Con đường cũ phía Bắc thành phố, vùng cao bóng mát, ngay cả tuyết rơi cũng ít. Nhan Giác đã tới đây vài lần, đều là tới đón Lệ Viên, cô không nghĩ, hôm nay mình tới đây là để bắt Nhan Lương.
Trường học phục hồi trí tuệ nằm ở khu thứ hai, cửa sổ ba tầng tươi sáng, Nhan Giác lên tầng hai, nhìn qua cửa sổ thấy nhiều đứa trẻ đang ngồi bên trong, có đứa vẽ tranh, một số thì ngồi vô thức chơi đồ chơi xe lửa, một số khác đang buồn chán ngây người. Lệ Viên ngồi ở góc phòng, bên cạnh lò sưởi, ngồi bên cạnh quả nhiên là vẻ mặt cợt nhả của Nhan Lương.
Nhan Giác định chạy một mạch vào bắt Nhan Lương nhưng lại bị Lệ Tranh ngăn cản.
“Đừng độc đoán như vậy, dân chủ một chút, ít nhất là phải biết cậu ấy tới đây để làm gì đã.” Lệ Tranh vỗ về Nhan Giác, lại như trước không trấn an được sự giận giữ của cô thân là người chị gái.
“Chút nữa anh đừng có ngăn cản em!” Nói xong câu ấy, Nhan Giác trực tiếp vào phòng.
Trong phòng đang bật khúc dương cầm, Nhan Giác đã từng nghe, là ca khúc ‘sự im lặng phương xa’ của Lâm Hải, tiết tấu mềm mại thực sự làm cho con người tĩnh tâm, Nhan Giác áp chế cơn tức trong lòng, vòng qua vài đứa trẻ, đi tới chỗ em trai.
“Nhan Lương, em không ở trường học tập chăm chỉ mà chạy đến đây làm gì?” Nhan Giác nhéo tai Nhan Lương.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của chị, Nhan Lương rõ ràng là không chuẩn bị tinh thần, cậu hạ thấp giọng gào khóc hướng về phía Nhan Giác vẫy tay, “Chị, hình tượng của em, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Nhan Giác thực sự phục đứa em trai này rồi, cậu ấy còn nghĩ đến hình tượng nữa cơ, “Đi ra ngoài giải thích rõ ràng cho chị.”
Nhan Giác đang định mang em trai ra ngoài thì Lệ Tranh đã bước vào phòng, theo sau là một người đàn bà. Nhan Giác nhận ra bà ấy, là chủ nhiệm trường khôi phục trí tuệ. Bà ấy có thân hình mập mạp, vừa nhìn thấy Nhan Giác lập tức vươn tay, “Cảm ơn cô, rất hiếm khi thấy phụ huynh chịu trách nhiệm với con cái như vậy……”
Ban đầu Nhan Giác vẫn chưa nghe ra ý của chủ nhiệm, nhưng về sau cô đã hiểu, chủ nhiệm cho rằng cô bảo Nhan Lương đến chăm sóc Lệ Viên.
“Quả thật, với tình trạng của Lệ Viên hiện nay rất cần người nhà quan tâm nhiều hơn, tuy rằng cuối cùng không thể khỏi hẳn nhưng vẫn còn hi vọng, tôi nghe nói con bé có thể vẽ tranh, mấy ngày gần đây, Lệ Viên đã vẽ được rất nhiều tranh, cô xem, là bức tranh này.” Ngồi ở trong phòng làm việc, chủ nhiệm đưa cho Nhan Giác và Lệ Tranh xem mấy bức tranh do Lệ Viên vẽ.
Nhan Giác nhìn chằm chằm vào “bức tranh”, có chút dở khóc dở cười, “Bức tranh này do ai vẽ vậy?”
Trên giấy các-tông, Lệ Viên lấy bút sáp vẽ một số nhân vật, lởm chởm không rõ ràng. Nhan Lương tiến lại thăm dò, “Chị, chị thật ngốc, đây là chị, đây là anh rể, còn có người uy phong này … tất nhiên là em rồi!”
