• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Hàn Giang Tuyết nghe thấy cách xưng hô của Trương Huyền Sinh đối với mình, trong lòng vui vẻ như hoa nở, ngoài mặt còn phải cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay nhỏ bé đỡ Trương Huyền Sinh đứng dậy.

 

Bây giờ nàng có chút buồn phiền hối hận, vừa nãy lại không lấy điện thoại ra, ghi lại hình ảnh hắn gọi mình là sư nương trước mặt mọi người.

 

Sau đó thì có thể đăng lên mạng, chọc tức đám tiểu tiện nhân kia!

 

"Huyền Sinh, lần này liên tiếp đột phá nhưng cũng không được tự kiêu, còn phải tiếp tục cố gắng tu luyện."

 

Tâm lý hoạt động tuy nhiều, nhưng điều cần nói vẫn phải nói, Hàn Giang Tuyết mang cái giá chỉ điểm nói.

 

Chỉ là điều làm cho nàng tò mò là từ sau khi công đức thần tuyền tẩy lễ cho Huyền Sinh, trên người dường như có thêm một tầng thiên cơ che mắt, mọi người trước đây không có chú ý tới Huyền Sinh, cũng là vì nguyên nhân này.

 

Bây giờ Huyền Sinh đang đứng ở trước mặt nàng, thế nhưng nàng nhất thời nhìn không ra cảnh giới của Trương Huyền Sinh lúc này, trái lại rất là huyền diệu.

 

Nhưng mà từ số lượng lôi kiếp dịch mà Huyền Sinh hấp thu được cho thấy, có thể đã đột phá tới Niết Bàn cảnh rồi cũng nên.

 

"Huyền Sinh ghi nhớ lời sư nương dạy bảo."

 

Trương Huyền Sinh thở dài nhẹ, nói.

 

" Huyền Sinh, nay ngươi luyện thành Tử Tiêu thần kiếm, vạn kiếm hướng đến, cho thấy ngươi là tuyệt thế kiếm tiên tương lai, chi bằng đến Thiên Kiếm sơn của bọn ta, lĩnh ngộ kiếm đạo vô thượng, chẳng phải là tốt hơn sao."

 

Thiên Thanh Chân Nhân đến gần kéo tay Trương Huyền Sinh nói một cách nhiệt tình.

 

Trương Huyền Sinh sửng sốt một chút, chầm chậm rút tay về với nét mặt bất thần.

 

Có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng có lôi kéo vậy được không?

 

Ngươi không thấy mấy sư tỷ xung quanh nhìn động tác đó của ngươi, mắt đều đỏ lên rồi sao?

 

"Đa tạ tiền bối ưu ái, nếu như có cơ hội Huyền Sinh sẽ đến Thiên Kiếm sơn."

Trương Huyền Sinh khách khí nói.

 

"Huyền Sinh sư điệt à, ta nói này, ngươi đừng nhìn vẻ đạo mạo trang nghiêm của lão Lý, hắn không có hảo tâm đâu, nếu ngươi đi Thiên Kiếm Sơn, chắc chắn sẽ không ra được, chắc chắc sẽ tìm lý do lừa ngươi nhập môn."

 

Tẫn Diệt Chân Nhân lao tới phá đám nói.

 

Còn không đợi Thiên Thanh Chân Nhân phản bác, hắn lại tiếp tục nói: " Đến Phần Viêm cốc của ta đi, ta nói với ngươi, môn công pháp tuyệt thế của bọn ta tuyệt đối thích hợp với Huyền Sinh sư điệt."

 

"Khụ khụ, Phúc Thủy các của bọn ta phong cảnh tuyệt đẹp, hơn nữa thiếu các chủ của bọn ta say mê Huyền Sinh sư điệt đã lâu, nàng vừa mới đưa tin muốn mời Huyền Sinh sư điệt tới chơi."

 

Trương Huyền Sinh nhìn ba vị Chân Nhân xung quanh, có chút khó xử.

 

"Mấy tiền bối không phải hôm nay trên người còn có công vụ sao, chi bằng ngày khác hẵng nói?"

 

Trương Huyền Sinh chỉ nói, hắn hoài nghi mấy người này có phải đã quên lập trường rồi không.

 

"Công vụ gì chứ, sao ta không nhớ việc này."

 

"Hôm nay bọn ta đến Nguyệt Thần cung là muốn đến thăm Huyền Sinh sư điệt."

 

"Đúng, chọn ngày không đụng ngày, chi bằng chúng ta cùng nhau quay về Phúc Thủy Các?"

 

Trương Huyền Sinh:......

 

Mấy người các ngươi đều đã sống mấy ngàn năm rồi, tại sao lại không biết xấu hổ như vậy?

 

Ta một người nhỏ tuổi đều dùng loại từ "thăm viếng" này.

 

Này, sư nương, còn không lại đây giải vây, ta sắp bị lừa bắt đi rồi đó.

 

Đúng lúc Trương Huyền Sinh đang buồn rầu, một âm thanh vang lên ở quảng trường!

 

"Đúng vậy, chọn ngày không bằng đụng ngày, đồ nhi chờ lát nữa hãy cùng vi sư xuống núi thôi."

 

Giọng nói bình thản, ngăn lại hết tất cả âm thanh ồn ào trong quảng trường.

 

Hơn nữa còn không hiểu sao lại làm cho người nghe thấy tĩnh tâm lạ thường.

