Một khi hiểu được tình huống của mình hiện tại , Lộ Hà suy đoán lập tức trở nên rõ ràng hơn ..
Lưu Tần và Lộ Hiểu Vân nói chuyện gì?
Theo đối thoại vừa rồi , Lưu Tần chắc đã phát hiện Lộ Hiểu Vân phá chuyện tốt của bà ta , bà ta chạy vào phòng giãi phẫu là vì bà ấy còn có một cách khác để giải quyết vấn đề này……
Mà Lộ Hiểu Vân chỉ trả lời bà ta một câu “Tôi biết”.
Xem ra Lộ Hiểu Vân lúc ấy cũng có sách lược khác.
“Mày không hiểu đâu , mày cho rằng tao vì hắn sao?”
Lộ Hà im lặng không lên tiếng, hắn muốn mình nhập vào trạng thái năm đó của Lộ Hiểu vân
Chẳng lẽ không đúng sao? Đáng tiếc bà đã thiết kế hết mọi thứ , đều bị chúng tôi phá hoại. Xương mèo của bà cũng không có tác dụng gì , sớm đã bị chúng tôi lấy ra thay thành băng cassette , để phòng mấy cái xương đó có tác dụng đặc thù khác .
“Phải …… Nhưng mày vẫn không rõ.” Âm thanh của nữ nhân kia trải qua nhiều năm như vậy vẫn không bị thời gian làm mờ đi , rõ ràng như trong máy ghi âm “Mày không biết tao có bao nhiêu hưởng thụ loại cảm giác này đâu ……”
Cảm giác? Lộ Hà ẩn ẩn phát hiện ý nghĩ nào đó của Lưu Tần, lúc trước bọn họ đã đoán sai.
“Khống chế…… khống chế hắn , mày có hiểu không? Nhìn hắn sợ hãi , sợ hãi, lần lượt đến cầu xin tao …… Tất cả đều bị tao khống chế, hắn tìm người đến viết ghi chép gì đó , còn tìm đến đại sư …… Không được , chỉ cần bắt đầu, tao sẽ khống chế mọi thứ.”
Âm thanh Lưu Tần lạnh như băng , thờ ơ , âm điệu khô khốc càng trở nên mạnh mẽ .
Thứ bà ta muốn không phải là tình yêu , mà là muốn khống chế một người đàn ông.
Lộ Hà ngây dại.
“Hiện tại , tao chính là chúa tể. Tụi mày , vừa lúc, nó xuất hiện , tao thay thế nó, tao chính là nó…… Hắn sẽ sợ hãi tao cả đời , hắn sẽ nhớ tao cả đời……”
Nói cho hết lời, âm thanh không hề có tình cảm kia lại đột nhiên cười lên , khàn khàn mà thô ráp, không hề có cảm giác vui vẻ.
Người chân chính đáng thương , là Lưu Tần, hay Trần Chí Vấn?
Lộ Hà theo bản năng lùi về sau từng bước.
Hắn đã rõ được đại khái tình huống năm đó . Tuy rằng Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương phá hủy kế hoạch của Lưu Tần, Lưu Tần lại vừa lúc tương kế tựu kế chạy vào phòng giải phẫu, nó đã bị bọn họ dẫn ra, mà Lưu Tần thế nhưng muốn trở thành “Nó”?
“Nó” Chẳng lẽ là một người?
Như vậy, hiện tại Lưu Tần đang đứng trước mặt mình , chẳng lẽ chính là “Nó”?
Nhưng bây giờ hắn là Lộ Hiểu Vân. Lộ Hiểu Vân đứng trước mặt “Nó”, Lộ Hiểu Vân sẽ làm như thế nào? Chẳng lẽ Lộ Hiểu Vân biến mất như vậy ?
Lộ Hà thu hồi suy nghĩ của mình lui về sau từng bước.
Sẽ không.
Anh hai sẽ không phải là người qua loa như thế.
Nếu anh hai trả lời Lưu Tần một câu “Tôi biết ”, nói vậy anh ấy cũng đã tính kỹ càng.
Chẳng lẽ anh ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Tần? Vậy anh ấy sẽ nghĩ gì?
“Không phải bà ” Lộ Hà trấn định mở miệng “Cũng không có khả năng.”
“…… Mày đang nói cái gì?”
Lộ Hà dừng một chút, nói:
“Bởi vì, tôi sẽ trở thành nó.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng , chính hắn cũng giật mình .
Hắn không biết làm sao mình lại nói ra một câu như thế.
Chính là trực giác . Sau đó đầu não hắn xoay chuyển , hắn phát hiện , đây là cách duy nhất Lộ Hiểu Vân nghĩ đến , cũng là lời nói duy nhất .
Anh hai……
Bóng đen kia ở phía sau di chuyển , gió nổi liền liền biến mất trong ngọn đèn .
Lộ Hà hoảng sợ , lập tức ngẩng đầu chung quanh.
Chỉ nghe âm thanh kia trong phòng giãi phẫu ở một nơi nào đó cách hắn không xa vang lên :“Có người vào đây!”
Hắn mạnh cầm đèn pin chiếu về phía cửa phòng giãi phẫu , bóng đen đã biến mất.
♦ ♦ ♦
Tôn Chính cẩn thận đem tấm ảnh bỏ vào trong túi ao . Vô luận ai là người cuối cùng để lại tấm ảnh này, cũng là một phần trí nhớ quý giá năm đó.
Két.
Cậu nghiêng người theo kẽ hở đi vào.
Mùi hôi thối cũ kỹ càng thêm đậm , cho dù cậu bịt mũi, mùi vị kia cũng giống như xuyên thấu qua ngón tay tập kích khứu giác của cậu.
Đèn pin chỉ có thể chiếu đến một phạm vi rất nhỏ, có thể thấy được dưới mặt đất đều là những vết bẩn loang lổ , đã bị thâm lại , giống như cánh cửa kia , làm người ta miên man bất định.
Này rốt cuộc là phòng bệnh gì thế? Giường bệnh đâu?
Tôn Chính cố lấy dũng khí lấy đèn pin dọc theo vách tường chiếu đi. Trên tường giống như có khắc gì đó , từng dấu từng dấu.
Cậu lơ đãng liếc nhìn những dấu khắc kia, bỗng nhiên rùng mình từ chân chạy thẳng lên ót.
Đây là…… Chữ bằng máu?
Cậu bất chấp suy đoán này từ đâu nhảy ra , lòng hiếu kỳ thúc đẩy cậu di chuyển đèn pin lên trên.
Hai chữ rõ ràng đập vào mắt:
Ra ngoài!
Như một tia sấm sét nháy mắt đánh trúng cậu , cả người lập tức cứng đờ , tay không nhịn được run run , cảm giác được đèn pin sắp rớt xuống , ngón tay lại không cách nào nắm được đèn pin , giống như nó cách mình rất ra , giống như thế giới này .
Ra ngoài…… Ra ngoài……
Cậu không cách nào di chuyển đèn pin để nghiệm trên bức tường này có phải đều là hai chữ đó hay không , ai viết ?
Vách tưởng loang lổ , những dấu khắc bằng máu không rõ thời gian , niên nại của nó giống như người khắc dồn nén cơn giận và oán niệm thật sâu làm kinh sợ lòng người.
Mà lúc trước cậu nghe có tiếng ai đang cào cấu, có phải người khắc chữ này đang ở đằng sau cửa giãy dụa ?
Rầm.
Đèn pin rớt xuống , lăn lông lốc ra xa.
Ba.
Giống như đụng phải vật gì đó, đèn pin dừng lại.
Tôn Chính cũng bởi vì những động tĩnh này mà hồi phục tinh thần . Đèn pin? Cậu cố gắng không chế không cho mình phát run , cúi người theo âm thanh và nơi phát ra ánh sáng nhặt lại đèn pin.
Ngón tay xẹt qua mặt sàn lạnh băn, lại nghĩ đến những dấu vết kia khiến cậu không khỏi rùng mình , tiếp tục tìm kiếm , cậu rốt cuộc cũng chạm đến đèn pin . Ngón tay lại di chuyển lên phía trước , đèn pin chạm phải là……
Giật mình một cái, hắn cầm đèn pin và vật đó lên.
Chiếu xuống, quả nhiên, đèn pin đụng vào là một cuộn băng.
Cuộn băng khái niệm tiếng anh mới cuối cùng.