Nhan Lương chỉ vào những người trong bức tranh dương dương tự đắc. Nhan Giác thực sự nghi ngờ cậu ấy sao lại cười vui vẻ như vậy. Lệ Viên không có việc gì, Nhan Giác cũng không nói gì nhiều, cùng chủ nhiệm nói lời tạm biệt sau đó bắt Nhan Lương lên xe.
“Em trốn học là để đến đây chơi với Lệ Viên?” Ngồi ở ghế phụ, Nhan Giác nhìn em trai qua kính chiếu hậu. Nhan Lương xoa xoa lỗ tai bị chị nhéo, ủy khuất, “Không phải vậy thì có thể là vì cái gì, chị, chị có cảm thấy Lệ Viên và bố rất giống nhau không, chẳng qua Lệ Viên có nhiều hi vọng hơn mà thôi!”
Lời nói của Nhan Lương thoáng chốc như nhát dao xuyên vào ngực cô, cô một lần nữa nhìn về phía trước, “Thế cũng không thể trì hoãn việc học.”
Thấy chị gái không nói nữa, Nhan Lương thả lỏng vai, khoát tay, “Chị yên tâm,ông già đã dạy những bài học về khoa nhi.”
Tạm biết em trai không làm điều gì quá đáng Nhan Giác trở về nhà nhận được tin tốt. Tin nhắn từ điện thoại của Văn Cảnh, lúc ấy Lệ Tranh đang ở trong bếp làm bữa tối, Lệ Viên thì đang ở phòng vẽ tranh, Nhan Giác ngồi trong phòng ngủ, tay cầm cuốn sách ‘lời hứa mở ra con đường nghệ thuật’.
“Đang làm gì thế?” Văn Cảnh hỏi câu đầu tiên.
“Ngẩn người, đọc sách, chờ Lệ Tranh làm bữa tối.” Nhan Giác ngáp một cái, ngày hôm nay trôi qua khá mệt mỏi. Văn Cảnh kêu một tiếng, “Lão Trình nhà tớ đúng là người chồng tốt nhưng bình thường xuống bếp vẫn là tớ, cô gái, cậu tìm được đá quý rồi đấy.”
“Cứ việc hâm mộ, nhưng không được mơ tưởng tới!” Nhan Giác gập cuốn sách lại, thu đầu gối, nhìn nước sơn ở ngón chân, suy nghĩ có nên thay màu nước sơn không. Văn Cảnh giống như vừa ăn cơm xong, Nhan Giác nghe tiếng ợ của cô ấy, “Có chuyện này, công ty lão Trình muốn xây dựng lại, công ty Lệ Tranh có thể cung cấp vật liệu xây dựng không?”
Âm thanh lốp bốp phát ra từ trong bếp, ngửi thấy mùi thơm cô đoán chắc là Lệ Tranh đang thả hành lá, Nhan Giác khịt khịt cái mũi giọng nghẹn ngào, “Cậu nhờ vả tớ, tớ rất hân hạnh.”
“Được rồi, xin cậu …..” Văn Cảnh lại ợ cái nữa, lần này mắt Nhan Giác ươn ướt. Có người nói, bạn tốt là những người sống cùng với bạn trong một bầu trời, lúc rảnh rỗi họ đứng ở hai đầu của bầu trời, mong bạn bình an vô sự, có việc gì xảy ra thì một trong hai người sẽ hóa thân Thiên Sứ, cứu vớt bạn khi bạn sắp rơi xuống Địa Ngục.
Nhan Giác không phải Thiên Sứ, cô rất vui khi mình thu nhận được một Thiên Sứ.
Tại phòng bếp, dầu trong nồi dần nóng lên, hành, gừng, tỏi sôi lăn tăn trong nồi, tỏa ra hương thơm dễ chịu.Nhan Giác ra khỏi phòng ngủ, từ phía sau ôm Lệ Tranh, cảm nhận được hương vị của cuộc sống, như đã cùng chiên gừng tỏi, bình thường giữa hương vị dễ chịu.
