• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Cự thú dung nham
Dịch: YZ


Beta: YZ


Trong màn đêm xanh thẳm, những đám mây trắng được nhuộm thành màu vỏ quýt; có thể nhìn thấy rõ nước biển đang sôi sùng sục, hơi nước bốc lên khiến cho tầm nhìn mơ hồ; nham thạch lộ ra trên đảo từ màu vàng xám biến thành đỏ rực, các loài bò sát dưới đất ào ào bỏ chạy. Cho dù mắt thường không thể nhìn thấy được ánh lửa thì Quy Hải vẫn có thể ngửi được mùi tóc khét lẹt của các đệ tử Tông Kiếm môn, còn có từng đợt từng đợt mùi thịt cháy bay tới.


Dù cho Sư Vân Phong xuất thủ ngăn cản uy áp khiến bọn họ có thể bò lên, nhưng nhiệt độ nóng bỏng trong không khí, trong lòng đất vẫn cứ nóng hầm hập, dẫn đến quần áo trên người bọn họ cùng với đất cát, da thịt đều bị nhiệt độ cao hòa tan thành một thể, mái tóc nửa đen bị biến thành khói trắng, âm thanh kêu gào thảm thiết lúc này vang vọng khắp nơi.


Nhưng mà, khi bọn họ có thể nhúc nhích, có thể chạy trốn, có thể bò dậy thì bàn chân cũng bị bỏng đau muốn chết, tất cả đều không nhịn được mà vừa kêu la đau đớn vừa nhảy lên nhảy xuống. Bởi vì chỉ cần chạy thoát thành công, cho dù da thịt hay tóc tai bị thiêu bỏng cũng không là vấn đề, có thể dùng đan dược để chữa trị.


Đệ tử của Tông Kiếm môn bị bỏng thành như vậy, Trác Tư Dịch bọn hắn dùng linh khí để ngăn lại uy áp và cái nóng cũng không tránh khỏi mồ hôi ướt hết lưng, sợi tóc trên trán cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dính trên mặt. Bọn hắn thi nhau đưa ra các loại pháp bảo giống như chuẩn bị phải chiến đấu với kẻ địch vậy.


So sánh với sự chật vật của bọn họ thì Sư Vân Phong vẫn như bình thường đứng thẳng tắp như dáng vẻ của một cao nhân.


Quy Hải được Sư Vân Phong nâng trong lòng bàn tay cũng không có chỗ nào bất thường cả.


Không biết do trước đó ăn nội đan yêu thú ngàn năm nên có tác dụng hay là do Sư Vân Phong giúp Quy Hải ngăn lại mọi ảnh hưởng của thế giới bên ngoài, bảo vệ cho bé rùa thân yêu của y, tóm lại, Quy Hải không thèm để ý đến tất cả những cảnh tượng bên ngoài hắn nhìn thấy hay là mùi vị ngửi thấy mà vẫn thoải mái nằm bò ở đó.


Yêu thú đến rất nhanh.


Không đợi cho tất cả mọi người kịp bò dậy gọi ra phi kiếm bỏ chạy, cả tòa đảo nhỏ này bỗng dưng bị va chạm kịch liệt, đất rung núi lở, những đệ tử Ngự Kiếm môn vừa mới bò dậy được lại bi thảm mà bị ngã đổ. Cự thạch đỏ rực trong sơn cốc ào ào lăn xuống, còn có xu thế biến thành nham thạch, muốn chôn vùi tất cả những người ở đây trong sơn cốc.


Sư Vân Phong thấy vậy, rút ra kiếm Phá Thiên trong tay, cự thạch đột nhiên bị ngăn lại. Sư Vân Phong mở miệng nói với vài vị Khách Khanh và người truyền thừa Ma quân Trác Tư Dịch: " Còn chưa chạy, chờ cái gì?"


Tề A Hổ cầm ra hai đại đao màu đỏ và đen, đan chéo nhét vào trước người, kêu gọi: " Không! Ta đường đường cũng là Khách khanh kì Phân thần, sao có thể bỏ chạy nhục nhã để một mình trưởng lão ngài ở lại đây!"


Trác Tư Dịch chiêu ra trận Thất tinh kiếm, bảy cây kiếm bay vòng quay hắn, hét lên với Sư Vân Phong" " Ta cũng là truyền nhân của Ma quân, bỏ rơi đồng môn để chạy trốn, cho dù có thể trộm sống tạm bợ nhưng sao còn mặt mũi nào mà đối mặt với trên dưới ba ngàn đệ tử của Tông Kiếm môn!?"


Tiếng của Trác Tư Dịch rất lớn, lớn gấp một trăm lần Tề A Hổ. Rõ ràng là lời đáp Sư Vân Phong, lại có thể khiến cho tất cả đệ tử đang có mặt ở đó nghe rõ rành mạch.


Trác Tư Dịch bị ánh mắt lạnh lùng của Sư Vân Phong quét qua, nhất thời im tiếng.


Sư Vân Phong vẫn bảo trì âm thanh không lớn không nhỏ: " Ở đây tập hợp gần như tất cả những đệ tử tinh anh của Ngự Kiếm môn, ta không hi vọng bọn họ đều muốn ở lại đây như ngươi."


Lời nói trước đó của Trác Tư Dịch đối với các đệ tử mà nói, ngoại trừ cảm động trong lòng thực ra chẳng có tác dụng thực tế nào. Bởi vì cho dù truyền nhân Ma quân không chạy trốn thì cũng phải chết cùng bọn họ mà thôi. Lúc này mà Trác Tư Dịch vẫn cứ cố biểu hiện bản thân, căn bản không hề giống như trưởng lão đem an nguy của bọn họ đặt lên hàng đầu.


Hòn đảo lại rung động kịch liệt, những người bò dậy được lại lần nữa bị đổ ngã. Lần chấn động này không hề giống như lần trước.


Hai lần chấn động trước đó, hòn đảo chỉ là bị nước biển đột kích. Mà lần chấn động này, lại có hai cái chân to của cự thú bò lên trên đảo. Cùng lúc này, sau hai cái chân to đó lại xuất hiện một cơn sóng cao bằng tòa nhà 100 tầng, khi nước biển rơi xuống hết lộ ra một cái đầu yêu thú!


Cái đầu yêu thú so với sơn cốc mà họ đang đứng còn to hơn, cả cái đầu giống như nham thạch bị thiêu đỏ, phân không rõ đâu là mắt, đâu là tai, đâu là mũi, chỉ thấy rõ ràng cái miệng máu đang mở to.


Chỉ nhìn thấy cái miệng yêu thú vừa mở ra, một cỗ lửa mang theo mùi tanh máu ùn ùn ập tới, còn mang theo một cỗ cường lực xung kích xé ngang bầu trời, dễ dàng quét ngang cả hòn đảo, muốn đem cả hòn đảo này thiêu thành khói bụi!


" A aaaaaaa cứu mạng_____!"


Các đệ tử Tông Kiếm môn gào thét bén nhọn, sợ chết khiếp chạy tán loạn khắp nơi ( thực ra dịch đúng chỗ này ra là sợ vãi tè nhưng t thấy thô quá nên đổi từ khác ahihi), truyền nhân Ma quân tỉ kiếm cái gì đã quên hết sạch, kinh hoàng mà bảo toàn toàn thân. Trác Tư Dịch hai chân run rẩy cũng muốn bỏ chạy nhưng khổ nỗi không thể động đậy được.


Sư Vân Phong có uy áp giúp ngăn cản uy áp cho các đệ tử từ kì Nguyên Anh trở xuống nhưng lại không có uy áp giúp ngăn cản uy áp của cự thú dung nham cho Trác Tư Dịch kì Nguyên Anh với các trưởng lão Khách khanh kì Phân thần.


Cho dù Quy Hải được Sư Vân Phong bảo vệ kĩ càng nhưng khi nhìn thấy quái vật to lớn như vậy, chưa từng trải qua cảm giác tim đập chân run, tim đập ầm ầm ầm ầm như muốn bay ra ngoài, chân tay cũng khẩn trương mà nâng thân thể, cơ thịt co rút, căn bản là không thể bò nổi.


Mà khi Sư Vân Phong nhìn thấy dòng khí mãnh liệt cùng với sóng xung kích cường liệt đang xông tới, y cũng không khỏi nhíu mày một cái.


" Không thể ngờ tới." Sư Vân Phong nhăn mày thấp giọng, thu Quy Hải lại vào trong tay áo, dùng tay trái ấn lên mai Quy Hải, đem Quy Hải bảo hộ vào giữa tay trái và lồng ngực y.


Lúc này Quy Hải không còn nhìn thấy lửa cháy sau lưng nữa, sự sợ hãi trong lòng lại càng sâu, móng vuốt không kìm nổi mà bám gắt gao vào vạt áo trước ngực Sư Vân Phong, cái đuôi cong lên.


Sư Vân Phong vỗ nhẹ hắn hai cái, nhẹ giọng nói: " Xin lỗi, dọa đến mi rồi, chịu khó nhịn một chút."


Sau đó Quy Hải hoàn toàn không thể nào thả lỏng.


Hắn vẫn một mực không biết bản thân là một con thần thú là đẳng cấp nào. Hiện tại xem ra Liên A Nhất và Liên A Nhị kì Kim Đan có thể ăn, nhưng Tề A Hổ kì Phân Thần vừa phóng ra uy áp lại có thể khiến hắn hô hấp khó khăn, mà bây giờ con cự thú dung nham kì Hợp Thể này vừa phóng ra lửa nóng, Quy Hải cho dù được Sư Vân Phong bảo hộ, lại vẫn cảm thấy vô cùng khẩn trương.


Như vậy, Quy Hải suy đoán tu vi hiện tại của hắn sẽ tầm kì Nguyên Anh.


Lửa nóng trực tiếp xông tới, Sư Vân Phong bảo hộ Quy Hải ở trước ngực cũng không thèm ngăn cản sự tập kích của lửa, không rút kiếm ra kiếm Phá Thiên đang cắm dưới đất lên.


Sư Vân Phong bảo hộ tốt Quy Hải rồi quay lại đối diện cửa ra vào, nhấc tay lên, tất cả những thuyền gỗ trước đó đều bay tới, biến lớn, cuối cùng dừng ở trên lôi đài; Sư Vân Phong lại nhấc tay, tất cả những đệ tử Tông Kiếm môn đang bị vây trong tuyệt vọng bỗng bị một sức mạnh vô hình nào đó nhấc khỏi mặt đất, tất cả đều được ném lên thuyền; Tiếp đó Sư Vân Phong giơ lòng bàn tay đẩy về phía trước, Trác Tư Dịch với hai chân đang run lẩy bẩy cùng với vài vị Khách khanh cũng được ném hết lên thuyền; Cuối cùng Sư Vân Phong đẩy ra một chưởng, tất cả những con thuyền gỗ đều được đẩy vào không trung, giống như một ngôi sao băng bay qua bầu trời.


Sư Vân Phong cuối cùng hét lên: " Yêu thú để ta đối phó, các Khách khanh, các ngươi phụ trách hộ tống các đệ tử an toàn rời khỏi!"


" Trưởng lão!" Từng tiếng từng tiếng xuất phát từ tấm lòng lần lượt hô lên.


Khi mọi người bị ném lên thuyền, cảm giác đau lúc bị ném vẫn còn đau, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động!


Khách khanh trưởng lão của bọn họ không hề bỏ chạy, không có ngăn cản mà dùng sức lực cuối cùng mà lại đem tất cả các đệ tử trong Ngự Kiếm môn ném lên thuyền trước để bọn họ rời khỏi, một mình ở lại chỗ đó!


Áp lực cùng sức nóng biến mất, địa chấn của hòn đảo đối với họ cũng không còn ảnh hưởng, mọi người gặp nạn nhưng vẫn sống sót, vừa vui mừng vừa khẩn trương, hướng về phía Sư Vân Phong, hi vọng trưởng lão của bọn họ cũng có thể bình an quay về.


Nhưng Sư Vân Phong sau khi cứu hết tất cả mọi người, bắt đầu rút kiếm Phá Thiên đang cắm dưới đất  ra để ngăn cản cũng không còn kịp nữa. Mọi người chỉ có thể ở trên không trung xa xa mà nhìn, lửa nóng khủng bố đó nuốt chửng toàn bộ hòn đảo, bao gồm cả Sư Vân Phong.


Cả hòn đảo nhỏ cứ vậy mà cháy đen, sơn cốc nhấp nhô bị san thành bình địa, biến thành tro bụi rơi xuống đáy biển. Cự thú dung nham hủy diệt một hòn đảo nhỏ, phát ra một trận hoan hô, tiếng gào thét của quái thú đinh tai nhức óc.


Tâm tình của những người được cứu dần dần đi xuống.


Trưởng lão đâu?


Thuyền gỗ vẫn đang trên không trung không ngừng bay đi, các đệ tử quên đi nỗi đau thân thể bị thiêu đốt, vội vàng thở hổn hển, tính toán muốn tìm thân ảnh của Sư Vân Phong. Tề A Hổ tay cầm hai thanh đại đao, lần đầu tiên thấy bản thân mình vô dụng như vậy,


Tốc độ bay của thuyền gỗ dần dần chậm lại, cuối cùng bị Tề A Hổ và các Khách khanh khống chế, chầm chậm rơi xuống mặt biển.


Mọi người mang theo tâm tình đang xuống dốc mỗi người tự dùng dược trị thương cho bản thân, vừa mới thở phù ra một hơi, lại thấy nước biển phía xa bốc hơi, nhiệt độ nóng bỏng dường như chưa tiêu tan.


Trong hơi nước mờ mịt, mọi người vẫn có thể nhìn thấy trên hòn đảo bị thiêu cháy đó, hình như có một thân ảnh mơ hồ đang đứng dậy.


Hết chương 20.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK