"Nhức đầu sao, ngày hôm qua em uống nhiều như vậy?" Cả đêm không gặp, trên cằm anh dường như mọc chút râu, lúc nói chuyện trên mặt còn mang theo mệt mỏi, nhìn qua vẫn không tệ.
Nhan Giác hơi khựng lại, đây có nên gọi là sự quan tâm cuối cùng trước khi chia tay? Cô thu hồi kinh ngạc, nhún nhún vai: "Cũng may, năm ly cocktail cộng với vài chai bia, trong phạm vi em kiểm soát được."
"Đến tiễn em à?" Giọng nói dứt khoát, Nhan Giác toan tính kéo hành lý đi nhưng bất thình lình bị Lệ Tranh nắm chặt, thở dài, Nhan Giác từ bỏ ý định: "Anh muốn kiểm tra hành lý của em, xem em có mang thứ gì của anh đi không?"
Cô càng bất ngờ anh lại càng mỉm cười gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc: "Ừ, muốn kiểm tra."
Nhan Giác cắn cắn đôi môi, sau đó buông ra: "Vậy thì kiểm đi, anh cẩn thận như vậy coi chừng lại đau mắt hột!"
Hôm nay cô mang giày đế bằng, lưu loát ngồi xổm xuống, kéo khóa hành lý, lấy ra vật dụng: "Đồ dùng hàng ngày, sáng năm, chiều ba, của anh sao?"
Nhan Giác nhíu mày, Lệ Tranh lắc đầu.
"Váy dài bằng lụa, hiện tại không dùng nữa, cũng của anh sao?"
Nhan Giác lại nhìn, Lệ Tranh tiếp tục lắc đầu.
"Quần lót đen làm bằng tơ, của anh sao?"
Tiếp tục lắc đầu.
. . . . . .
Toàn bộ vật dụng lúc sáng Nhan Giác bỏ vào, bây giờ đều bị cô chật vật lôi ra, giống như đang tiến hành liệt kê từng chi phí trong mối quan hệ của bọn họ.
"A, thiếu chút quên thật rồi, còn có một vật của anh" Nhan Giác đưa tay, đưa cuốn sách qua cho Lệ Tranh, là quyển sách 《lý luận quân sự》. Trên bìa được làm bằng nhựa, người lính mặc quân phục màu xanh, tư thế nghiêm trang đang đứng chào cờ, Nhan Giác xúc động, nhìn không ra được cảm giác lúc này của cô. Cô thu tay lại, chuẩn bị lần nữa sắp xếp hành lý: "Xem xong rồi? Không có đồ của anh đúng không?"
"Còn có một cái." Vô luận là Nhan Giác thông minh cỡ nào cũng không tài nào hiểu nổi dự liệu của Lệ Tranh, giọng anh ấm áp, tao nhã lịch sự, giống như bây giờ anh đang nắm lấy tay cô, nhìn cô nói chuyện: "Em đem bạn gái của anh mang đi."
Nhan Giác biến sắc, ngồi chồm hổm đã lâu cô cũng cảm thấy mệt, bị một người đàn ông như vậy xé căng tinh thần ra, cô liền ngồi bệch xuống đất: "Lệ Tranh, bạn gái của anh, không đúng, phải nói là vị hôn thê của anh, cô ấy không có ở chỗ em, nếu như anh nghĩ lời nói của em. . . . . ."
Cô mỉm cười một chút: "Ngày hôm qua em nói, chúng ta chia tay. Em cũng không phải loại người mặt dày mày dạn, miễn cưỡng chiếm đoạt người đàn ông của người khác, không phải ‘trạm’ của mình mà cứ cố gắng giành lấy thì quả thật thất đức."
"Nếu như cái ‘trạm’ ấy hi vọng được em chiếm thì sao?"
Lệ Tranh mặt dày, biểu cảm đó càng khiến Nhan Giác ngoài ý muốn kinh ngạc, cô giãy giãy tay: "Anh nói đùa cái gì vậy?"
"Nhan Giác, ngày hôm qua sau khi em bỏ đi, anh đã cùng mẹ và Cố Mễ nói rõ, anh không thể nào ở cùng Cố Mễ, người anh yêu chỉ có thể là em."
Nhan Giác từng xem qua một bộ phim truyền hình Nhật Bản, vào cuối những năm 80, màn hình TV khá thô, khi ấy hung thủ được bảo vệ đến cùng, trong khi người vô tội lại bị tố giác. Tình cảnh này rất giống với cô bây giờ, cô nhìn hai bên, tìm tòi chiếc camera có thể đang ẩn núp.
Lệ Tranh ôm mặt cô, mỉm cười lạnh nhạt, cùng cô xác nhận: "Anh rất nghiêm túc."
Nhưng mà, trong tài liệu ông ngoại gửi đến, rõ ràng viết anh và Cố Mễ yêu nhau hai năm, còn chuẩn bị đi đến hôn nhân, Cố Mễ ngoài ý muốn tai nạn tử vong, Lệ Tranh vì nhớ người yêu cũ nên mới thành lập quỹ học bổng ở đại học Thành Đô, trước đó mấy năm anh và Cố Mễ còn đi đến tiệm sách kia ——
Anh nhìn thấu suy nghĩ của cô, hiểu rõ cô từng nghi ngờ cái gì, anh sờ vào tóc cô, chân chuyển ngồi xuống bên người: "Lệ gia và Cố gia là bạn thâm giao, anh và cô ấy quen biết ở trước cửa tiệm sách, khi đó cô ấy từ Mĩ trở về, không tìm được sách huấn luyện quân sự, lúc ấy còn ngang ngược mắng ông chủ một trận. . . . . ."
"Anh động lòng?" Nhan Giác thu hồi nụ cười, cảm giác mình bị ép nghe câu chuyện tình yêu của bọn họ: "Lệ Tranh, chuyện này không liên quan tới em, em cũng không muốn nghe."
"Có liên quan." Lệ Tranh hời hợt đem Nhan Giác muốn chạy trốn kéo tay về. Anh giống như một ác ma dịu dàng, Nhan Giác muốn cự tuyệt cũng không thể nào cự tuyệt, chỉ có thể răm rắp nghe theo.
"Năm ấy anh 27 tuổi, nghỉ phép về nhà liền bị người trong nhà an bài gặp mặt Cố Mễ, khi đó cô ấy chỉ mới 21. Em biết đấy, 27 tuổi không thể xem là trưởng thành, nhưng ở quân đội ngẩn ngơ mấy năm, trong nhà sợ sau khi anh xuất ngũ thì tuổi đã cao. Cho nên, việc xem mắt này anh cũng không bài xích."
"Anh vui mừng đúng không, người ta trẻ tuổi, bộ dạng mắng chửi người khác cũng trở thành xinh đẹp." Nhan Giác rốt cuộc nhịn không được ghen tỵ. Lệ Tranh không vạch trần cô, ngược lại mỉm cười, anh xoa xoa đầu cô: "Ừ, có một chút vui, dù sao thì cô ấy cũng là một cô bé tốt. Nhưng sau lần đó, anh phát hiện giữa anh và cô ấy không hợp. Anh ít nói, mỗi lần gặp mặt cô ấy đều nói anh nhàm chán, cô ấy thích trang phục của phim điện ảnh thì anh lại không biết, thứ anh biết, cô ấy lại không thích. . . . . ."
"Không thích mà anh lại nhớ dai như vậy." Cảm xúc ghen tỵ giấu ở trong lòng lần nữa bật lên. Lúc học đại học, một người bạn cùng phòng của Nhan Giác từng nói, lời hứa của bọn đàn ông phát ra chỉ có hơn phân nửa thật lòng, để bảo vệ cuộc sống mà cuối cùng trái tim cũng bị sự thay đổi nghiền nát thành mảnh vụn. Cho nên mới nói, thà tình nguyện tin trên đời có quỷ, cũng đừng tin tưởng cái miệng của bọn đàn ông. Cô vẫn cảm thấy Lệ Tranh và những người đàn ông khác không giống nhau, nhưng mà trước mắt, sự giải thích này không cách nào thuyết phục được cô.
Cô biết Lệ Tranh lâu như vậy, lần đầu tiên nghe anh than thở, Lệ Tranh thở dài một tiếng, tràn đầy bất lực: "Nhớ lại cũng có thể xuất phát từ tình yêu, cũng có thể là do áy náy. Gặp chuyện không may ngày ấy là ngày anh hẹn Cố Mễ để thuyết phục cô ấy giải trừ hôn ước. Tai nạn xe trên đường cao tốc, chuyện sau đó anh không nói chắc em cũng hiểu."