“Làm sao vậy? Cẩn thận không bị dầu bắn vào người.” Giọng nói của Lệ Tranh xuyên qua sức nóng của dầu đến tai Nhan Giác, ấm áp, cô không buông tay, vẫn như trước ôm lấy anh, “Anh Lệ, công ty của anh sẽ không bị phá sản nữa, chúng ta sẽ không phải chịu cảnh nghèo.”
“Thật vậy à?” Lệ Tranh một tay cầm thìa, tay khác che cho Nhan Giác. Nhan Giác thấy anh đáp nhẹ bẫng liền bất mãn, “Anh không vui sao? Chồng Văn Cảnh có một hạng mục, anh ta muốn hợp tác với công ty của anh, những nỗ lực của anh không vô nghĩa, chẳng lẽ anh không vui?”
“Vui chứ……” Bị Nhan Giác ôm chặt Lệ Tranh trực tiếp tắt bếp, anh nắm lấy tay cô quay người, “Nhưng nếu mẹ anh không muốn em với anh ở bên nhau thì công ty anh cũng không cần nữa.”
“Ngốc à, mẹ anh chỉ muốn anh đầu hàng, trở về nhà, công ty cũng không thành vấn đề.” Nhan Giác bị Lệ Tranh ôm vào lòng, ánh mắt ươn ướt, “Cho nên cô bé ngốc, từ hôm nay trở đi anh chính thức phải dựa vào em mới có cơm ăn, em nguyện ý chứ?”
Mày Lệ Tranh không động chút nào, không biết anh đã thò tay lấy miếng thịt bỏ vào miệng khi nào, nói: “Hơi nhiều muối.” Anh vừa cười vừa cúi xuống hôn cô, “Được ăn cơm dẻo của em là vinh hạnh của anh.”
Nụ hôn đó mang hương vị tự nhiên, có chút mặn nhưng nhiều hơn hết là vị ngọt. Đó mới là tình yêu thực sự, không nhất định đàn ông phải là người mạnh mẽ hơn đàn bà, trong vương quốc của tình yêu, hai chữ gắn bó là trên hết. Lệ Tranh và Nhan Giác lúc nào cũng tỉnh táo, lại rất lý trí, vì vậy họ nhất định sẽ hạnh phúc.
Tin tốt đến tựa như mở cái đập lớn, cứ vậy rào rạt, ngăn cũng không được. Tin tốt thứ nhất là Lệ Tranh đã ký hợp đồng với công ty Trình Bắc Vọng vào ngày thứ tư, tin tốt thứ hai là chủ nhiệm khoa gọi thoại tới cho Nhan Giác, giọng nói gấp gáp, nội dung không thể ít hơn: “Sắp có đoàn kiểm tra, hiện tại nhân lực trong trường không đủ, Nhan Giác cô mau chóng trở về.”
Hãy nhìn xem, đây là người lãnh đạo về nghệ thuật, nói nghỉ việc là cho nghỉ việc ngay đến lý do bị cho nghỉ việc cũng không biết, nói phục chức là phục chức,chỉ cần một cuộc điện thoại, ngay cả một lời trấn an cũng không có. Nhan Giác nhìn chằm chằm điện thoại, cười mỉa mai.
“Lệ Tranh, trường học bảo em đi làm lại.” Buổi chiều thứ hai, Nhan Giác ngồi trên sô pha trong văn phòng của Lệ Tranh, nghe điện thoại của chủ nhiệm, người tắm trong ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ. Chưa đến tháng mười hai nhưng nhiệt độ khá lạnh, trong phòng bật điều hòa, Nhan Giác đã đi giày nhưng vẫn thấy lạnh.
Lệ Tranh vùi đầu xử lý văn kiện, mặc dù anh không nói nhưng cô cảm thấy anh đã bắt đầu làm việc lại, đây là việc đáng mừng. Cô nói một lần nữa, lúc này Lệ Tranh mới ngẩng đầu, “Em đang nói với anh à, vừa nãy anh không nghe thấy.”
Anh đứng dậy, bước đến cạnh Nhan Giác, sofa lún xuống, anh ngồi xuống, đưa tay cởi giày Nhan Giác, “Đông lạnh thật, về nhà đi, trong nhà ấm hơn.”
Nhan Giác lắc đầu, “Trong nhà không có anh.”
Thực sự, nếu không phải yêu hội họa, thích dạy mọi người vẽ tranh, Nhan Giác thực không muốn đi vào lớp đó. Cô thích cuộc sống hiện tại của mình, sáng sớm thức dậy nhìn người yêu mỉm cười với cô và nói chào buổi sáng, ăn bánh quẩy với sữa đậu nành mà anh mua về, buổi chiều ngồi trong văn phòng của anh, có lẽ sẽ không nói bất cứ điều gì, chỉ cần lặng lẽ ngắm anh, đôi khi vẽ hai bức chân dung anh đang ngồi làm việc mà không bị anh phát hiện, buổi tối hai người tay trong tay trở về nhà. Cuộc sống không sự kích thích, tưởng chừng như nhạt nhẽo nhưng lại khiến trái tim Nhan Giác trở nên ấm áp.
“Lệ Tranh, vì sao mẹ anh lại để em đi làm trở lại?” Giày và tất đã bị anh cởi ra, bàn chân trắng ngần của Nhan Giác nằm trọn trong bàn tay anh, truyền hơi ấm sang cho cô, cô hỏi.
“Anh không biết.” Lệ Tranh men theo ngón tay cái đến lòng bàn, xoa xoa cho cô khiến bàn chân trắng bệch dần trở nên hồng hào, xong xuôi anh lại đi giày và tất cho cô, “Tóm lại nếu em thích, muốn đi,vậy thì đi còn nếu không thích thì anh nuôi em.”
Lời nói thản nhiên của Lệ Tranh như ánh nắng nhợt nhạt vàng óng, Nhan Giác cười ôm anh, “Làm sao lại không đi, em không phải là con chim hoàng yến cần đàn ông nuôi dưỡng.”
Khoảnh khắc lãng mạn ấy bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa, là Chris. “Lệ tổng, Trình tổng bên kia đã phái kỹ sư đến đây, anh ta đang ở phòng họp số 3, bây giờ đi gặp chứ ạ?”
Nhan Giác buông Lệ Tranh ra, “Anh làm việc của anh đi, em đến trường học xem sao, chủ nhiệm nói ở trường đang rất bận rộn.”
Nhan Giác mặc quần áo tử tế, mở cửa đi ra ngoài, Chris vẫn còn đứng ở cửa. Nhan Giác gật đầu với cô ấy rồi hai người đi qua nhau. Tình yêu, mặc dù thỉnh thoảng cần hẹp hòi nhưng Nhan Giác sẽ không mù quáng mà uy hiếp một người phụ nữ không có vị trí quan trọng.
Thường ngày Nhan Giác vẫn đi giày bệt, hôm nay không biết tại sao lại chọn đi đôi giày cao gót ba phân, đột nhiên có cảm giác chiều cao khiến con người ta trở nên thiếu tự nhiên. Sự không được tự nhiên càng lộ rõ khi cô đi trên chiếc thảm đỏ tại hành lang.
“Á…..” Quả nhiên không ngoài dự đoán, Nhan Giác trượt chân một cái.
“Đẹp thật đấy, có độ cao nhưng không có phong độ!” Nhan Giác ngồi xổm ngoài hành lang tầng 19, xoa xoa mắt cá chân của mình, tự giễu.
Lúc này một đôi bàn tay ấm áp nâng cô dậy, Nhan Giác ngẩn ra, một chút trí nhớ còn xót lại như đang được kích hoạt, kêu răng rắc trong đầu.
“Không thể mang giày cao gót thì đừng mang.” Giọng nói u buồn lại quen thuộc của Hoắc Đông Xuyên truyền đến, cô nhìn thấy dòng chữ ‘phòng họp số 3’ trên cánh cửa sau lưng anh ta.
“Anh là kỹ sư dự án? Trình Bắc Vọng đặc biệt mời anh tới?” Nhan Giác không muốn thể hiện ra ngoài là cô đã rất bất ngờ, nhưng dù cho là giọng nói hay vẻ mặt cô biết mình không thể che dấu sự ngạc nhiên này.