Thời gian trôi qua thật nhanh, năm tháng như thoi đưa.
Nháy mắt, đã qua mười một năm.
Ngày hôm đó, chính là đại điển thu nhận đồ đệ của Nguyệt Thần cung.
Rất nhiều tiên cầm bay lượn trên không trung, thỉnh thoảng hót lên vài tiếng véo von.
Phi kiếm ngọc châu, lần lượt khớp lại trên không trung, ngoài áo của thượng tiên nhẹ bay.
Chuông tiên trong cung tự phát ra âm thanh, âm thanh ngân nga khiến người ta tĩnh tâm.
Thác nước bên trong quảng trường như ngược dòng ngân hà, ngư long nhảy lên, lay động ra bọt nước, xuyên thấu qua ánh mặt trời màu vàng rực rỡ.
Theo hơi thở của thần thú Huyền Vũ, phun ra nuốt vào của linh khí, mây mù bay lên, một mảnh khí tượng tiên gia trong cung.
Đại sư tỷ Diệp Phiên Thiên dẫn theo đệ tử mới nhập môn tham quan môn phái. Bởi vì Diệp Phiên Thiên cư xử khoan dung, không có tí tự cao tự đại nào, những đệ tử mới cũng đã đều dần dần buông lỏng, không còn nhút nhát, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng ca ngợi.
“Các vị sư muội, đó là đệ tử ngoại môn sống ở Lăng Phong các, là nơi mà sau này các muội ở.”
Diệp Phiến Tiên chỉ tay về phía viện, là thiên điện phía đông, về kích thước thì khá nhỏ với những điện khác, nhưng đối với tỷ lệ kiến trúc của người phàm, cũng coi như là vô cùng tráng lệ rồi.
Rất nhiều nữ đệ tử nghe thấy lời của đại sư tỷ nói, cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì, các nàng có thể vào Nguyệt Thần cung, đã thấy vô cùng may mắn rồi.
Phải biết rằng để được chọn vào cung, thì đã loại bỏ hơn trăm nghìn người rồi, đến cuối cùng mới giữ lại hơn trăm người như các nàng.
Không phải cứ vào Nguyệt Thần cung là chỉ có thể bắt đầu từ đệ tử ngoại môn, chỉ lần này các nàng, không có thiên tài chói mắt nào xuất hiện mà thôi.
“Bên này là Phổ Hoa điện, thường ngày sẽ có trưởng lão đến giảng bài, các muội phải tới đây lắng nghe thật nhiều, chắc chắn sẽ có thu hoạch.”
Những nữ đệ tử này, nghe đại sư tỷ kể, nhìn thấy trước mắt môn phải của tiên gia, không nhịn được mà tràn ngập hướng về tương lai của chính mình.
“Phải rồi, ta nghe nói trong Nguyệt Thần cung này có nam đệ tử đó”
Một nữ đệ tử trong đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng nói với người quen bên cạnh.
“Thật hay giả vậy? Nguyệt Thần cung của chúng ta không phải chỉ thu nhận nữ đệ tử thôi sao?”
“Hoàn toàn là thật đó, chuyện này đều truyền ra bên ngoài rồi, nghe đâu tên nam đệ tử đó còn là do cung chủ đưa về, hơn nữa còn tuấn tú lạ thường?”
“Bất ngờ vậy sao, dù sao ta cũng không tin.”
“Phải, tin này ta cũng từng nghe thấy rồi.”
“Cho dù là thật, nhóc đó đoán chừng cũng chỉ mười một tuổi, vẫn là một đứa nhóc thôi, có thể tuấn tú bao nhiêu.”
“Ta nhớ lời của ngươi rồi đó, nếu như mà gặp được, ngươi đừng có giành với ta nhé.”
“Cái đồ lẳng lơ này, đến đứa nhóc mà cũng để ý tới.”
“Đúng vậy, ngươi cứ nghĩ vậy, còn tới Nguyệt Thần cung làm gì, tới tông môn khác không phải là được rồi sao.”
“Haha, các vị sư tỷ đừng coi đó là thật, ta chỉ giỡn thôi mà.”
“……”
“Trong đám người đang nhỏ giọng thảo luận ríu rít, với tu vi của Diệp Phiên Thiên đương nhiên nghe rõ ràng rành mạch.
Chẳng qua nàng chán không thèm xuất hiện giải quyết, cũng không để cho mọi người yên lặng, chỉ cười lạnh nhạt.
Một đám con nít mới nhập vào tiên môn thôi, trong lòng cảm thấy hưng phấn và bát quái đều có thể hiểu được.
Chẳng qua là muốn tìm Huyền Sinh sư đệ, vẫn nên nhắc cho họ phòng bị trước.
Dù sao, Huyền Sinh sư đệ, chính là của nàng.
Nghĩ đến đây, trên mặt tuyệt mỹ của Diệp Phiên Thiên tươi cười.
Làm cho các nữ đệ tử mới vào nhìn hơi ngây người, đang suy nghĩ khi nào có thể trở thành như đại sư tỷ đây.
“Woaa, đó chính là thần thú Huyền Vũ trong truyền thuyết sao!”
Nhưng vào lúc này, một nữ đệ tử mới nhìn về phía dưới cầu thần phía bắc, kinh hãi nói.
Theo âm thanh kinh ngạc của nàng, người khác cũng đưa mắt tới nhìn.
Thấy cảnh tưởng như vậy, trong lòng Diệp Phiên Thiên thầm hô một tiếng hỏng rồi, nàng không đưa đám sư muội này đi tham quan cầu thần phía bắc là có nguyên nhân.
“Kìa, hình như trên lưng của Huyền Vũ có người phải không?”
“Ồ, thật kìa!”
“Hình như không phải nữ tử nha”
Dường như người ngồi trên lưng Huyền Vũ đã nghe thấy tiếng động phía bên kia, chậm rãi quay đầu lại.
Lần quay đầu này khỏi phải nói, đám nữ đệ tử bên kia đã có hai người gục ngay tại chỗ rồi.
Hai nữ đệ tử ngã xuống dưới đó.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ “Trên thế gian này còn có tiểu lang quân tuấn tú như vậy sao? Không được rồi……”
Người đang ngồi trên lưng Huyền Vũ, đương nhiên là Trương Huyền Sinh đang tu luyện rồi.
Hắn chậm rãi đứng dậy, hướng về phía đối diện hành lễ.
Lúc này Trương Huyền Sinh, trên người mặc một bộ trường bào gấm màu xanh nhạt, thắt lưng đeo đai ngọc, tuấn tú vô song, tràn đầy tiên khí.
Vậy mà gương mặt nhỏ nhắn còn chưa thoát khỏi tính ngây thơ, khiến một đám nữ đệ tử say mê như điếu đổ, lại khơi dậy lòng muốn bảo vệ mãnh liệt.
Ngay cả đại sư tỷ Diệp Phiên Thiên, trong mắt cũng lộ ra một chút say mê.
Trương Huyền Sinh thấy là đại sư tỷ dẫn đầu, mỉm cười, gật đầu.
Nụ cười này chẳng có gì cả, nhưng trong đám người đối diện lại gục thêm ba người nữa.
Thấy cảnh tưởng như vậy, Trương Huyền Sinh bất đắc dĩ quay người lại, thở dài, lẩm bẩm: “Người trong thế giới này, sao cũng nông cạn như vậy.”
Thấy Trương Huyền Sinh xoay người đi, rất nhiều nữ đệ tử hơi bị kinh hồn bạt vía, cho dù có sự thúc giục của đại sư tỷ, cũng cứ không muốn di chuyển tiếp tục đi tham quan.
Họ muốn đợi ở đó, mong Trương Huyền Sinh sẽ quay đầu lại lần nữa.
Cuối cùng Diệp Phiên Thiên vẫn phải dùng tiếng nói của mình đánh thức mọi người, họ mới lưu luyến mà rời đi.
“Mười một năm trôi qua rồi sao……”
Trương Huyền Sinh đang than thở trong lòng.
Những năm này đại khái hắn cũng đã rõ việc bản thân xuyên không đến thế giới này rồi.
Vùng đại lục này tên là đại lục Cửu Tiêu, vô cùng mênh mông.
Mà thế giới này không phải là thế giới huyền huyễn lúc trước hắn đoán, miễn cưỡng để mà nói, cứ coi như là thế giới tu tiên đi.
Tại sao lại phải nói là “cứ coi như”?
Bởi vì văn hóa của thế giới tu tiên ở Đông đại lục này với tiểu thuyết tu chân mà hắn từng đọc cũng chả khác gì mấy.
Sao? Ngươi hỏi Tây đại lục thì sao hả?
Tác giả còn chưa suy nghĩ xong nữa ......
Khụ khụ.
Trở lại vấn đề.
Một ít tu sĩ cường đại cũng sẽ gầy dựng một ít tên tuổi gì đó, với lại cũng sẽ theo đuổi trường sinh bất lão, đạt được cái gì mà phi thăng thành tiên gì đó, văn hóa chủ chốt vẫn là đạo gia thôi.
Chẳng qua về mặt tu hành cảnh giới, có chút khác với sự hiểu biết của hắn.
Người của đại lục Cửu Tiêu dùng linh khí tiến hành tu luyện, chín cảnh giới lớn, chia thành:
Dẫn Khí, Tụ Linh, Linh Giác, Luyện Thần, Thần Anh, Niết Bàn, Linh Tịch, Độ Kiếp, Tạo Hóa.
Mỗi cảnh giới lại chia thành bốn giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn.
Mà người sư phụ tiện nghi của bản thân là Liễu Vô Nhai, chính là cường giả Tạo Hóa cảnh, chiếc lá rơi về cành mà hôm đó thấy được, đối với cường giả Tạo Hóa cảnh mà nói thì chỉ là thường thôi.
Chẳng qua bản thân lúc đó cũng chẳng có cách nào giữ được.
Hiện tại cung chủ đương thời của Nguyệt Thần cung là Hàn Giang Tuyết, cũng chính là sư nương của mình...... bây giờ nàng là Độ Kiếp cảnh hậu kỳ.
Mà nơi mình đang ở bây giờ là Nguyệt Thần cung, là một trong chín đại tông môn ở vùng đại lục này, cũng là một thế lực đứng trên đỉnh cao.
Bản thân cũng được toại nguyện, mở ra con đường tu luyện.
Ở một tháng trước, cuối cùng hắn cũng thành công vào được Dẫn Khí cảnh.
Cái tốc độ tu luyện này, nếu như đặt ở những thứ tông môn nhỏ bé ở bên ngoài, thì cũng còn chấp nhận được.
Nhưng ở trong Nguyệt Thần cung, thật sự là quá yếu.
Cứ lấy cái đám đệ tử mới nhập cung kia mà nói, tuổi tác trung bình khoảng chừng mười sáu tuổi, nhưng bọn họ cơ bản đều đã tới Linh Giác cảnh rồi
Trương Huyền Sinh đã mất gần chín năm, khó khăn lắm mới vào được Dẫn Khí cảnh, đây còn nhờ vào “sư nương”, rất nhiều sư thúc, sư thúc tổ, các sư tỷ rộng lượng giúp đỡ mới có thể đi lên.
Thiên phú tu luyện của hắn thực sự rất tệ, giống hệt như những số liệu hắn đã thấy được lúc sửa chữa thuộc tính.