• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng phút đó, một thanh âm lo lắng vạn phần như lôi đình đại chấn, khoảng khắc đó, một đạo ngân quang đánh xuống đám yên vụ như bị đọng lại rồi vỡ vụn trước mặt Tiêu Dực, từ từ rơi xuống đất. Mà Yêu Sĩ vừa thấy đạo ngân quang này, sợ tới mức mặt xám như tro tàn, rít gào một tiếng, huy động một đạo thanh sắc đao mang bổ về phía Tiêu Dực, như muốn chém hắn thành vạn đoạn.

- Ngươi dám tổn thương hắn!!!!

Từ Tuyết Nhi một thân màu sắc, sắc mặt khẩn trương từ trên nóc nhà hạ xuống trong tay còn cầm thi thể một gã Yêu Nô, mắt thấy quần áo Tiêu Dực rách rưới, không khỏi bi thống thét dài một tiếng, một đóa Tuyết Liên xuất hiện trong tay nàng, nhất thời hóa thành vô số ánh huỳnh quang bắn thẳng vào người Yêu Sĩ. Ánh huỳnh quang dính vào người, nhất thời dũng mãnh vào trong cơ thể Yêu Sĩ, làm nó cùng với Yêu Nô cơ hồ đồng thời vỡ thần bột mịn.

Tựa hồ như sợ còn nguy hiểm cho Tiêu Dực, vẻ mặt Từ Tuyết Nhi lạnh như băng, tay bấm Liên Hoa Linh Quyết Ấn, từ trên người nàng xuất hiện một bông hoa trắng tuyết, khuếch tán xung quanh, tức khắc quanh nàng đều bị biến thành băng.

- Tiểu Dực đừng sợ, tỷ ở đây rồi.

Trông thấy nguy hiểm được giải trừ, Từ Tuyết Nhi bỗng nhiên quay đầu, nhưng Tiêu Dực đã tiêu thật không thấy đâu nữa.

- Tiểu Dực, ngươi đi ra đi! Tiểu Dực...

Từ Tuyết Nhi trong lòng bi thương, kêu lên nhiều lần, nhưng bốn phía không còn khí tức dao động, ngơ ngác nguyên tại chỗ, trên khuôn mặt lạnh như băng của Từ Tuyết Nhi thoáng hiện lên vẻ chua xót.

- Tiểu Dực... ngươi đi ra đi, ngươi muốn trốn ta đến khi nào? Tiêu Dực, tỷ tỷ sẽ giải thích cho ngươi, lần trước tỷ không cố ý.... Tiểu Dực, tỷ tỷ nhớ ngươi...

Trong cơn gió lạnh, thanh âm chua xót của nàng truyền ra, nhưng lại không có hồi âm.

Hồi lâu, Từ Tuyết Nhi nhẹ nhàng phất tay, một trận gió nhẹ đem thi thể trên mặt đất cuốn đi, thở dài một tiếng. Trên mặt Từ Tuyết Nhi lại hiện ra biểu tình lạnh như băng, niệm linh quyết, thu hồi mấy đạo bạch quang. Mấy người đi đường nhìn vào một nữ nhân băng sơn bỗng nhiên xuất hiện, trên vai còn vác một bao tải to, mờ mịt nhìn bốn phía.

- Hô...!

Hồi lâu, phía sau thùng rác bên đường có một tiếng thở dài, Tiêu Dực giải trừ ẩn thân chú tựa vào cạnh thùng rác, lòng còn sợ hãi vuốt ngực, dáo dác nhìn ra bên ngoài, lúc này mới nói thầm một tiếng." Thật là Âm Hồn Bất Tán! Nàng làm sao tìm được tới đây? Trùng hợp sao?"

Tiêu Dực rụt rụt đầu, sợ nữ nhân này bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình, không dám dừng lại lâu, nhanh chóng đi mất.

Không gọi được cho Lâm Nhã Chỉ, Tiêu Dực buồn bực sờ sờ cằm, hay là nàng bị bắt rồi, phi lý, nàng đang đeo bùa hộ mệnh của mình rồi, phải có cảnh báo chứ, nhưng đến Yêu Sĩ còn xuất hiện, vậy chắc chắn có nguyên nhân gì rồi.

Tiêu Dực gãi đầu, buồn bực đi về phía nhà mình, xa xa nhìn thấy căn phòng của mình sáng đèn, con mắt bỗng nhiên chớp động:" Mẹ nó, không phải tiểu bì nương này lại chạy đến nhà mình đấy chứ?"

