Cho dù A Sơn quần áo không chỉnh tề, lại còn cùng tiểu Hải ôm nhau kín mít không kẽ hở khiến cho Sư Vân Phong cực kì khó tiếp nhận, gần như muốn một kiếm đâm chết hắn, nhưng ánh mắt Sư Vân Phong vẫn tập trung chủ yếu vào Quy Hải.
Mười năm không gặp, tiểu Hải có thể sống sờ sờ đứng trước mặt Sư Vân Phog là y đã cảm thấy vô cùng được an ủi và thỏa mãn rồi.
Tiểu Hải nhà y trưởng thành thật rồi. Từ một bé trai đáng yêu đã trở thành một mĩ thiếu niên áo trắng. Tiểu Hải nhà y tóc đen như gỗ mun, ra trắng mịn, ngũ quan tinh tế, mày rậm mắt sáng, sống mũi khéo léo, môi hồng nhạt no đủ hấp dẫn. Chỉ là, Sư Vân Phong dùng linh khí cảm nhận được, phản diện nhà y cho dù biến hóa thì xương cốt trong cơ thể vẫn vỡ nứt không lành, trên mai tiểu Hải rõ ràng chưa khôi phục lại, điều này khiến Sư Vân Phong xấu hổ không thôi.
Cho nên, Sư Vân Phong làm sao nỡ dùng ánh mắt hung ác để nhìn tiểu Hải yêu quý của y chứ?
Lời nói hung ác, đương nhiên là nói với A Sơn rồi.
“ Thật xấu,
Sư Vân Phong xông về phía tiểu Hải nhà y, vừa dịu dàng cướp tiểu Hải lại, vừa nói kích thích tử huyệt của A Sơn: “ Mặc quần vào đi, xấu chết mất.”
Sư Vân Phong có thể lừa được A Sơn đeo “ xích chó” lên sừng thì đương nhiên biết A Sơn không chịu nổi điều gì nhất.
Quả nhiên, A Sơn nghe xong, cả người đơ ra, ngay cả cánh tay đang ôm Quy Hải cũng không khỏi lỏng lẻo, đưa Quy Hải cho Sư Vân Phong lúc nào cũng không biết, cả đầu óc đều là sự chấn kinh, kiểm tra lại bản thân mình. Sư Vân Phong nhân cơ hội ôm lấy Quy Hải, nhân lúc Quy Hải chưa nhìn thấy gì kì thị mà giám sát liếc cái thứ xấu xí đó của A Sơn, sau đó lại càng kì thị hơn vẫy vẫy tay, một cơn gió ào đến, thổi bay A Sơn ra phía xa xa.
Sư Vân Phong cố kìm nén xung động muốn giết A Sơn xuống, chỉ bởi vì nhìn thấy Quy Hải và A Sơn thân mạt nhìn vậy mà giết hắn trước mặt Quy Hải thì sẽ gây ra ngăn cách, trong lòng nghĩ sau này đùa chết A Sơn là được rồi, A Sơn tâm trí dù sao cũng chưa thành thục, đánh cũng không lại y, không xứng để phải nghĩ ngợi.
Đồng thời lúc này, Sư Vân Phong thả hai cái chân trần của Quy Hải xuống kiếm Phá Thiên đã được phóng to, để lồng ngực Quy Hải gắn bó mật thiết với lồng ngực mình. Cả người Quy Hải đều bị Sư Vân Phong ôm gắt gao vào lồng ngực ấm nóng, bên tai nghe được tiếng hô hấp của Sư Vân Phong ngưa ngứa bên tai.
“ Xin lỗi, ta đến muộn rồi.” Sư Vân Phong cúi đầu, thương tiếc dịu dàng ôm lấy Quy Hải, nói bên tai Quy Hải: “ Tiểu Hải, khiến ngươi chịu khổ rồi, xin lỗi.” Nói xong, Sư Vân Phong lại nhẹ nhàng sờ sống lưng Quy Hải, nhẹ giọng hỏi: “ Tiểu Hải, còn đau không?”
Quy Hải thấp hơn Sư Vân Phong một chút, lúc này, được Sư Vân Phong ôm lấy, chỉ có thể rúc vào cổ y, nhìn không thấy ánh mắt của Sư Vân Phong. Cho dù nhìn không thấy, nhưng Quy Hải rõ ràng cảm nhận được sự nghẹn ngào và khàn khàn trong giọng nói của Sư Vân Phong, biểu tình tự trách, trông cực kì yếu ớt.
Thế là Quy Hải bèn vỗ vỗ lưng Sư Vân Phong, an ủi: “ Không có gì, không còn đau nữa.”
Dù sao phản diện cũng cần phải an ủi, mà lại lâu ngày mới gặp lại, Quy Hải chỉ dùng linh thức quét qua A Sơn, phát hiện hắn đã bay đi xa, không bị thương gì cả nên cũng an tâm, dùng cái ôm tình anh em nghĩ đã lâu, giơ hai tay lên, thành thật ôm lại phản diện nhà hắn, rồi nói: “ Đã tốt hơn nhất nhiều rồi. Đại Phong, mấy năm gần đây ngươi sống thế nào?”
Sư Vân Phong nghe xong lại càng thêm tự trách, thương thế của tiểu Hải nhà y đến giờ còn chưa khỏi, xương nứt vỡ bao năm như vậy sao có thể không sao chứ? Tiểu Hải nhà hắn nhất định là phô trương, miệng thì nói không đau là để mình khỏi lo lắng, lại còn quan tâm mình sống như thế nào…..
Nghĩ đến đây, trong lòng Sư vân phong lại càng cảm thấy chua chát và cả ấm áp, hạ thấp giọng, thề thốt với Quy Hải: “ Tiểu Hải, không cần lo lắng, ngươi sẽ không bao giờ bị thương nữa đâu. Mười năm nay ta đã khiêu chiến với tất cả các cao thủ trên dưới Tiên vực, không ai có thể đánh thắng ta, ta lại còn thành lập liên minh Tiên tu, trong đó có vô số cao thủ, ta cũng đã lên tới kì Đại thừa đỉnh phong, thậm chí có thể hóa thiên lôi thành năng lượng tu luyện của bản thân mình, tiểu Hải không cần phải thay ta chắn lôi kiếp khiến cho mình bị tổn thương nữa. Tiểu Hải, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chữa lành cho ngươi.”
TRong mười năm này, Sư Vân Phong đã liên hợp các môn phái Tiên tu lại để hình thành thế lực của riêng mình.
Sư Vân Phong nghĩ như vậy, dù sao đã biết tiểu Hải nhà y vẫn còn sống, chắc vẫn cần phải trị liệu. Như vậy, trước tiên, tìm được phương pháp tu luyện là điều cần thiết. Sau đó, nếu như y muốn chăm sóc thật tốt tiểu Hải yêu quý, dẫn tiểu Hải đi du lịch khắp nơi, đảm bảo sự an toàn cho tiểu Hải, không để bi kịch diễn ra lần nào nữa, như vậy, Sư Vân Phong bèn quyết định, bắt buộc phải nâng cao thực lực của mình lên đến mức có thể đè ép tất cả những tu hành giả khác.
Ngoại trừ thích bản thân kiếm đạo ra, Sư Vân Phong còn có thêm động lực cường đại hơn, vì bảo hộ tiểu Hải nên muốn nâng cao thực lực bản thân.
Mà quạt Vạn Đồ của Vạn Đồ Ma quân, cũng đem đến cho Sư Vân Phong rất nhiều ý tưởng.
Trong quạt Vạn Đồ có tám mươi Ma tu kì Đại Thừa, tám mươi vị Ma tu này cộng thêm Vạn Đồ Ma quan nữa, lại còn một đám đệ tử Vạn Đồ tông, thực lực phi thường cường địa. Sư Vân Phong hiểu rằng, chỉ dựa vào thực lực bản thân mình là không đủ. Tuy nhiên, chỉ cần bồi dưỡng thân tín, là có thể biến thực lực của người khác thành một phần thực lực của chính mình.
Sư Vân Phong cũng từng nghĩ qua, cứ theo Vạn Đồ Ma quân, đi chế tác một chiếc quạt Vạn Đồ. Nhưng cái việc táng tận lương tâm này, nương thân của Sư Vân Phong cũng đã kì thị những tên ma tu biến thi thể người khác thành con rồi, quấy nhiễu người chết như vậy. Cho nên, Sư Vân Phong càng có khuynh hướng nghiên cứu trận pháp có uy lực cường đại hơn, đồng thời cũng chỉ điểm kiếm pháp và tu luyện của người khác, giúp họ có thể tấn cấp. Trong quá trình chỉ điểm, năng lực của mình cũng sẽ được nâng cao lên.
Quy Hải nghe đến đây, làm sao có thể không biết Sư Vân Phong chỉ nói bâng quơ cho qua, giấu đi việc đã phải nỗ lực nhiều thế nào chứ? Vừa muốn tiếp tục an ủi, Quy Hải đột nhiên nhớ ra vừa nãy Vạn Đồ Ma quân còn đang muốn đi truy sát Sư Vân Phong. Đột nhiên trở nên lo lắng, hỏi: “ Đại Phong, ngươi có gặp Vạn Đồ Ma quân không? Hắn vào mười năm trước đã sớm phát ra lệnh truy sát, vừa nãy còn đang đi truy sát ngươi kìa!”
Sư Vân Phong tự tin cười cười, sờ sờ mái tóc dài mượt mà của Quy Hải, nói: “ Tiểu Hải, yên tâm, sẽ không có ai dám truy sát khiêu chiến ta nữa cả. Hôm nay, ta đã triệt để tiêu diệt Vạn Đồ Ma quân, lấy được ấn Ma đế, mở ra lĩnh vừa Ma đế bị phong ấn bấy lâu, các Ma tu đều đã nhận ta là Ma đế rồi.”
“ Á?!” Quy Hải kinh ngạc vạn phần.
Boss lớn nhất cứ như thế bị phản diện diệt hả? Mới có mười năm, phản diện nhà hắn đã đạt được tu vi mà trong < Bội Đức Thiên Tôn> miêu tả là phải khổ luyện hơn hai trăm năm? Tuy rất khó có thể tưởng tượng nổi nhưng Quy Hải cũng tin rằng phản diện sẽ không bao giờ lừa dối hắn đâu.
Sư Vân Phong cúi xuống nhìn biểu tình kinh ngạc của Quy Hải, tìm kiếm bóng dáng lúc nhỏ của Quy Hải. Lại thấy hai mắt Quy Hải to trong, một cái nhăn mày một nụ cười cũng khiến y cảm thấy cực kì mới mẻ, nhìn như thế nào cũng thấy không đủ, không nhịn được cúi đầu hôn xuống cái trán trơn bóng của Quy hải một cái.
Nụ hôn quen thuộc, bờ môi ấm nóng, Quy Hải cảm thấy kì lạ với phản ứng của bản thân nhưng lại không thấy có gì phản cảm, dù sao cũng có chút hoài niệm, hoại niệm những ngày lúc mình chưa hóa thành nhân hình, vẫn còn là con rùa nhỏ của phản diện.
Sư Vân Phong thấy Quy Hải tiếp nhận nụ hôn của mình, trong lòng cực kì vui vẻ, chuông đồng tâm đỏ hừng hực, dường như vui đến sắp cháy hỏng luon. Quy hải cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng mà chuông đồng tâm truyền tới, trực tiếp cảm nhận được tâm tình của Sư Vân Phong, không khỏi cúi đầu, giấu mặt vào hõm cổ của y cọ cọ, để cho cái ót mình đối diện với Sư Vân Phong.
Sư Vân Phong hít sâu một hơi, nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại, giải thích: “ Đó là sự thật, ta nghiên cứu trận kiếm, liên hợp nhiều Tiên tu lại với nhau đánh bại Vạn Đồ Ma quân.”
Khi thuyền phá băng rốt cục cũng đi qua bức tường băng đó đi đến Ma vực, Sư Vân Phong dùng chuông đồng tâm cảm nhận được vị trí của Quy Hải, mang theo kì vọng gặp gỡ Quy Hải, khỏi nói có bao nhieu hưng phấn, nhưng cái tên Vạn Đồ Ma quân hung thần ác sát đó lại ngăn đường đi của Sư Vân Phong!
Ngăn y khiến y không được gặp với tiểu hải, đều là người chết! Sư Vân Phong vào thời khắc gặp được Vạn Đồ Ma quân bèn nổi điên lên, thực lực tăng lên trước nay chưa từng thấy.
Nhưng vào lúc đó, chuông đồng tâm cũng bị Sư Vân Phong triệt để ngắt đi liên hệ, không còn hơi ấm nữa mà trở nên nguội lạnh. Đó cũng là nguyên nhân mà tại sao trong lúc Quy Hải đang cố gắng thoát khỏi không gian của Vạn Đồ Ma quân, không cảm nhận được vị trí của Sư Vân Phong.
Trước khi giết cái tên tự mình tìm chết Vạn Đồ Ma quân kia, Sư Vân Phong nghĩ đến thân thế phức tạp cỉa mình, kẻ thù Vạn Đồ Ma quân cũng khá lợi hại, hà tất gì lại đi tìm tiểu Hải trước để khiến hắn bị liên lụy chứ? Cho đến khi cùng với Thủy Kính Chân nhân cũng các Tiên tu khiêu chiến Vạn Đồ Ma quân, mà Quy Hải cũng trồng hạt giống mây trên đầu Vạn Đồ Ma quân, bào mòn bớt thực lực của hắn, giúp Sư Vân Phong kích sát hắn thì Sư Vân Phong mới bắt đầu lần nữa mở lại liên hệ chuông đồng tâm.
Mà Vạn Đồ Ma quân vừa chết thì những Ma tu còn lại cũng không đáng phải suy nghĩ nữa. Thêm vào sự trợ giúp của Nhất Tiếu Ma quân, trong Ma tu những kẻ tiếc mệnh đều ra đầu hàng cả. Để kịp gặp lại Quy Hải, Sư Vâ Phong lập tức truyền tin cho các Tiên tu và Ma tu, sắp xếp nhiệm vị cho họ, sau đó lập tức bay qua tìm gặp Quy Hải.
Cho dù chuẩn bị mất thời gian bao lâu, bất luận hiện trường chiến đấu có kinh tâm động phách thế nào thì Sư Vân Phong cũng chỉ nói qua qua rồi thôi, hoàn toàn không có ý muốn khoe công gì cả: “ Sau khi đạt được ấn Ma đế, mỗi một góc trong Ma vực, đều nằm dưới sự chưởng khống của ta, những đệ tử của Vạn Đồ Ma quân phản đối ta, vừa hiện thân đã bị đuổi giết, ta cũng phái thêm thủ hạ để đi thu thập bọn chúng. Có thể nói, ấn Ma đế so với bài thủy tinh của long cung còn có công năng lớn hơn. Mà hai vị Ma quân còn lại, sau khi biết được ta đã khởi động ấn Ma đế cũng ủng hộ ta, giúp ta bình ổn lại cảm xúc của các Ma tu. Tóm lại, tiểu Hải, sẽ không còn ai có thể làm phiền chúng ta nữa, cũng sẽ không có biến cố gì có thể khiến chúng ta tách ra nữa cả.”
Quy Hải nghe đến đây, tâm tình vừa buông lỏng lại sắc bén cảm nhận được điều gì đó không đúng lắm.
Không chút phòng bị nào, cái ót Quy Hải bị một bàn tay to nhẹ nhàng đỡ lấy, cái cằm thì bị một bàn tay khác nâng lên. Quy Hải còn chưa ý thức được có biến cố gì, vừa mới “ bị” nâng đầu lên, cái lưỡi của phản diện nhà hắn đã dịu dàng mà liếm môi trên của mình rồi.
Quy Hải mở to mắt, cự li cực gần nhìn gương mặt đẹp trai của phản diện, nhìn ánh mắt đắm đuối của phản diện, cảm nhận xúc cảm ngưa ngứa nóng nóng trên môi, lại còn nhiệt độ ấm áp bao quanh lấy thân thể, nhất thời đầu óc trống rỗng, chỉ nghe thấy trái tim mình đang bình bịch nhảy liên hồi.
Sư Vân Phong một tay đỡ lấy cái ót Quy Hải, tay khác lại chuyển thành ôm lấy eo Quy Hải, thân mật nhẹ nhàng liếm bờ môi nhàn nhạt của Quy Hải, trong lòng cũng cực kì khẩn trương, trái tim đập còn kinh khủng hơn Quy Hải, nhưng động tác trên tay vẫn rất ổn, không có biểu hiện ra rằng mình đang rất lo lắng.
Sư Vân Phông có ý mạo phạm Quy Hải, nhưng, khi y cùng Quy Hải gắn bó với nhai, nhìn thấy dáng vẻ Quy Hải chăm chú lắng nghe y nói chuyện, nhìn thấy cái thần sắc quan tâm y, bờ môi đầy đặn mê hoặc màu hồng nhạt của hắn, Sư Vân Phogn không nhịn được tiến hơn một bước biểu hiện sự thân thiết, nghĩ đến tốc độ nhanh như chớp của những con rùa tiên trong ao kia, nghĩ đến dáng vẻ đáng ghét quần áo không chỉnh tề vừa nãy của A Sơn, đột nhiên y hiểu ra, tình cảm của y đối với Quy Hải là gì, không nhịn được bèn thực hành đi liếm môi Quy Hải.
Sư Vân Phong tuy rằng to gan đi làm nhưng mới đi liếm một chút lập tức liền hối hận rồi.
Nhỡ đâu tiểu Hải nhà y ghét việc tiếp xúc như vậy, nhỡ đâu tiểu hải đẩy mình ra, nhỡ đâu tiểu Hải cho rằng mình mạo phạm khinh bạc hắn, nếu như khiến tiểu Hải không vui sau này sẽ cách xa mình thì phải làm thế nào bây giờ?
Cho dù lúc đối mặt với Vạn Đồ Ma quân, Sư Vân Phong cũng không có lo được lo mất như bây giờ.
Tuy nhiên, liếm liếm xong lại thấy Quy Hải không có đẩy mình ra, Sư Vân Phong bèn khẩn trương to gan hơn tiến thêm một bước, giống như thăm dò, mút lấy môi dưới của Quy Hải, rồi tỏ tình: “ Tiểu Hải, ta thích ngươi.”
Làn hơi ấm áp từ mũi phả lên trán Quy Hải, môi dưới bị Sư Vân Phong khẽ mút lấy, khiến cho một loại cảm giác ngưa ngứa. Đầu óc Quy Hải trống rỗng, vẫn đang ngạc nhiên với việc mình không cảm thấy chán ghét liền nghe được Sư Vân Phong thâm tình tỏ tình với mình.
Nghĩ lại trước giờ Sư Vân Phong vẫn cứ yêu chiều chăm sóc, thân thể ấm áp đang ôm lấy mình, môi trên thì bị Sư Vân Phong cẩn thận liếm, bên tai thì nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe…… Quy Hải không thể phủ nhận, bản thân xác thực bị cảm động, xác thực yêu thích, cho dù Sư Vân Phong là đồng tính.
Dù sao cũng thích rồi, lại còn là dị thế, không có ai ngăn cản bọn họ, cũng không có gì phải suy nghĩ cả. Quy Hải ôm chặt lấy Sư Vân Phong, ấn vai Sư Vân Phong lại, khẽ mở miệng, duỗi đầu lưỡi ra chạm đến đầu lưỡi Sư Vân Phong, cảm nhận được một mùi vị ngọt ngào. Quy Hải không thèm do dự nữa, thuận theo tâm ý, dùng đầu lưỡi tiến công, bắt đầu phản kích lại!
Lần này khiến cho Sư Vân Phong kinh hỉ đến phát ngốc.
Y cũng thuận thế há miệng ra, mặc cho đầu lưỡi Quy Hải thâm nhập vào khuông miệng, mặc cho lưỡi Quy Hải cuốn lấy lưỡi mình nhảy múa…..rồi sau đó dần dần trầm luân trong cảm giác yêu thích, dịu dàng ôm lấy Quy Hải, hé miệng hôn, phát ra hơi thở ấm nóng….
Sư Vân Phong trùng phùng Quy Hải, trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa nãy hôn quá nhập tâm, quên mất thiết lập kết giới ngăn lại tầm nhìn và âm thanh nên bị làm phiền.
“ Ta thực sự rất xấu sao….. Các ngươi đang làm cái gì?”
Đó là âm thanh của A Sơn, hóa ra, A Sơn bị Sư Vân Phong ném ra xa lại không cam lòng quay lại.
Quy Hải nghe thấy tiếng của A Sơn, giật mình bị người khác nhìn thấy, mới nhớ ra mình hôn quá nhập tâm, xấu hổ chiếm đỏ dần khuôn mặt, lập tức đẩy Sư Vân Phong ra. Mà nơi rời ra, giữa hai cánh môi có một sợi tơ bạc tiếp nối.
Quy Hải lại càng xấu hổ hơn, lập tức dùng tay áo lau miệng, mới liếc nhìn khuôn mặt đầy khổ não của A Sơn, lại nhìn đi ra chỗ xa xăm khác, Nhưng lại nhìn thấy từng sợi mây trôi lững lờ phía xa xa, sao càng nhìn lại càng thấy giống dịch thể nối liền giữa môi hai người vậy….?
Nghĩ vậy, mặt lại càng đỏ hơn.
Cảm giác bị A Sơn bắt gặp, giống như bị một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ nhìn thấy vậy…..Quy Hải lúc này ngay cả mây cũng không dám nhìn tiếp nữa, chỉ dám nhìn kiếm Phá Thiên dưới chân.
Mà nụ hôn nóng bỏng của Sư Vân Phong bị đánh gãy, tâm tình chán nản tức giận không thôi. Nhưng y đương nhiên không ảo não đẩy Quy Hải ra, mà chỉ đem sự tức giận đổ hết lên đầu A Sơn, bí mật truyền âm nói với A Sơn: “ Đích thực xấu đến không nỡ nhìn. Không tin sao? A Sơn, ngươi nhìn xem tiểu hải không thèm nhìn chỗ đó của ngươi kìa, nếu ta là ngươi thì ta đã sớm chặt nó đi rồi.”
A Sơn vừa sợ hãi vừa xấu hổ nhìn về phía Quy Hải, phát hiện Quy Hải cúi đầu quả nhiên không nhìn hắn, vội vàng dùng linh khí kéo quần lên, như vậy vẫn chưa đủ, A Sơn cìn dùng tay che lại chỗ xấu hổ của bản thân, thấp giọng hỏi Quy Hải: “ Tiên sinh, chỗ đó của ta thực sự rất xấu sao? Xấu đến nỗi cần phải chặt bỏ sao?”
Sư Vân Phong: “…….” Sao A Sơn lại thật thà hỏi ra, Tiểu Hải nhà y không biết mình đang âm thầm đe dọa A Sơn mà!
Quy Hải không hiểu nhìn về phía A Sơn, rồi theo ánh mắt hắn nhìn về phía Sư Vân Phong đang nghiêm túc chăm chú, nháy mắt hiểu được là do Sư Vân Phong đang trêu đùa A Sơn thật thà đáng yêu nhà hắn.
Nhìn A Sơn như vậy, Quy Hải sợ hắn thật sẽ đem cái thứ xấu xí đó chặt đi mất, vội vàng nói: “ Không cần chặt, cái đó có thể trợ giúp trồng linh điền, giúp cho sự phát triển của linh thảo linh mộc, rất hữu dụng, không phải sao…..Hơn nữa, A Sơn, kì thực, long hình của ngươi còn đẹp trai hơn cả hình người đó, nếu như hóa về nguyên hình là chỗ nào cũng thấy rất anh tuấn.”
A Sơn nghe xong cũng thấy yên tâm hơn, lập tức hóa về nguyên hình. Một con rồng xanh anh tuấn thần võ xuất hiện trước mặt Quy Hải, bay lượn trong đám mây, ánh mắt Quy Hải lập tức bị thu hút nhìn về hướng đó.
Sư Vân phong thấy vậy, ôm chặt Quy Hải vào trong lòng, mày kiếm khẽ nhăn.
Trước kia không hiểu chuyện lại đem rồng thần về để làm vợ nuôi từ bé cho rùa con nhà y, nghĩ là chỉ có thần thú mới xứng với bé rùa con nhà mình, bây giờ quả thật là thất sách!