày chạm vào nó phải tu mất mười kiếp!”

Cô ấy nắm thẳng cổ áo của hắn, gằn giọng “Tốt nhất mày nên cầu nguyện cho bản thân đi. Nếu nó mà có bị gì đích thân tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ đó.”

Đạp cho hắn một cái vào bụng, Khả Nguyệt dắt cô ra khỏi toà lâu đài, đứng ở dưới cổng chờ Âu Thiếu Thượng lấy xe tới.



Âu Thiếu Thượng hạ tầm mắt nhìn tên cặn bã ngồi dưới chân mình, sâu húc trong ánh mắt của Âu Thiếu Thượng là con đường đi đến gặp Tử Thần. Hắn không nói gì, không làm bất cứ hành động gì gây thương tổn cho tên tóc trắng.

Đi ra trước cửa, hắn đăm chiêu nhìn Giang Liễu, hai bên nhìn nhau Giang Liễu tức khắc hiểu ý của hắn.

Cánh cửa phòng từ từ đóng lại, cũng giống như sinh mạng của người ở trong phòng từ từ mất đi cơ hội được nhìn thấy ánh sáng, trở thành một cái xác lạnh ngắt, đông cứng.

Âu Thiếu Thượng lái xe đến trước cổng đón cô và Lâm Khả Nguyệt. Chiếc xe lao băng băng trên đường, hướng thẳng về biệt thự của hắn nhưng giữa chừng Lâm Khả Nguyệt là người ngăn cản.

“Tới quán rượu Jo, tôi sẽ tự đưa Khả Châu về dinh thự Lâm gia!” Khả Nguyệt ôm chặt cô trong lòng, liếc mắt vào gương chiếu hậu thông báo cho hắn để hắn chuyển sang tuyến đường khác.

Lúc đầu, Lâm Khả Nguyệt tưởng rằng hắn sẽ làm theo lời mình, cho đến khi để ý thấy chiếc xe vẫn chạy trên tuyến đường cũ tới nhà hắn Lâm Khả Nguyệt dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Anh không nên ở gần Khả Châu. Tránh xa nó ra!”

“Tại sao? Tôi cần một lý do chính đáng.” - Gương mặt hắn vẫn lạnh tanh không một biểu cảm, dường như đã dự đoán trước việc cô ấy sẽ nói ra câu này.

“Anh là mafia. Tôi không cần nói nhiều anh cũng biết rõ anh và Bạch Khả Châu không cùng một tầng lớp.” - Lâm Khả Nguyệt nhàn nhạt nói.

“Mafia, gia tộc thì sao? Miễn tôi không gây nguy hiểm cho cô ấy là được.”

Lâm Khả Nguyệt nhếch mép “Không gây nguy hiểm? Chuyện hôm nay nếu như không phải anh nhất quyết dẫn bọn tôi tới thì tên khốn nạn kia làm gì có cơ hội đó. Vả lại bên cạnh anh cũng là một loại nguy hiểm đến chết người rồi.” - Lâm Khả Nguyệt càng nói lại càng tức, ngay từ đầu đã cảm nhận được người đàn ông trước mặt mình ngay lúc này không phải là người tốt rồi, nhưng vì hắn từng giúp Khả Châu hai lần nên cô ấy mới miễn cưỡng bỏ qua.

“Làm ơn, tránh xa Khả Châu ra. Tôi không muốn phải trở thành kẻ địch với một tên mafia như anh. Không phải vì tôi đấu không lại, mà tôi không muốn vô tình làm tổn thương Khả Châu!!!” - Khả Nguyệt nghiêm giọng, nếu tiếp tục để cô bên cạnh hắn ngày qua ngày cô ấy thật sự không thể nào không suy nghĩ tới cảnh Khả Châu lại gặp nguy hiểm lần nữa được.

*Két!!!*

Vừa dứt câu chiếc xe đã phanh gấp, Âu Thiếu Thượng xuống xe, vòng qua chỗ Bạch Khả Châu ngồi, muốn đích thân ẳm cô ra ngoài.

“Tới nơi rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK