Luật sư Minh nhếch mép cười mỉa mai, quay trở lại chủ đề chính, tiếp tục câu nói còn đang dang dở “Ngay sau khi lái xe rời đi Âu Thuần Dương đã ngay lập tức rượt đuổi theo, còn mưu mô rẻ sang tuyến đường khác hòng chặn đầu xe của thân chủ tôi. Kính thưa thẩm phán vì tình huống bất ngờ xảy ra thân chủ tôi không kịp thời phản ứng đã vô tình để xảy ra án mạng.”
Luật sư Minh quay sang nhìn lên thẩm phán “Nếu nói kỹ thì quả thật thân chủ tôi đã mang tội giết người nhưng nếu không phải vì Âu Thuần Dương vô lễ, gậy ông đập lưng ông thì đâu đến nỗi phải có phiên toà ngày hôm nay.”
“Giết người thì vẫn là giết người. Như cách nói của luật sư Minh đây chẳng lẽ mỗi khi tông chết một ai đó, trước đó đôi bên có xảy ra một chút xô xác thì người bị tông chết là người có lỗi hay sao?”
Luật sư Doãn hùng hổ phản biện lại những trình báo về sự việc diễn ra vào ngày 22 đến ngày 23, ngày xảy ra vụ án của luật sư Minh.
“Hình như luật sư Doãn đã hiểu sai ý tôi nói.” Luật sư Minh hếch một bên mày lên, xoay qua trực tiếp đối đầu với luật sư Doãn một lần nữa.
“Tôi không mong bản thân tôi sẽ hiểu đúng ý anh nói.” Luật sư Doãn thẳng thắn đáp trả, không hề nể mặt nể mũi luật sư Minh.
Luật sư Minh nhếch môi cười đầy ẩn ý, anh ta nghiêm túc đứng nghiêm trang, hướng mặt về phía quan toà khiến cho mọi người ngồi bên dưới một phen hóng hớt trong sự khó hiểu.
“Tới nước này để bảo vệ thân chủ của mình tôi cũng đành phải nói ra một câu này. Kính mong thẩm phán cho phép thì tôi mới dám nói ra.”
“Anh cứ việc nói.” Thẩm phán cho phép.
“Tôi muốn hỏi ngài liệu đoạn video được camera ghi lại mà bên tố vừa đưa cho ngài xem có thật sự là thật hay không?!”
Hàn Nhất Vĩ khe khẽ mỉm cười hài lòng với cách xoay chuyển tình thế của luật sư Minh.
Thẩm phán liền nhíu mày, luật sư Minh nhanh nhạy chớp lấy thời cơ để nói tiếp “Liệu đoạn video đó có bị người khác chỉnh sửa qua hay chưa?!” Vừa nói luật sư Minh vừa hướng ánh mắt về phía cha con Âu Định Vũ ngôi ở bên dưới ngầm khẳng định rằng hai cha con họ đã thông đồng cùng luật sư Doãn đánh tráo sự thật năm xưa.
“Hàm hồ.” Luật sư Doãn lớn tiếng.
Anh ta chẳng thèm bận tâm đến lời luật sư Doãn nói, sau đó anh ta lại hướng lên thẩm phán, từ tốn nêu lên suy nghĩ của bản thân “Kính thưa ngài thẩm phán những lời tôi vừa nói đều có cơ sở rõ ràng. Vụ việc xảy ra cũng gần cả chục năm, tại sao tới bây giờ gia đình bên bị hại mới viết đơn khởi tố thân chủ của tôi?! Lại còn đem ra bằng chứng cách đây cả chục năm? Thật khiến cho tôi hoài nghi tất cả những việc họ đang làm thưa thẩm phán.”
Một cú xoay chuyển tình thế đầy ngoạn mục từ phía luật sư Minh. Tất cả mọi người ngồi tại dưới phiên toà không ngừng gật gù đồng ý với suy nghĩ của luật sư Minh, có người cũng đồng tình cho rằng bên bị hại đang có âm mưu gì đó phía sau nên chuyện của chục năm về trước mới đột nhiên bị bới móc lên như vậy.
“Coi bộ chưa chắc gì bên bị tố sẽ thua kiện đâu.”
“Chứ còn gì nữa. Vị luật sư kia quả thực là rất tài giỏi nên mới có thể xoay ngược ván cờ cam go một cách mượt mà như vậy.”
Những lời họ nói tất cả đều lọt hết vào tai Hàn Nhất Vĩ không sót một từ nào. Quả nhiên anh quyết định chọn luật sư Minh là một lựa chọn đúng đắn. Anh ung dung ngả lưng ra sau ghế với dáng vẻ đắc ý, sau đó cố tình nghiêng người nhìn Bạch Khả Châu.
Cô ngồi thoải mái, bình thản xem phiên toà căng thẳng đang diễn ra trước mặt, trông thấy Hàn Nhất Vĩ cố ý nhìn mình Bạch Khả Châu liền thay đổi thái độ 360 độ.
Hiện tại, luật sư Minh phải gọi là rất xuất sắc trong việc bào chữa và xoay chuyển tình hình giúp cha cô. Việc đó cũng đồng nghĩa với việc Hàn Nhất Vĩ đang giữ đúng lời hứa của anh với cả Bạch gia, với cái đầu đầy lập luận như luật sư Minh một khi cha cô thật sự được quan toà cho mang danh ngộ sát thì sẽ là lúc cô chấp nhận số phận của mình sẽ hoàn toàn nằm trong tay Hàn Nhất Vĩ cả đời này.
Vì để làm sáng tỏ mọi việc như lời luật sư Minh đặt ra trước đó, thẩm phán đã cho tạm dừng phiên toà trong vòng mười lăm phút để kiểm tra độ chính xác của hai đoạn video do bên tố cung cấp.
Bạch Khả Châu bước ra khỏi phòng, không khí trong lành tự nhiên bên ngoài bất giác làm cho cô dễ chịu.
“Cha em sắp được thả rồi, em có cảm thấy vui không?” Giọng nói trầm thấp của Hàn Nhất Vĩ từ đằng sau truyền tới.
Mỗi lần khi nghe thấy giọng nói này của Hàn Nhất Vĩ không hiểu làm sao cô lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng,
Bạch Khả Châu lén lút hít sâu một hơi, đằm thắm quay lại đối diện với anh “Vui? Đương nhiên là phải vui chứ.”