“Đỡ tôi.”
Giang Âm sửng sốt…
Là Trần Thanh!
Sau khi bình tĩnh lại, cô càng chắc chắn hơn vì mùi hương quen thuộc ấy.
Biết được người phía sau là ai, Giang Âm đỡ cánh tay của anh, muốn quay lại để nhìn anh, nhưng lại quên mất tư thế lúc này của Trần Thanh vẫn đang hơi cúi xuống.
Cô cứ vậy mà xoay người lại, môi lập tức sát gần mặt anh.
Cảm xúc tinh tế khiến Giang Âm hoảng sợ mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng.
Cánh môi mềm mại lại ấm áp chạm nhẹ qua, quanh chóp mũi đều là mùi hương nhà nhạt. Đôi đồng từ của Trần Thanh co rút, đôi mắt vốn không hề gợn sóng lại trở nên thâm trầm. Một cơn nóng cháy xông thẳng xuống bụng dưới, dục vọng đã đè nén lâu nay càng thêm bành trướng.
Khi Giang Âm phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nháy mắt như bị thiêu đốt, bối rối quay mặt đi.
Cận thận cọ cọ hai chân, cô ướt.
Trong lúc nhất thời, hai người hai suy nghĩ, cứ vậy mà xấu hổ xuống xe.
Giang Âm đi phía sau Trần Thanh, hai tay khẩn trương nắm chặt, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Cô liếm liếm đôi môi hơi khô của mình, ra vẻ bình thường, nói:
“Trần Thanh.”
Trần Thanh đang đứng cách Giang Âm vài bước chân bỗng cảm thấy trái tim mình đập lỡ một nhịp. Anh dừng lại, xoay người nhìn cô, vẻ mặt vô cảm, không nói chuyện, chỉ nhìn cô như vậy.
“Ban nãy… Ban nãy không phải do tớ cố ý.”
Giọng nói của Giang Âm mang theo sự bất an, cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nuốt nước bọt rồi lại nhìn Trần Thanh, cô cúi người tạo thành một góc chín mươi độ tiêu chuẩn:
“Tớ… Tớ… Tớ xin lỗi!”
Tháng mười một ở phương nam khô ráo rét lạnh, gió lạnh từng cơn thổi đến, mái tóc không được buộc lên của thiếu nữ cứ thế bị gió thổi bay có chút hỗn loạn. Giọng nói ngày thường ngọt ngào, mềm mại hôm nay còn mang theo cả sự trong trẻo.
Giang Âm cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, tim đập “thình thịch, thình thịch”, vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì lại nghe được tiếng cười dễ nghe.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức bị nụ cười của thiếu niên mê hoặc, trong lòng rung động không thôi.
Khóe môi của thiếu niên hơi cong lên, một độ cong vô cùng đẹp mắt. Hàng lông mi dài, đôi mắt như viên pha lê màu đen ánh lên ánh sáng nhu hòa. Mái tóc trên trán hơi bay bay, ánh mắt anh nhìn cô vô cùng chăm chú. Đột nhiên Giang Âm cảm thấy sự rét lạnh của mùa đông dần dần trở nên có chút ấm áp và dịu dàng.
Nhìn Giang Âm bị nụ cười của mình mê hoặc, không biết tại sao, Trần Thanh lại có thấy có hơi vừa lòng. Giọng nói lạnh nhạt cũng trở nên dịu dàng hơn:
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Giang Âm bị giọng nói của Trần Thanh kéo về hiện thực, cô cúi đầu, thầm mắng mình một tiếng.
Hoa si!
Sau đó lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anh.
Trần Thanh cầm lấy, nhanh chóng ấn một dãy số vào điện thoại rồi đưa trả lại cho cô:
“Về nhà dùng số điện thoại này thêm WeChat của tôi nhé.”
“Được.” Giang Âm cố gắng áp chế sự vui vẻ sắp tràn ra của mình.
“Ừm.”
Trần Thanh cúi đầu nhìn đôi tay bị lạnh đến ửng đỏ của cô, hàng lông mày nhíu lại, giọng nói trầm thấp hơn ngày thường:
“Đi về đi.”
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Giang Âm giật giật ngón tay cứng đờ của mình, cúi đầu nhoẻn miệng cười.
Cậu ấy đang quan tâm mình sao?
Hàm răng đáng yêu cắn cắn môi dưới, cô nói:
“Được, ngày mai gặp nhé!”
Trần Thanh hơi gật đầu, trả lời:
“Đi về đi, chú ý an toàn.”
Giang Âm xoay người, nhưng cô biết Trần Thanh vẫn đang nhìn cô. Hôm nay cô đã trải qua rất nhiều loại cảm xúc cùng anh, cuối cùng nhịn không được mà cười thành tiếng.
Vừa về đến nhà, Giang Âm vào phòng, cặp sách cũng chưa bỏ xuống, không chờ nổi mà lấy điện thoại ra, click mở màn hình, tìm đến phần thông tin điện thoại, một chuỗi số điện thoại lập tức hiện lên trước mắt.
Không phải là nằm mơ!
Đây là sự thật!
Cô có số điện thoại của Trần Thanh!
Giang Âm nhìn mười con số Ả Rập trên màn hình một hồi lâu, sau đó sao chép lại rồi tìm trên WeChat, khuôn mặt tươi cười nhấn thêm bạn tốt.
Sau đó lại nhìn màn hình vô cùng chăm chú, cho tới khi gần mười phút trôi qua, đối phương đồng ý kết bạn.
Bạn đã thêm một bạn tốt, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện…
Cô đưa tay click mở giao diện trò chuyện, tìm phần sửa ghi chú, do dự một chút rồi đổi tên thành Thanh Thanh.
Khuôn mặt của thiếu như như thêu hoa, hài lòng gật đầu.
Đổi như vậy cũng chẳng sao cả, vì anh cũng chẳng thấy.
“Thanh Thanh.”
Giọng nói của Giang Âm như đang nỉ non.
Sau khi phản ứng lại, cô lập tức vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
A a a… Xấu hổ quá!
Cô lại mở điện thoại ra, đánh chữ rồi lại xóa đi, cuối cùng chỉ gửi một câu:
【Tớ về nhà rồi.】
“A Âm, ra ăn cơm đi con.” Mẹ Giang là Đinh Thanh gõ cửa phòng cô.
“Vâng ạ, con ra ngay đây!”
Cuối cùng Giang Âm nhìn thoáng qua khung trò chuyện vẫn chưa có câu trả lời, lưu luyến đặt điện thoại xuống rồi ra khỏi phòng ngủ.
Hôm nay ba Giang về nhà sớm, ông ấy gắp cho Giang Âm một đũa thức ăn, giọng điệu dịu dàng nói:
“A Âm, ba mẹ tính đi vay rồi mở một tiệm lẩu, như vậy thì sau này sẽ về muộn, con có thể tự làm cơm được không?”