Cứu người? Trương Tiểu Tịch cảm thấy đau đầu, chuyện này cũng không đơn giản như những gì đang nghe, gật đầu, "Xin nói tỉ mỉ, tướng công của cô họ gì tên gì? Tướng mạo như thế nào? Còn có... Hang ổ kia ở đâu?"
Thiếu phụ nghe Trương Tiểu Tịch chịu ra tay tương trợ, bụng như mở cờ, "Lão công thiếp họ Tề tên Quan Ngạn, khí thế tiêu sái, mặt tựa Phan An, mặc đồ thư sinh, mày kiếm mắt sáng vô cùng đẹp trai, còn hang ổ người xấu..." Thiếu phụ đỏ mặt, "Chính là rất xấu xấu vô cùng."
Ta khinh! Theo tiêu chuẩn của cô, ta phải tìm Lưu Đức Hoa cùng Kim Thành Vũ à? Trương Tiểu Tịch cảm thấy buồn nôn, nhăn mặt nói, " Nói vậy chưa được... Ngoại trừ đẹp trai, tướng công cô còn có những đặc điểm khác sao?"
Thiếu phụ mơ mơ màng màng, " tướng công thiếp... tướng công thiếp còn có khuỷu tay to."
Trương Tiểu Tịch bất đắc dĩ che mặt, "Được rồi, ta tự đi tìm, à còn có thông tin gì về cái chỗ rất xấu xấu vô cùng không?"
Mặt thiếu phụ đỏ hơn, ấp úng, " Bên trong... Bên trong có rất nhiều người vô liêm sỉ."
Trương Tiểu Tịch mở to hai mắt, "Chẳng lẽ cái chỗ rất xấu xấu vô cùng kia là kỹ viện?"
Thiếu phụ cúi đầu ngượng ngùng ngầm thừa nhận.
Trương Tiểu Tịch lau mồ hôi lạnh đang tuôn không ngừng, "Cô xác định tướng công cô bị kẻ xấu bắt vào?"
Thiếu phụ nghe xong lại muốn nức nở, "Tướng công Tề Quan Ngạn nhà thiếp không phải người như vậy..."
Trương Tiểu Tịch vội nói, "Được được được, cô đừng khóc, cô đừng khóc, tôi giúp cô tìm vị lão công khí thế tiêu sái, mặt tựa Phan An, mặc đồ thư sinh, mày kiếm mắt sáng vô cùng đẹp trai kia."
"Đa tạ công tử, chuyện thành thiếp thân sẽ hậu tạ."
...
Trương Tiểu Tịch còn chưa ngồi ấm mông lại lần nữa lên đường tìm hang ổ rất xấu xấu vô cùng.
Theo hắn biết, nhà thổ huyện Thanh Dương cũng không ít, nhưng có giấy phép kinh doanh hợp pháp chỉ có mỗi Bách Hoa lâu. Vừa tới cửa tự có tú bà trang điểm đậm tiến lên đón, "Nha nha nha... Không biết vị tiểu huynh đệ mi thanh mục tú này đến tìm vị cô nương nào a, không ưng cô nương cậu thấy mụ được không?"
Trương Tiểu Tịch nổi da ga khắp người, nhìn tú bà không biết trét bao nhiêu lớp phấn, hoảng sợ, "Tại hạ... Tại hạ tìm một người bạn, không biết quý lâu có công tử nào họ Tề tên Quan Ngạn?"
"Nguyên lai là tìm Tề công tử nhaa." Một cô gái phổng phao bên canh cười nói, "Tề công tử ở đại sảnh ngay gần sân biểu diễn nhất."
Nhanh chóng thoát khỏi tú bà bám dính không rời, Trương Tiểu Tịch thầm nghĩ còn rất càn rỡ a, người bị trói còn dám ngồi ở chỗ bắt mắt nhất, nhưng mà tiến vào đại sảnh, vòng qua tấm bình phong xem xét thì... cái gì? Tề Quan Ngạn, Tề công tử đâu? Chỗ gần sân biểu diễn nhất chỉ có một anh mập lùn bề ngoài xấu xí ngồi xem múa cột.
Trương Tiểu Tịch áp sát tới hỏi dò, " Các hạ ở chỗ có thấy một thư sinh khí thế tiêu sái, mặt tựa Phan An, mày kiếm mắt sáng vô cùng đẹp trai?"
Anh mập ồ một tiếng, mắt vẫn không rời cặp đùi trắng như tuyết của cô gái đang biểu diễn, "Có."
Trương Tiểu Tịch vỗ đùi, cuối cùng cũng có đầu mối hữu dụng, "Không biết thư sinh đẹp trai kia hiện tại ở đâu?"
Anh mập gặm hạt dưa, "Đã bị ta làm thịt."
Trương Tiểu Tịch kinh hãi, ngươi có ghen ghét dung mạo người ta cũng không nên chơi xấu như vậy!
"Đùa đấy, ta chính là Tề Quan Ngạn, thư sinh khí thế tiêu sái, mặt tựa Phan An, mày kiếm mắt sáng vô cùng đẹp trai mà cậu tìm." Anh mập cuối cùng cũng dời mắt khỏi đùi cô gái, giơ tay ra, "Lần đầu gặp mặt, không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?"
"Trương Tiểu Tịch tiêu cục Di động Đại Yên." Trương Tiểu Tịch sớm đã hóa đá, ngẩn tò te nắm tay anh mập theo phản xạ, anh mập rất khách khí mời hắn ăn hạt dưa, "Rất nhiều người gặp ta lần đầu cũng như cậu, chắc hẳn cậu cũng đã gặp chuyết kinh(*một cách gọi vợ, bà xã etc)."
Trương Tiểu Tịch gật đầu, hiển nhiên còn chưa chấp nhận sự thật anh mập chính là thư sinh khí thế tiêu sái, mặt tựa Phan An, mày kiếm mắt sáng vô cùng đẹp trai, hồn hắn còn bận gào thét.
Anh mập vỗ vỗ vai hắn, ân cần, "Bằng không xem múa rồi nói tiếp?"
Nửa ngày sau, Trương Tiểu Tịch mới hồi được nửa phách, "Thê tử các hạ nhờ ta tới..."
"Cứu ta về sao?" Anh mập rót cho Trương Tiểu Tịch một chén rượu, "Uống một chén cho hoàn hồn đi."
Đáng tiếc sau khi trải qua bi kịch gấu trúc-kun, Trương Tiểu Tịch đã miễn dịch với rượu, khoát tay áo nhắc nhở uyển chuyển, "Đã ngài không có chuyện gì, mà phu nhân của ngài hình như rất gấp..."
"Đừng vội đừng vội, cô này múa rất đẹp, xem hết lại đi nha." Anh mập khẩn cầu, Trương Tiểu Tịch cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà nhìn lâu thì thấy anh mập rất có mắt nhìn, đúng là rất hấp dẫn, kia là một cặp đùi thon dài trắng như tuyết, còn kia là dáng người lồi lõm phập phồng lại thêm gương mặt nửa kín nửa hở, môi son đỏ hồng, tất cả đều là độc dược với đàn ông.
Nhưng mà, Ơ kìa? Không phải ta đến tìm người sao? Sao giờ lại thành xem múa cột với anh mập rồi, Trương Tiểu Tịch xoắn xuýt trong lòng, anh mập bỗng nhiên xoay mặt qua hỏi hắn, "Phu nhân ta thế nào?"
Trương Tiểu Tịch nhớ lại phu nhân thanh tú khi nãy, gật đầu theo bản năng, chợt phát hiện trong đó không ổn, lúng túng, "Tôi không có ý kia."
Anh mập ra hiệu không cần gấp, trên mặt cũng không thấy tức giận, chỉ là thở dài, "Ai cũng nói ta có phúc khí, chẳng những cưới một người vợ như hoa như ngọc, mà lại quan trọng nhất chính là nàng còn một mực yêu ta, tiểu huynh đệ ngươi cảm thấy thế nào?"
Trương Tiểu Tịch thấy tâm tình anh mập có chút sa sút, vốn định an ủi hắn vài câu, nhưng mà nhìn lại dáng người không dám khen cùng hơi khác người của anh mập, cuối cùng thì giao tình nam nhi cũng không thể chống lại hiện thức tàn khốc, thiếu niên trả lời thành thật, "Ngươi có thể lấy được nàng thật làm ta có chút hoài nghi là các ngươi sai hay là thế giới sai đấy."
Anh mập cười như mếu, "Tiểu huynh đệ cũng không cần ngay thẳng như thế." Nhưng cũng gật đầu, "Lúc Uyển nhi đồng ý gả cho ta kỳ thật ta cũng cảm thấy như vậy, Tề mỗ ta ngoại trừ gia cảnh không đến nỗi, những chuyện khác không cần nhắc tới, văn không thành võ chẳng phải, mà nhà Uyển nhi còn lợi hại hơn nhà ta ba phần, nàng đã không ham tiền tài của ta, lại không để ý người nhà phản đối quyết tâm muốn gả cho ta, hắc, cái tất cả mọi người không hiểu, ta Tề Quan Ngạn có tài đức gì có thể làm một cô gái tốt như thế một mực yêu ta đây?"
Trương Tiểu Tịch gật đầu, "Ta cũng rất tò mò."
Anh mập cười cười, "Có lẽ đây chính là tình yêu, từ xưa đến nay không ai có thể nói rõ tình yêu là gì." Cảm khái vài câu lại nói tiếp, "Dù sao sau đó ta cũng mơ mơ hồ hồ thành hôn với Uyển nhi, năm đầu tiên chúng ta sinh hoạt mỹ mãn, cầm tiêu đồng tấu, Uyển nhi hiền lành quan tâm gần như chưa từng giận ta cái gì, mà quan trọng nhất là trong mắt của nàng chỉ có một mình ta, nàng yêu ta thậm chí có thể nói yêu đến mù quáng, dung mạo như ta mà nàng lại cho là nam nhân đẹp trai hoàn hảo nhất thế giới...