Kinh thánh nói, Đấng Tạo Hóa dùng 6 sáu ngày để tạo dựng trời và đất, ngày thứ 7 tạo ra người đàn ông. Bởi vì Đấng Tạo Hóa nhìn thấy người đàn ông đó sống một mình quá cô đơn, thế là ngài đợi đến khi người đàn ông đó ngủ say, lấy xương sườn của người đàn ông để nặn ra người phụ nữ. Vì vậy, một người phụ nữ là xương sườn của một người đàn ông. Mỗi một người đàn ông tìm kiếm xương sườn của mình, chính là để tìm được người mình yêu.
Có người tìm được xương sườn lớn, miễn cưỡng chêm vào ngực nhưng lại không phù hợp, đó là biến ứng của tình yêu.
Có người tìm được xương sườn nhỏ, giắt trước ngực treo lủng lẳng, gọi là loại tình yêu tạm bợ.
Lệ Tranh không muốn lừa dối bản thân, anh đối với Cố Mễ là cảm giác chân thành, nhưng đó không hẳn là yêu.
"Nhan Giác, cho nên không có vị hôn thê, cũng không liên quan Cố Mễ, từ đầu đến cuối người khiến anh động lòng, cô ấy biết hút thuốc lá, thích uống rượu, uống say còn mượn rượu làm càn!" Hai tay Lệ Tranh ôm mặt Nhan Giác. Từ con ngươi màu đen trong suốt ở phía đối diện, Nhan Giác nhìn thấy hơi nước trong đôi mắt mình.
Thật sự khi đến bước này, trải qua rồi cô mới biết, cái gì sâm banh hoa hồng, cái gì nhẫn kim cương và ngôi nhà, cũng không bằng người đàn ông đang ngồi chồm hổm ở trước cửa trong hành lang, không có chút hình tượng, nghe anh ta kể lể chuyện tình tan vỡ trước kia, nghe anh ta nói một câu, duy nhất là lời nói thật lòng mang theo cảm giác lãng mạn, bất giác rơi lệ.
Anh biết cô nghĩ gì, muốn nghe cái gì, trong tâm trí cô anh như một người đàn ông trưởng thành, hiểu rõ và che chở tất cả tư tưởng cho cô. Cũng chính bởi vì anh như vậy, cô giống như mất đi vật quý lúc bé, hiện tại lần nữa tìm được, thất thanh khóc rống.
Lệ Tranh ôm mặt Nhan Giác, vỗ nhẹ sau lưng: "Ừ, tin tốt anh đã nói xong, nhưng còn một tin xấu."
"Chỉ cần những lời vừa nãy không phải giả dối, những chuyện khác không coi là xấu."
Nhan Giác ngồi bệch dưới đất, Lệ Tranh lau nước mắt nước mũi cho cô, căn hộ sát vách lúc này mở ra. Nhan Giác từng gặp qua chủ nhà, nam là ông chủ của một công ty máy tính, hơn ba mươi tuổi, nữ nhỏ hơn một chút, tuổi còn trẻ nhưng mà trên mặt luôn trang điểm đậm, bình thường cô ta hay mang mắt kính mát, Nhan Giác chưa từng thấy rõ diện mạo, nhưng mà hôm nay ngược lại. Nhan Giác ngoài ý muốn phát hiện, người nọ hẳn là nữ diễn viên chính của bộ phim 《Hoa Cúc Nhỏ》, được thay thế cho Liya Phạm.
Cô ta không hề phát hiện Nhan Giác đang ngồi dưới đất, trong tay cô ta cũng đang xách hành lý đi ra, lúc ấy Nhan Giác suy nghĩ: hôm nay là ngày thích hợp chia tay, hàng xóm cùng nhau đồng hành.
"Tần Mộ Nhiên, chuyện kia anh giải quyết không xong, đừng nghĩ đến việc tìm em!" Âm thanh cô ta có chút khàn, giọng nói lại rất lớn, dễ dàng khiến cho người khác giật mình, tiếng khóc Nhan Giác lập tức dừng lại. Ngay tại lúc đó, cô ta mới phát hiện bọn họ, cô ta không lên tiếng, môi mím chặt, đeo mắt kính, xách hành lý đi.
Người đàn ông có tên Tần Mộ Nhiên cuống cuồng muốn đuổi theo, thấy người ngoài ở đó, do dự một lát, yên lặng trở về phòng đóng cửa.
"Ừ, chúng ta tiếp tục ở chỗ này nói chuyện, hay em muốn vào nhà?" Nước mắt trên mặt Nhan Giác toàn bộ ướt đẫm trên tay Lệ Tranh, anh chỉ chỉ lòng bàn tay rồi nói.
"Em muốn về nhà!" Hiểu lầm không còn, Nhan Giác không muốn kiểu cách, dù là tin xấu, cô cũng có thể gánh vác. Nhan Giác duỗi tay ra, muốn Lệ Tranh ôm cô đi vào.
Lệ Tranh đang cười, điện thoại di động trong túi Nhan Giác vang lên, cô lấy ra nhìn, là chủ nhiệm ở trường đại học. Khóe miệng cô nhếch lên, ấn nút tiếp nghe: "Chủ nhiệm, tôi cùng đồng nghiệp mới không có giao tình, chờ khi nào bồi dưỡng được, tự tôi sẽ đền bù việc đãi người mới!"
Cố giả bộ khuôn mặt tươi cười, loại chuyện như vậy rất tiêu hao Calo, buổi sáng cô chưa ăn gì, không muốn dư thừa tốn thêm cho ‘tình địch’ Cố Mễ.
"Trực tiếp nói như vậy, không sợ đắc tội lãnh đạo sao?" Lệ Tranh ôm lấy Nhan Giác mở cửa đi vào.
Giống như đánh xong thắng trận: Cô giơ tay lên ôm cổ ‘chiến lợi phẩm’ là Lệ Tranh: "Anh đâu phải là ngày đầu tiên quen biết em"
Sau đó bọn họ trao nhau nụ hôn nóng bỏng, vẫn hôn từ phòng ngủ đến trên giường, cuối cùng là quan hệ tình dục. Một niềm vui tràn trề, Lệ Tranh sau đó đem tin tức xấu nói cho Nhan Giác.
Vào một buổi sáng thứ năm, trên một chiếc giường ấm áp, bị chính người mình yêu ôm thật chặt trong ngực, tin tức xấu gì cũng không thể ngăn trở tâm tình của Nhan Giác.
"Cho nên, mẹ anh nhất định phản đối chuyện của chúng ta?" Nhan Giác đem chuyện tối hôm qua Lệ Tranh thuật lại, cho ra kết luận. Lệ Tranh ôm cô, gật đầu.
"Cho nên anh bây giờ đứng cùng chiến tuyến với em, chuẩn bị cùng nhau đối phó với các trưởng bối?" Nhan Giác ưỡn cổ, cắn nhẹ vào chiếc cằm đang lúng phúng râu ria của Lệ Tranh, gai ngứa nhột nhột.
"Nếu không ai lại nửa đêm chờ một cô gái say rượu về nhà, giúp cô ta thay quần áo, còn bị cô ta vừa cắn vừa đạp khỏi cửa, ở ngoài cửa ngồi xổm cả đêm? Trong quân đội cũng đã hủy bỏ cách xử phạt về thể xác này rồi." Mặt Lệ Tranh bất lực, cúi đầu bắt được đôi môi đang lẩn trốn của Nhan Giác.
Cô cười khúc khích: "Vì vậy, chúng ta phải bắt đầu chiến đấu ngay từ bây giờ. Lệ tiên sinh, chúng ta ‘làm’ lại một lần nữa đi!"
Đàn ông hạnh phúc là có một người phụ nữ nguyện ý để cho anh ta quan hệ, phụ nữ hạnh phúc là có một người đàn ông theo mình cùng nhau kiên định.
Ga giường trong phòng ngủ ở căn hộ 28, tầng 5, tòa nhà B ngày hôm đó giống như ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài.
Thủ đoạn của chủ nhiệm tương đối nhanh hơn so với Nhan Giác nghĩ, hai ngày sau, cô ngồi ở trong phòng làm việc, hiệu trưởng trực tiếp gọi điện thoại tới. Nói mấy câu, Nhan Giác cúp điện thoại, thời tiết đầu tháng mười, bầu trời Thành Đô mờ mịt, là một trời đầy mây, mở đèn trong phòng, Nhan Giác nhìn về phía phòng làm việc của Văn Cảnh, nhận ly nước mỉm cười: "Văn Cảnh, tớ đi uống trà với hiệu trưởng. . . . . ."