 

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, một đạo nhân mặc áo xanh đang nằm nghiêng trên hoành phi của Ngân Hà điện.

 

Đạo nhân dung mạo khôi ngô tuấn tú, cử chỉ phóng khoáng, trên tay xách một hũ rượu tiên đang tự rót rượu vào miệng, như trích tiên giáng trần.

 

Những trưởng lão mới bước vào Nguyệt Thần cung nhìn thấy người này cảm giác tim đều lỡ mất nửa nhịp.

 

Mà những tu sĩ nổi lâu đời ở trong quảng trường lại có thần sắc khác nhau.

 

"Thiên Diện Thần Quân."

 

Thiên Thanh Chân Nhân nói giọng trầm thấp rõ ràng có chút không nhanh.

 

"Cái gì? Hắn chính là Thiên Diện Thần Quân trong truyền thuyết Liễu Vô Nhai?"

 

Một số ít nữ đệ tử nghe Thiên Thanh Chân Nhân nói vậy, ngạc nhiên nhỏ giọng nói, bắt đầu thảo luận.

 

Trương Huyền Sinh nhìn sư phụ, không biết vì sao đối phương lại chọn hình thức xuất hiện khoe mẽ như vậy nữa.

 

Nhưng mà hắn cũng không thể khẳng định rằng giá trị nhăn sắc của sư phụ mình cũng sắp được bằng một phần trăm nhan sắc của mình lúc đạt tới đỉnh cấp rồi.

 

Vả lại tu vi cao thâm, lại biết trêu ghẹo, có nhiều nữ nhân yêu hắn như chết đi sống lại như vậy cũng dễ hiểu.

 

Nhưng "Thiên Diện Thần Quân" mà Thiên Thanh Chân Nhân vừa mới nói có nghĩa là gì? Sư phụ tiện nghi từ trước tới giờ không có nói tới danh hiệu của hắn với bản thân mình.

 

Liễu Vô Nhai nhìn đủ các loại biểu cảm vẻ mặt trong quảng trường, cảm thấy vô cùng hài lòng.

 

Nhún người một cái nhảy xuống trước mặt Trương Huyền Sinh.

 

Hắn thật ra đã tới từ sớm rồi, đến sớm hơn so với mấy vị của Tiên Minh.

 

Cũng không phải thật sự tin lời của đồ đệ, cho rằng sẽ xảy ra việc lớn gì.

 

Hắn chỉ là nghe nói mấy người Tiên Minh có hành động nên muốn tới giúp Nguyệt Thần cung chút thôi.

 

Hắn cũng hiểu rất rõ tính cách của Hàn Giang Tuyết, nếu dồn ép nàng có thể thật sự nàng sẽ giết người, đối với chuyện này hắn rất lĩnh hội.

 

Nếu nảy sinh mâu thuẫn với đoàn điều tra Tiên Minh, sự việc sẽ ồn ào, chi bằng chính hắn chạy tới quảng trường chống đỡ

 

Không ngờ rằng, lại thấy được một vở kịch lớn.

 

 Đồ nhi của hắn, đây là muốn chống lại trời ư !

Nhìn người đồ đệ trước mặt này, Liễu Vô Nhai cảm thấy có chút đau đầu.

 

Lần này hắn không có lý do gì để nói tu vi của đối phương không đủ, dắt về tuyệt đối không bị chê cười.

 

Chỉ cần nó tiến bộ một chút chút thôi là được rồi.

 

Có cần phải buff quá đáng đến mức đó không?

 

 Đại ca à, quang mang của ta đều bị ngươi che hết rồi.

 

Từ trong thâm tâm, hắn vẫn muốn đi đu đưa vài năm nữa.

 

Nhưng nhìn thấy cục diện trước mặt này, bản thân nếu không xuất diện, chắc có lẽ đồ đệ này sẽ bị cuỗm mất thôi.

 

Dù biểu hiện hắn không có gì quá mức đau lòng, nhưng đối với thần toán tử hắn vẫn có chút tin tưởng.

 

Trương Huyền Sinh hiện tại đã là đệ tử ký thác toàn hy vọng của tông môn rồi, tất nhiên không thể nhường cho nhà khác.

 

"Sư tôn."

 

Trương Huyền Sinh hướng về Liễu Vô Nhai bái một lạy.

Phải nói rằng nhiều tiên tôn như vậy muốn lôi kéo hắn, hắn có động lòng không? Thiệt sự một chút cũng không động lòng.

 

Một mặt, hắn cảm thấy tất cả hắn có được hiện tại đều dựa vào vận khí của bản thân, giờ hắn cho dù đi đâu cũng đạt được những thứ vô cùng tốt đẹp.

 

Mặt khác, mặc cho Liễu Vô Nhai có vẻ không đáng tin cậy như thế nào đi chăng nữa, thì năm đó hắn đã đưa mình ra khỏi chốn thâm sâu cùng cốc, có ân tình với mình.

 

Cuối cùng, hắn đối với cái tông môn này, không phải một chút cũng không hiểu về nó.

 

Hắn đã từng biết được nhiều thông tin từ Mộng Thải Nhi tỷ tỷ, mặc dù Thần Phong môn không phải là một trong chín đại tông môn, nhưng lại có một cái đánh giá ngầm.

 

Đó là Cửu Tiêu đệ nhất truyền thừa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK