“Ba mẹ, con sắp mười tám tuổi rồi, một mình con cũng không sao đâu.”
Đinh Thanh và Giang Minh Sinh nhìn nhau, rất đỗi vui mừng mà đưa tay sờ đầu Giang Âm:
“Con ấy à, cho dù là lớn như thế nào đi nữa thì đối với mẹ và ba con, con cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Một nơi khác trong thành phố, nhà họ Trần lại có chút cô đơn quạnh quẽ.
Mẹ của Trần Thanh – Chu Nhược Thủy là cô nhi, được bà nội Trần nhận nuôi.
Hai vợ chồng nhà họ Chu đều là quân nhân, đều hy sinh khi làm nhiệm vụ. Bà nội Trần thấy Chu Nhược Thủy nhỏ tuổi đáng thương, cho nên đã nuôi dưỡng bên cạnh mình. Nhiều nằm như vậy qua đi, tình cảm đã hơn cả tình mẹ con. Sau này Chu Nhược Thủy lại gả cho con trai là Trầm Lâm Mặc, bà nội Trần càng vui mừng hơn rất nhiều.
Biết ba Trần tháng Giêng sẽ phải về thủ đô nhậm chức, cho nên đã bảo mẹ Trần về nhà ở thành phố Kinh trước.
Công việc của ba Trần thường ngày vốn đã bận rộn, thấy vợ đã về nhà ba mẹ, cho nên coi phòng làm việc là nơi ăn nghỉ luôn.
Trần Thanh không cảm thấy không quen gì cả. Từ nhỏ đến lớn, anh không hề ỷ lại ba mẹ.
Lái xe đưa mẹ đến sân bay, thấy bà đăng ký xong xuôi rồi mới lái xe về nhà.
Xe chạy về nhà, Trần Thanh không lập tức xuống xe mà đưa tay lấy điện thoại trên ghế phụ. Vừa mở ra đã thấy tin nhắn Giang Âm gửi tới cách đây mấy giờ trước.
Sound:【Tớ về đến nhà rồi.】
Chú ý tới tên WeChat của cô gái nhỏ, Trần Thanh không nhịn được mà bật cười.
Sound… Âm thanh.
Khi đồng ý kết bạn, anh đang chuẩn bị giúp mẹ thu dọn hành lý, không có chú ý tới nick name của cô.
Bây giờ nhìn thấy, đáy lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Ồ, cũng không biết vật nhỏ này cố ý hay là vô tình.
1:【Ừm.】
Khi nhận được tin nhắn của Trần Thanh, Giang Âm đang liều mạng với bài thi toán của tháng này.
Cô mệt mỏi cầm lấy điện thoại, vừa thấy tin nhắn của Trần Thanh, lập tức khôi phục lại sức sống bừng bừng.
Cô gõ một câu “ăn cơm chưa”, vừa chuẩn bị gửi đi thì lại nghĩ tới gì đó, xóa dòng chữ đó đi, đánh đánh gõ gõ nửa ngày mới gửi đi.
Sound:【Cậu có bận gì không? Có thể dạy tớ làm một bài tập được không?】
Giang Âm nhẹ cắn ngón tay, nhìn chằm chằm màn hình.
Một phút sau, cô nhụt chí, chuẩn bị thu hồi tin nhắn.
Sao cô lại quên rằng, cô và anh không có thân?
Vậy mà cô lại không biết xấu hồ mà đưa ra loại yêu cầu này, Giang Âm ảo não vuốt trán.
Đắc ý vênh váo, được voi lại đòi tiên, Giang Âm à Giang Âm, xem ngày mai mày đối mặt với cậu ấy như thế nào!
Tinh tinh….
Sound:【 Bạn đã thu hồi một tin nhắn.】
1:【Có thể. 】
Giang Âm ở bên này còn chưa đánh xong chữ thì đối phương đã gửi một tin nhắn tới.
1:【 Mở video? 】
Nhìn đến câu này, Giang Âm thiếu chút nữa đã ngã khỏi ghế. Giây tiếp theo, cô vội vàng lấy bài tập kia ra, rồi sửa soạn lại đầu tóc của mình. Chắc chắn quần áo của mình không có bị làm sao thì lo lắng nuốt nước miếng, nhắn lại một câu.
sound:【 Được (⊙o⊙)】
1:【Đối phương yêu cầu video.】
Giang Âm hít một hơi thật sâu, sau đó bàn tay run rẩy nhấn xác nhận.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là yết hầu gợi cảm của thiếu niên, sau đó là khuôn mặt.
Phía sau là hai màu đen trắng, vẻ mặt thiếu niên lười biếng, dưới ánh đèn màu trắng, hàng lông mi dài vô cùng nổi bật.
Cổ áo sơ mi hơi mở, lộ ra phần ngực trắng nõn.
Vừa cấm dục lại vừa gợi cảm.
Cô ướt.
Ngón tay của Trần Thanh gõ gõ lên mặt bàn, nói:
“Bài tập đâu?”
“Hả? À…”
Giang Âm luống cuống để ống kính vào bài thi, ngón tay chỉ vào một bài tập.
Thiếu niên liếc nhìn đề bài rồi mở miệng giảng bài:
“Vì AB // l và cạnh AB đi qua điểm (0,0) nên phương trình của đường thẳng AB là y = x. Giả sử tọa độ của A và B lần lượt là (x1, y1), (x2, y2), ta có thể lấy x = ± 1 nên | AB | = | x1- x2 | = 2. Và vì độ cao h trên cạnh AB bằng khoảng cách từ gốc tọa độ đến đường thẳng l, Vậy h = S △ ABC = | AB | · h = 2 …”
Khó lắm mới được học thần giảng bài, Giang Âm lập tức hỏi từng vấn đề của bài kiểm tra.
Đầu tiên, Trần Thanh giảng một lần cho Giang Âm nghe. Sau đó dẫn dắt những kiến thức liên quan đến nó rồi để cô tự giải lại một lần nữa.
Cuối cùng cũng làm xong một đề toàn, Giang Âm như trút được gánh nặng, cô bỏ bút trong tay xuống.
Thật không hổ danh là học thần…
“Cảm ơn cậu nhiều.”
Giọng nói của cô mềm mại, ngọt ngào, tựa như kẹo bông gòn vậy.
“Ừm…”
Trần Thanh nhìn vành tai ửng hồng của cô gái qua màn hình, sau đó nói tiếp:
“Đề thi tháng lần này cũng khá đầy đủ… Được rồi, ngày mai làm lại đi.”
“Ừm…Được.” Giang Âm ngoan ngoãn gật đầu.
Thiếu nữ sống ở phương nam, cho dù nói chuyện như nào thì giọng nói đều mềm mại ngọt ngào, lọt vào tai người khác như là đang làm nũng vậy.
Thật ngoan, cũng thật quyến rũ…
“Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
“Ừm, cậu ngủ ngon nha, Trần Thanh!”
Trần Thanh “ừ” một tiếng, sau đó tắt video. Anh đứng dậy, lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn lên, đi tới bên cạnh ban công, thất thần.
Anh thừa nhận, anh đối với cô, thật sự là có chút đặc biệt.
Cho tới bây giờ, cô là người duy nhất khiến anh có kiên nhẫn như vậy.