Nghĩ đến đây, Tiêu Dực nhanh chóng xông lên lầu, lòng như lửa đốt đẩy cửa ra, trong phòng nhất thời tỏa ra hương thơm đầy xuân sắc.

Cảnh giác bấm linh quyết, xác định trong phòng đích xác không có yêu khí, lúc này Tiêu Dực mới thả lỏng, con mắt nhìn về phía Lâm Nhã Chỉ đang nằm nghiêng trên giường, lộ ra lưng trần trắng mịn trơn bóng.

Lâm Nhã Chỉ vẫn còn đang mê man, bàn tay trắng nõn bị cặp đùi trắng tuyết kẹp lại, khuôn mặt ửng hồng còn lưu lại một tia xuân ý, quần áo bừa bộn, dưới dưới váy ngắn hồng nhạt là cặp mông cái mông đầy đặn vểnh cao, bờ mông tuyết trắng giống như khiêu khích người ta phạm tội vậy. Mà tựa hồ nàng vừa mới trải qua một phen giãy dụa, tư thế thật quái dị, bàn tay vẫn còn giữ lấy chiếc quần nhỏ khiêu gợi, mà tay kia thì luồn vào trong áo, áo ngực màu lam hơi hở ra, có thể thấy lờ mờ một mảng trắng tuyết.

Mũi Tiêu Dực nóng lên, ánh mắt nóng rực nhìn về phía bàn tay đang bị đùi kẹp lại, một ít nhúm lông đen lấp ló trong chiếc quần lót, đầu ngón tay còn dính một ít chất nhờn lóng lánh.

- Đây là cái gì?

Tiêu Dực tò mò ngồi xổm xuống, chạm vào đầu ngón tay dính chất nhờn đưa lên mũi ngửi, một hương thơm tràn ngập, hắn thử chà chà ngón tay rồi tách ra, một sợi dây tơ kéo dài màu trắng đục, giật mình, Tiêu Dực cảm thấy trái tim nhảy lên kinh hoàng, hơn nữa sau đó Lâm Nhã Chỉ mơ hồ rên rỉ một tiếng, thân thể hơi cong lên, bàn tay đang luồn trong áo ngực cũng nắm lấy tiểu hồng đậu mà di di, hơi thể gấp gáp, cơ thể đẫy đà dần trở nên nóng bỏng.

- Ma chủng thôi phát!

Đối mặt với một hình ảnh dâm mỹ ướt át như thế, Tiêu Dực tự nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, ma chủng trong người nàng đang phát tác, giống như xuân dược vậy, nàng không thể khống chế bản thân, chỉ có thể làm theo bản năng nguyên thủy.

- Ô!!!

Đột nhiên, Lâm Nhã Chỉ mở mắt ra, ánh mắt đã tràn ngập phóng đãng cùng dâm mị, tựa hồ như ngửi được cỗ mùi hương nam tính trên người Tiêu Dực, nhất thời làm nàng khát vọng, bản năng nhìn về Tiêu Dực, cánh tay trắng muốt giơ lên, ôm lấy cổ Tiêu Dực, cái lưỡi thơm tho cũng vươn ra, trong mũi phát ra từng hơi thở gấp gáp, vẻ tao mỵ thấu xương này, nhất thời làm cho nam nhân kích thích, kìm lòng không được ôm lấy nàng.

Một cái ôm này, Lâm Nhã Chỉ lập tức như bạch tuộc quấn lấy Tiêu Dực, cái lưỡi thơm tho nhẹ nhàng liếm lấy cổ nam nhân, rồi đến môi, sau đó hờn dỗi đem đầu lưỡi tiến vào miệng hắn, nước bọt ngọt mát tuôn vào trong miệng Tiêu Dực, nhất thời làm cho bụng hắn nóng lên, trong đan điền trào ra một cỗ dục hỏa nóng rực.

Dưới sự dụ hoặc kích thích, Tiêu Dực mồ hôi lạnh đầy đầu, dục vọng đang thiêu đốt, chân nguyên khí trong đan điền đang nóng rực, làm cho hắn dắm chìm trong nhục dục, không thể tự kiềm chế bản thân, đúng lúc đó, bàn tay nhỏ bé của Lâm Nhã Chỉ chạm vào hạ thể hắn, Tiêu Dực lập tức thanh tỉnh, bắt lấy tay nàng, trong miệng mặc niệm Thanh Tâm chú, không ngừng tuôn ra kinh văn, gột rửa ý nghĩ đã bị ma chủng khống chế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK