Đứa nhỏ như vậy , chính là do gia đình quá cưng chiều mà sinh hư .
Tôi vung bút lên, cho nó hai ngày thuốc. Đứa nhóc kia lập tức khóc lớn lên, đáng tiếc hành động khiếm khuyết, nặn không ra nước mắt, mẹ nó vừa thấy, vội vàng đi xuống lầu mua chuối tiêu cho nó.
Trước khi đi, tôi liếc giày của nhóc, quả nhiên kích cỡ có điểm giống với dấu chân trên cửa sổ.
Muốn chọc tôi sao? Kéo tay đứa nhỏ qua tôi ẩn ý nói với nó:“Bác sĩ Nghiêm kể chuyện cho con nghe nhé? Con muốn nghe chuyện lưng tựa lưng, hay là muốn nghe chuyện phòng này buổi tốt có một cậu bé tìm đến?”
Bả vai Cao Yên rụt lại, trừng mắt nhìn tôi không nói lời nào.
Tôi vỗ tay thập phần đắc ý đi về.
Mới vừa đi đến lầu chính, chợt nghe một tiếng “Rầm”. Thằng nhóc kia đem chuối tiêu mẹ nó vừa chạy thật xa mua cho nó ném đi. Tôi nhớ trước kia trong vườn hoa có chuối tiêu, vừa đau lòng vừa tức giận. Kết quả một đường trở về còn gặp xui xẻo , y tá nói cho tôi biết, bác sĩ Lưu xin nghỉ, buổi tối trực ban tôi đến thay.
Lần đầu tiên trực ban đêm , tôi có điểm hưng phấn. Đi đến đối diện mua mấy bịch bánh snack, mấy túi khoai tây chiên cộng thêm một hộp sữa, vừa không bạc đãi chính mình , lại có thể cùng các chị ý tá tạo quan hệ tốt.
Sau khi tan tầm công nhân trong bệnh viện lục đục đi về, cho đến khi màn đêm buông xuống, ánh sáng một tầng rồi một tầng tắt đi, tuy rằng viện bộ đối diện còn sáng, bên này chỉ có lầu một trạm ý tá và phòng cấp cứu còn sáng, thì chỉ có cửa cầu thang tối om , còn có cửa sổ bị gió đánh vào tạo ra âm thanh.
Thật yên lặng. Tôi một mình ngồi trong phòng cấp cứu, không nơi nương tựa ngồi ăn khoai tây. Chỉ nghe tiếng vui cười cửa phòng y tá mới khiến tôi cảm thấy có chút nhân khí.
Tiếng báo thức tíc tắc của đồng hồ trên tường làm cho căn phòng yên tĩnh lại. Ngoài cửa sổ cũng một mảnh tối đen, gió lạnh mang theo mưa phùn luồng vào cửa sổ, như ai cúi đầu nói khẽ. Giờ này mà kể chuyện mà là hết bài, không, quả thực giờ này quỷ dễ dàng hoạt động nhất!
Tôi lập tức nghĩ đến những trận âm phong không biết từ đâu xuất hiện ở bệnh viện Đồng Hoa u ám này. Truyền thuyết trong này có một bác sĩ trực đêm, một mình ngồi trong văn phòng , xem sách ,lại đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập, vang vọng ở hành lang trống trải, sau đó lại biến mất. Có y tá nói đó là Quỷ Hồn vừa mới chết đi , ở bệnh viện quanh quẩn.
Đôi khi cũng sẽ phát hiện cửa tự nhiên mở ra , vô thanh vô tức, không biết đã mở bao lâu, cũng không biết bóng đêm yên tĩnh ngoài kia sẽ dẫn theo “thứ gì” tiến vào, có lẽ đã lẳng lặng đứng bên cạnh bạn thật lâu mà bạn không biết gì cả……
Nghĩ như vậy tôi cả người liền run lên, quay đầu nhìn cửa, uống một ngụm sữa định thần , cùng lắm thì cả đêm nhìn chằm chằm cánh cửa này !
Ở phía sau , tiếng điện thoại truyền từ phòng y tá làm tôi yên tâm một chút.
Điện thoại vang vài tiếng, nhưng không ai tiếp, mấy cô ấy không phải đang ở đó hay sao? Tôi kỳ quái nghĩ.
Sau đó điện thoại lại đột nhiên im lặng.
Sẽ không phải là điện thoại cần cấp cứu chứ! Chẳng lẽ là người nọ sống chết trước mắt ôm hy vọng gọi 120, bệnh viện thong thả từ từ đợi reo hai ba tiếng, ân, không phải điện thoại quậy phá, đồng ý nghe, đáng tiếc chỉ reo đủ ba tiếng …… Mấy cô y tá này đang làm cái gì?!
Ở phía sau, điện thoại lại vang lên.
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Tốt lắm, ba tiếng , mấy cô mau nghe đi! Tôi nghe tiếng điện thoại reo không biết sao lại cảm thấy rất phiền táo.
Cửa loạch xoạch mở ra , sợ đến mức khoai tây trên tay tôi đều rớt xuống.
Cô y tá đứng đằng kia, sắc mặt trắng bệch :“Tiểu Nghiêm…… Cậu , điện thoại phòng khám ngoại khoa ba của cậu gọi đến……”
“Cái gì, điện thoại của chúng tôi?” Tôi không hiểu gì đi đến phòng y tá.
Mấy y tá nhìn tôi cứ như thấy quỷ, vây quanh cái điện thoại kia, động cũng không dám động.
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Điện thoại còn đang vang.
Tôi đi qua , nghi hoặc nhìn về phía điện thoại, tim đột nhiên đập mạnh.
Biểu hiện điện báo trên điện thoại…… là số nội tuyến của chúng tôi phòng ba ngoại khoa.
Nói cách khác, là phòng ba ngoại khoa chúng tôi gọi đến? Bây giờ , phòng ba ngoại khoa hẳn là một mảnh hắc ám đi!
Tôi trái phải nhìn y tá, các nàng đều cả kinh lui thành một đoàn, còn kém không thét chói tai thôi .
Được rồi, vì biểu hiện nam tính khí khái, tôi liền cầm lấy điện thoại, đem ống nghe nhét vào bên tai.
“A lô?”
Bên kia không có tiếng động.
“Không thể nào, quỷ nửa đêm sao?” Tôi thử nói giỡn, muốn làm cho không khí dịu đi một chút
Mấy năm trước [Quỷ nửa đêm] ( Chém ) này rất nổi, tôi ở đại học còn cùng mấy anh em xem qua mấy lần.
Tút tút tút tút……
Tút tút tút tút……
Một trận tạp âm ở đầu điện thoại bên kia vang lên, nghe đến cả người tôi nổi toàn da gà, lại không thể ở trước mặt y tá lộ vẻ sợ hãi.
“Ai đó?” Tôi lại hỏi.
Tút tút tút tút……
Tút tút tút tút……
Giống như……giống như tạp âm trong máy thu âm.
Âm thanh này làm tôi thập phần bất an. Tôi liền cúp điện thoại
Quay đầu đối với các cô ấy cười nói:“Ai giỡn như vậy thế , trò này quá cũ rồi . Tôi lên lầu xem thử !”
Tuy rằng nói như vậy , nhưng tôi lại không có gan lên xem.
“Đúng rồi, mấy người tuần tra ca đêm chẳng lẽ không phát hiện ra chuyện gì hay sao?” Y tá Lưu mở miệng .
Mấy hộ sĩ khác lắc lắc đầu.
“Y tá trưởng đâu?” Tôi hỏi mấy cô ấy.
“Là tôi.” Y tá Lưu đứng dậy “Tôi và cậu lên đó nhìn thử xem.”
Tôi há miệng, thảm , cô ấy nói như vậy tôi không thể không đi rồi. Ánh mắt không khỏi liếc về phía cầu thang sâu ám bên cạnh hành lang , trong lòng kêu khổ.
“Đi thôi!“ Cô ấy khẩu khí thập phần đáng tin nói, xoay người dặn dò mấy y tá vài câu , liền hướng cầu thang đi đến.
Mới vừa đi đến cửa cầu thang nghênh đón tôi là một bóng đêm dày đặc khiến tôi thở không nổi, chuyện này so với việc đi tiểu đêm ở đại học còn khó chịu hơn, bất đắc dĩ tôi mở đèn pin, vì để thoải mái hơn tôi trò chuyện với y tá Lưu.
“Cái kia…… Xin lỗi , tôi mới đến đây làm việc nên không biết tên của chị là gì?” Ở cầu thang trống rỗng , tiếng bước chân thật rõ ràng, vang vọng trong không gian.
“Tôi? Tôi tên Lưu Quần Phương, Tiểu Nghiêm cậu vừa tốt nghiệp đại học phải không? Tôi kỳ thật cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu , không cần khách khí như vậy , gọi tôi Quần Phương là được.” Cô ấy cười rộ lên, không khí lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
“Còn trẻ như vậy đã làm y tá trưởng? Tôi giống bọn họ gọi chị Quần Phương là được rồi.” Tôi một mặt cùng cô ấy nói chuyện, một mặt chú ý bốn phía quanh cầu thang..
“Tiểu Nghiêm, cậu có cảm thấy bệnh viện này kỳ quái không?”
“A?” Tôi run sợ cố gắng thích ứng với bóng đêm, bị cô ấy hỏi , lắp bắp kinh hãi “Thế nào, làm sao kỳ quái?”
“Dấu chân cậu thấy hôm nay cũng không kỳ quái sao?” Cô ấy hình như đã sớm đoán được phản ứng của tôi, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt ở trong bóng tối thập phần sáng ngời.
Tôi không nói gì.
“Cậu tin trên đời này có quỷ không?” Cô ấy hỏi một lần nữa.
Tôi?
“Ân…… Là một bác sĩ , tôi không tin .” Tôi thành thật trả lời, nhưng có chút chột dạ.
Không có quỷ, nhưng cầu thanh âm trầm này luôn có một cỗ lạnh băng áp bức hơi thở và nhịp tim của con người …
Cô ấy cúi đầu, dùng âm thanh rất nhỏ lầm bầm gì đó.
Tôi mơ hồ nghe được là “Nếu có, vậy thì tốt rồi ……”
Ngôn ngữ đáng sợ như vậy xuất ra từ miệng của một y tá, tôi tin là do mình nghe lầm, cố lấy dũng khí tiếp tục bước về phía trước .
Mới vừa đi đến lầu ba, không hiểu vì sao tôi cảm thấy có chút không thoải mái, lại nghĩ đến tiếng bước chân trên hành lang, những cơn gió quỷ dị……
Chị Quần Phương không chút nào để tâm, đi về phía phòng khám ngoại khoa tầng ba .
Chúng tôi đứng trước cửa phòng khám ngoại khoa , cảm thấy lạnh cả sóng lưng, trừ bỏ ánh sáng đèn pin trước mặt, tôi như thấy toàn bộ bóng đêm bao quanh đều như đứng ở một góc khuất nào đó lẳng lặng nhìn chúng tôi.
Bỗng nhiên, một tiếng động thật lớn phá tan bầu không khí yên tĩnh này..
Rầm!
Trong phòng vang lên một tiếng thật lớn!
Chẳng lẽ đứa nhóc kia thật sự ở trong này quậy quá? Thật to gan! Cũng không sợ quỷ nửa đêm tìm đến hay sao?!
Chị Quần Phương nhanh nhẹn mở cửa, mới phát hiện cửa đã khóa giờ phút này lại mở, không cần tốn sức liền mở ra…
Bên trong cái gì cũng không có.
Chúng tôi lấy đèn pin quét một vòng quanh căn phòng cũng không tính là lớn này.
Giá sách, ghế ngồi, cái bàn, hết thảy đều bình thường không có vấn đề gì.
Bất an trong lòng tôi lại nhiều hơn, không có gì cả , không có gì cả , tôi lập tức nghĩ đến liền chuyển đèn pin đến cửa sổ –
Dấu chân.
Một loạt dấu chân.
Tôi cùng chi Quần Phương hai mặt nhìn nhau, sắc mặt của cô ấy trắng bệch, mà tôi chắc cũng không tốt hơn đâu..
Tôi một tay lau mồ hôi , một chân đi vào phòng.
Quả nhiên, cửa sổ mở ra, gió lạnh vù vù thổi vào, đập trúng miếng thủy tinh trên cửa. Trên cửa sổ có hai dấu chân mới , mũi chân hướng vào bên trong , giống như từ bên ngoài đi vào.
Lần này vẫn là dấu chân của con nít khoảng 7,8 tuổi.
Ánh sáng theo dấu chân kia di động, một đường từ cửa sổ đi xuống, cuối cùng dừng ở cánh cửa.
Tôi chạy nhanh ra ngoài, chiếu chiếu xung quanh.
Tôi và chị Quần Phương đều mang giày , bởi vậy không có dấu chân.
Mà dấu chân này , chỉ dừng ở cửa rồi biến mất.
Chẳng lẽ tiếng đập lớn kia là nó mở cửa sổ đi vào , đi đến cửa , mở cửa , rồi chạy đi đâu?
“Chị Quần Phương , chị thử hỏi mấy anh trực ban có thấy ai xuất hiện ở đây hay không, tôi đi xung quanh tìm xem!” Tôi nói với chị Quần Phương nhưng chân đều nhũn ra.
Chị Quần Phương trả lời xong liền chạy lên lầu, tôi ở lại , làm một ít chuyện cần làm…
Ngày hôm sau, tôi từ ác mộng tỉnh lại.
Vừa đến bệnh viện, cùng bác sĩ Lưu chào hỏi , liền hừng hực đi về phòng bệnh.
Tôi muốn tìm Cao Nhạc Thiên để hỏi rõ ràng, có phải do nó quậy phá hay không?
Cao Nhạc Thiên đang xem phim hoạt hình, nằm trên giường cười to, chung quanh toàn là đồ ăn vặt, mẹ nó hình như lại đi xuống mua lên cho nó ăn.
Nó thấy tôi đi vào, liền cười ha ha:“Nhát gan , nhát gan !”
Tôi trừng mắt liếc nó một cái, nhát gan gì chứ !
Cậu nhóc đắc ý hất mặt, nói:“Chú không cần che dấu , mọi chuyện con đều biết hết , ha ha ha!”
“Quả nhiên là nhóc giở trò ?!” Tôi từng bước đi tới trước mặt nói, ôm nó lên.
Nó ở không trung vui vẻ đến khoa tay múa chân:“Không phải! Không phải! Nghe con nói ! Ha ha, con đem con sâu nhét vào quần áo của chị Quần Phương, chị ấy liền nói cho con biết !”
Tôi đặt nó lên giường:“Nhóc thì biết cái gì!”
Nó trừng mắt nhìn :“Chú có biết vì sao dấu chân kia đến cửa liền biến mất không?”
Tôi khinh thường liếc nó một cái:“Vì sao?”
Nó nhìn tôi chằm chằm :“Bởi vì mấy chú mở cửa ra !”
Bởi vì…… Tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng , Cao Nhạc Thiên nhìn tôi, lại không giống như đang nhìn tôi, ánh mắt kia không hề giống như ánh mắt của đứa nhóc tuổi.
Nó vỗ tay cười ha hả:“Nó cứ như vậy bám trên lưng chú thôi!”
Chuyện đầu tiên của tôi chính là như vậy . Tuy rằng nó là chuyện xưa.
Nhưng nó có thật.
Tôi kể chuyện ma , xưa nay đều là thật.
Buổi tối hôm đó , rốt cuộc là ai? Một người có thể đi vào phòng tôi; Một người biết thời gian công tác của tôi; Một người muốn đến gần tôi……
Viết đến đây, tôi xoay người chỗ khác, gãi gãi lưng.
Đừng nói trên lưng , ngay cả sau lưng cái quỷ gì cũng không có !
Bảo tôi đi nghe mấy chuyện ma quỷ này , còn không bằng đi nghe khái niệm tiếng Anh mới!
Ngày 20 tháng 4 năm 2001.