Do cô tách biệt với xã hội quá sao? Thế cũng được à?
Theo như họ nói, chẳng lẽ còn có Hội Đạo sĩ? Đạo sáp nhập? DiDi (*) đuổi tà ma à?
(*) Một app thuê xe giống Grab.
Streamer hiểu được sự ngạc nhiên của cô, bèn hào hứng nói bên cạnh: “Khó tin lắm phải không! Khi ấy, tôi cũng vậy đấy! Lúc khán giả nói trên sóng livestream, tôi còn tưởng họ đang ghẹo tôi nữa cơ!” Anh ta thở dài: “Không ngờ bây giờ Đạo Môn cũng bắt đầu hưởng ứng tiếng gọi đi theo con đường thịnh hành khoa học kỹ thuật rồi, thật ấn tượng!”
Đạo sĩ trung niên nhiệt tình mời chào cô: “Sau khi tiểu hữu về cũng có thể đăng ký một tài khoản, với đạo thuật của cô dư sức đứng vào bảng danh sách top 50 rồi! Chỉ có điều việc xác thực tài khoản rất phức tạp, tiểu hữu kiên nhẫn tải tư liệu lên rồi chờ Hiệp hội Đạo giáo xét duyệt là được.”
Bạch Tiên Tiên gật đầu với vẻ mặt một lời khó nói hết.
Mang ma nữ đi, nhiệt độ căn phòng lại ấm lên kha khá. Streamer thêm Wechat của Bạch Tiên Tiên, nói sau này có chuyện gì sẽ tìm cô. Bạch Tiên Tiên im lặng nhìn anh ta: “Anh bớt chơi mấy trò không rõ nguồn gốc đi, và tốt hơn hết là đừng tìm tôi nữa.”
Giống như các bệnh viện sẽ không bao giờ nói “Hoan nghênh lần sau lại ghé tiếp nhé”, thì nghề này của họ cũng vậy.
Bạch Tiên Tiên ngẫm nghĩ, không thể bỏ qua cơ hội quảng cáo có sẵn, bèn nói: “Nếu anh đồng ý thì có thể quảng cáo cho tôi trong lúc đang livestream được không, tài khoản ở diễn đàn thần quái của tôi có ID là Tiên Tiên Tử.”
Streamer đồng ý ngay.
Rời khỏi nhà streamer, lưu số điện thoại qua lại với hai đạo sĩ, Bạch Tiên Tiên nhanh chóng bắt xe về bệnh viện.
Khi lên xe, cô lập tức mở kho ứng dụng tìm kiếm Bạn Biết Không, rồi bấm tải về.
Bạch Tiên Tiên nhìn số lượng tải xuống, chỉ mới hơn hai mươi nghìn cộng thêm các Đạo sĩ và người bình thường, con số tải xuống này bị coi là ít rồi. Có vẻ như Hiệp hội Đạo giáo chưa tuyên truyền đủ tốt nhỉ.
Tải xong, Bạch Tiên Tiên gấp rút bấm vào app.
Cũng như tất cả app khác, Bạn Biết Không cũng có một loạt cấp quyền, và khi Bạch Tiên Tiên bấm đồng ý tất cả thì một hình logo đen trắng giống bát quái bỗng xuất hiện ngay trên giao diện và bên dưới đính kèm một hàng chữ được viết: Đạo Khả Đạo, Phi Thường Đạo.
Đây là câu đầu tiên trong “Đạo Đức Kinh”.
Kéo xuống tiếp, người ta sẽ thấy một trang thông tin về Bạn Biết Không.
Trên đó viết rằng app Bạn Biết Không do Hiệp hội Đạo giáo và môn phái dân gian hợp tác phát triển, là một chương trình chính thức của Đạo Môn nhằm cố gắng hết sức mở rộng Đạo pháp tạo phúc cho dân chúng. Thật sự rất đáng tin cậy, xin mọi người yên tâm sử dụng.
Trong xã hội hiện đại, còn khá ít người tin vào Đạo giáo, tuy vậy những Đạo giáo chính thống được nhà nước chứng thực thì vẫn ổn, dù không có nghiệp vụ nhưng họ có thể đi theo thiên hướng du lịch nhằm tạo dựng danh tiếng cho mình. Chẳng hạn như Thái Huyền Quán và miếu Chân Võ, bởi vì có lịch sử xây dựng lâu đời nên được liệt vào danh sách kiến trúc cổ cần được bảo vệ.
Nhưng pháp phái dân gian lại khổ hơn, loại Đạo phái gia truyền này vốn dĩ có tính riêng tư, đừng nói người bình thường không biết, mà rất nhiều gia tộc truyền đời, đến cả người trong Đạo Môn, cũng chưa từng nghe nói đến.
Điều này sẽ đưa đến một vấn đề rằng nếu pháp phái dân gian muốn mở rộng nghiệp vụ, quả là khó càng thêm khó. Càng về sau việc loan truyền càng trầy trật, những gì có thể truyền lại được sẽ không còn nữa.
Không có danh tiếng và cũng chưa có độ tín nhiệm, dẫu sao khi gặp chuyện thì phản ứng đầu tiên của đại chúng chắc chắn là tìm đến đạo quán hoặc chùa chiền có tiếng. Ngay cả Thủ Nhất Quán được chính phủ chứng nhận, nhưng cũng bởi không có danh tiếng gì nên chẳng mấy ai đến đó vào dịp lễ tết, khiến hương khói rất ảm đạm.
Và khi gặp phải bất kỳ rắc rối nào, tất cả mọi người đều đổ xô vào Thái Huyền Quán, nhưng đạo sĩ Thái Huyền Quán cũng có hạn, đôi lúc có những sự việc trùng hợp xung đột với nhau, dẫn đến cúng bái hành lễ cũng làm không tới.
Quả nhiên là hạn hán cũng chết mà lũ lụt cũng chết.
Vì vậy trong trường hợp này, Hiệp hội Đạo giáo đã đưa ra giải pháp. Họ kết hợp với pháp phái dân gian phát triển một app Đạo Môn được công nhận chính thức, trên đó tất cả các Đạo sĩ được chứng nhận đều có danh tính hẳn hoi.
Sau khi chứng thực thành công, họ sẽ có trang chủ của mình. Tất nhiên, trên trang chủ là phần giới thiệu về bản thân, sư thừa môn phái nào, quy y khi nào, truyền độ khi nào, có được ghi vào sổ hay chưa, ở tại Đạo quán nào, đã tham gia những nghi lễ cúng bái gì, chuyên về mảng nào, thù lao bao nhiêu, nói chung chúng tương đương với tiểu sử của Đạo sĩ nhằm cho phép người bình thường đưa ra lựa chọn chính xác nhất khi đặt hàng.
Bạn Biết Không không phải là hệ thống đặt hàng giao hàng, chỉ có khách mới có thể chốt đơn, vì vậy mới có phân loại và bảng xếp hạng. Ví dụ: Trang chủ được chia trực tiếp thành Chính Nhất và Toàn Chân, nghĩa là đạo phái của chính phủ và pháp phái dân gian, bên góc trên bên trái còn có dấu hiệu định vị.
Nếu chuyện gấp thì tìm đạo sĩ phụ cận; còn nếu không khẩn cấp, người ta có thể chọn đạo sĩ tài giỏi ở những nơi khác, nhưng phải chi trả tiền đi lại.
Thứ dễ thấy nhất trên trang chủ là bảng xếp hạng đạo sĩ.
Đạo pháp, tuổi tác và thứ hạng của cấp bậc nhận ghi chép… là chỗ quan trọng để xếp hạng. Thứ hạng càng cao thì chắc chắn càng giỏi, nhưng giá tiền sẽ đắt hơn rất nhiều.
Bạch Tiên Tiên nhấn vào bảng xếp hạng và thấy rằng hạng đầu tiên đúng là đạo sĩ thiên sư của phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn chính thống, đằng sau còn có Đạo sĩ núi Võ Đang, Đạo sĩ Thái Huyền Quán, Đạo sĩ cung Tam Thanh, đều là những đạo quán lớn nổi tiếng lừng lẫy trong nước.
Nhưng không phải Đạo sĩ nào cũng sẽ đăng ký trên đó. Những đạo trưởng lớn tuổi có bề dày kinh nghiệm lâu năm chắc sẽ không tham gia vào mấy chuyện này, thậm chí các đạo trưởng đứng top năm trong bảng xếp hạng, Bạch Tiên Tiên nhấn vào trang chủ để xem thì thấy số lượng đơn nhận được đều là 0.
Xét cho cùng, đây cũng là một nền tảng dành cho các đạo sĩ và môn phái dân gian thông thường, và Hiệp hội Đạo giáo đã rất nhân đạo khi tính đến điều này.
Hạng sáu là một đạo trưởng tên Lý Huyền Thành của Thái Huyền Quán. Bạch Tiên Tiên từng nghe đến tên của ông ấy, trước đây nghe ba Bạch nói hình như ông ấy là chấp sự của Thái Huyền Quán, và thường sẽ do ông ấy làm Cao Công(*) chủ trì mỗi khi Thái Huyền Quán cử hành lễ cúng bái lớn, vậy nên số lượng nhận đơn đã vượt qua 300 rồi.
(*) Cao Công: Khi tổ chức nghi lễ tôn giáo, ghế cao nằm ở chính giữa được coi là người có công đức Đạo giáo cao nhất trong các Đạo sĩ của Đạo gia, nên được gọi là Cao Công.
Úi trời ơi, đừng nói ông ấy đã nhận tất cả các đơn đặt hàng ở thành phố Vân Xương đấy chứ.
Bạch Tiên Tiên nhấp vào bảng xếp hạng rồi đọc bảng quy tắc, trên đó viết rằng chỉ cần bạn hoàn thành một đơn hàng, bạn sẽ có thể được vào bảng xếp hạng, sau đó căn cứ vào số lượng và đạo pháp của đơn hàng bạn hoàn thành để từ từ thăng hạng.
Hiện tại, vị trí cuối cùng trong bảng xếp hạng đã đến hơn một nghìn ba trăm người, và đó chỉ là những đạo sĩ đã hoàn thành đơn hàng.
Ngoài ra, ở bên cạnh bảng xếp hạng đạo sĩ, còn một bảng treo thưởng nữa.
Trong đó toàn là những sự vụ hóc búa nan giải đã được Hiệp hội Đạo giáo chứng nhận, phía dưới mỗi vụ sẽ công văn kèm theo nhiệm vụ, khá giống yết bảng thị chúng thời cổ đại. Ai có thể giải quyết những vụ trên bảng treo thưởng thì chẳng những sẽ được thông báo trên trang chủ, mà thứ hạng trên bảng xếp hạng cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Dĩ nhiên thù lao cũng dày hơn.
Tuy nhiên, các sự kiện trên bảng trao thưởng không giới hạn số lượng người nhận, miễn bạn nghĩ mình có thể giải quyết được thì bạn cứ tham gia. Nếu chỉ có một mình bạn giải quyết được, vậy công đức sẽ chỉ thuộc về riêng bạn; nếu nhiều người cùng hợp tác giải quyết thì tiền thù lao sẽ được chia đều, rất minh bạch và công khai.
Vì vậy, những người tài giỏi thật sự luôn nhìn chằm chằm vào bảng treo thưởng, nhiệm vụ vừa được đăng lên thì họ sẽ lập tức vào nhận.
Lúc Bạch Tiên Tiên bấm vào, trong đó chỉ đăng một nhiệm vụ.
Cô bấm vào xem mô tả sự việc, là chuyện xảy ra ở thủ đô, nói rằng tượng thần của một chùa chiền đạo quán nào đó ở thủ đô đã bị phá vỡ ba lần, đạo sĩ vào đó hoặc sẽ phát điên hoặc sẽ bất tỉnh; các đạo sĩ của Bạch Vân Quán đã rào nơi này lại để phòng ngừa mọi người đi vào lung tung, nhưng chưa biết tình huống cụ thể thế nào.
Thủ đô xa xôi diệu vợi, Bạch Tiên Tiên đọc sơ qua rồi thoát ra ngoài.
Cô ngẫm nghĩ rồi thử tìm kiếm tên của Bạch Hướng Vọng. Tìm thử mà lại có thật, hình đại diện của tài khoản là hình ba cô mặc đạo bào, cầm kiếm gỗ và mỉm cười trước pháp đàn, trên trang chủ có ghi rõ thông tin cá nhân, đồng thời ông còn đăng chứng nhận đạo sĩ và Lục điệp nữa.
Ba Bạch không đắt, thù lao là 500. Nhưng Bạch Tiên Tiên nhìn số đơn nhận được, là 0.
Ông thuộc về dạng đạo sĩ không lên được cả bảng xếp hạng.
Cạnh tranh thật quá khốc liệt...
Hơn nữa, hai đạo sĩ cô gặp ở nhà streamer hôm nay, Bạch Tiên Tiên tìm thấy họ ở nửa sau bảng xếp hạng, số đơn hai người nhận được chỉ có một chữ số và thù lao là 1000. Bạch Tiên Tiên nghĩ về khoản phí 5000 mình nhận được, hoá ra thế là rất nhiều cơ à.
Thù lao thực chất không cố định, giá niêm yết trên app chỉ là giá tham khảo, tuỳ trường hợp cụ thể sẽ xem và định giá nên khá hữu nghị cho cả hai bên.
Đến bệnh viện, Bạch Tiên Tiên đã nghiên cứu kỹ lưỡng cái app này.
Thậm chí cô còn cảm thấy quả thực app này được đo ni đóng giày riêng cho cô mà!
Đạo Môn không hổ là Đạo Môn, quả thật đã giải quyết vấn đề khó khăn nhất hiện nay của cô rồi. Đã có Bạn Biết Không, cô còn buồn vì không nhận được đơn đặt hàng nữa ư? Cô còn buồn vì không ai nhận biết mình nữa ư? Cô còn buồn vì không biết phải làm sao để làm rạng danh nhà họ Bạch ư?
Đăng ký! Đăng ký liền!
Bạch Tiên Tiên đeo ba lô, ngựa không dừng vó chạy tới văn phòng. Lúc cô thở hồng hộc đẩy cửa vào, còn làm Trần Lẫm thoáng giật mình.
Thấy cô đầu đầy mồ hôi và thở hồng hộc, Trần Lẫm chỉ yên lặng nhìn rồi thôi.
Ngồi ở bàn làm việc, Bạch Tiên Tiên trông có vẻ hơi phấn khích, sau khi bấm đăng ký và làm theo các bước để bắt đầu tải thông tin lên.
Chứng nhận đạo sĩ? Không có, bỏ qua.
Truyền độ? Không có, bỏ qua.
Lục điệp? Không có, bỏ qua.
Đạo sĩ ba “không” chính là cô đây chứ ai.
Bạch Tiên Tiên ưu sầu nhận ra thứ mình có thể đăng tải chỉ có hình đại diện mà thôi.
Cô bật mặt trước điện thoại di động, nở một nụ cười mà cô tự cho là chuyên nghiệp rồi tự chụp một tấm, nhưng kết quả là hình đại diện không phù hợp với quy định dẫn đến tải lên thất bại. Bấm vào xem, hoá ra yêu cầu ảnh phải chụp bán thân.
Cô khó xử nhìn quanh, thấy Trần Lẫm đang lúi húi đằng sau máy tính, cô bèn gọi anh: “Trần Lẫm, anh có thể chụp cho tôi một tấm được không?”
Trần Lẫm chậm rãi ló mặt ra từ sau máy tính, nói với vẻ ngần ngừ: “Tôi không biết chụp hình...”
Bạch Tiên Tiên đi tới đưa di động cho anh: “Úi giời rất đơn giản! Tôi sẽ đứng ở đây, anh chụp nửa người trên của tôi là được.”
Sau lưng chính là vách tường trắng như tuyết, Bạch Tiên Tiên đứng sao cũng cảm thấy không ổn, mới hỏi anh: “Anh nghĩ tôi nên tạo dáng thế nào mới trông ngầu lòi hả? Là kiểu vừa thấy là biết rất giỏi ấy?”
Trần Lẫm: “...”
Bạch Tiên Tiên cũng không thật sự muốn hỏi anh, mà bừng bừng hăng hái tạo dáng: “Anh thấy kiểu nào đẹp?”
Trần Lẫm: “... Kiểu nào cũng đẹp.”
Được rồi.
Cô suy tư, bỗng nghĩ đến những CEO trong mấy quảng cáo thường thấy ở thang máy trông rất lợi hại, với lại mấy đội đánh game cũng rất mê tư thế này, chứng tỏ đây là tư thế chụp hình mà mấy ông lớn tài giỏi ai cũng ưa thích!
Vì vậy, Bạch Tiên Tiên khoanh hai tay trước ngực, hơi nghiêng người, giơ ngón cái tay trái lên rồi nghiêm mặt nói với Trần Lẫm: “Chụp đi.”
Trần Lẫm im lặng cầm điện thoại di động chụp một tấm.
Bạch Tiên Tiên chỉ huy anh: “Lùi ra sau một chút, nhớ chỗ dưới cùng của tấm hình phải ngang với eo tôi. Phải chụp xuống, đừng ngửa lên chụp, đừng chụp cái nọng của tôi đấy.”
Đôi mắt Trần Lẫm mở to hơn hẳn, ánh mắt nghiêm túc, nhìn kỹ sẽ thấy ngón tay cầm điện thoại trắng bệch vì quá dùng sức, mà có vẻ xương ngón tay cũng trắng nhởn rồi.
Bạch Tiên Tiên “like” bên trái một cái, rồi lại quay ra “like” bên phải một cái, cuối cùng hỏi anh: “Anh chụp mấy tấm vậy?”
Trần Lẫm nhỏ giọng đáp: “Rất nhiều tấm...”
Bạch Tiên Tiên hưng phấn chìa tay: “Đủ rồi đủ rồi đủ rồi, để tôi xem thử rồi chọn ra tấm đẹp nhất!”
Trần Lẫm hơi chần chừ khi trả di động lại cho cô.
Bạch Tiên Tiên cười tít mắt lấy tới xem thử, nụ cười hưng phấn ban nãy dần dần đông cứng trên mặt.
Trần Lẫm nhận thấy nụ cười của cô vụt tắt thì cả người trở nên căng cứng, những ngón tay với khớp xương rõ ràng vô thức vặn vào nhau. Hồi lâu, anh nghe Bạch Tiên Tiên sụt sùi trách móc: “Sao anh chụp tôi giống đi tù quá vậy! Còn thiếu cầm tấm bảng nữa thôi đấy!”
- -------------------