• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Lưu Manh Điên Cuồng.

Dịch & Biên: Tiểu Cường.

Trở lại phòng, Tiêu Dực không nói lại chuyện vừa rồi, cũng không có hỏi Lâm Nhã Chỉ ngày hôm qua đã làm gì, càng không nhàm chán đến mức hỏi ai đưa nàng chìa khóa của căn phòng này. Hắn chỉ ngậm thuốc, lẳng lặng nhìn vào nữ nhân đang xấu hổ che mặt thu dọn căn phòng. Kỳ thật còn không bằng nói hắn chảy nước miếng thưởng thức Lâm Nhã Chỉ thỉnh thoảng để lộ xuân quang, bởi vì giờ phút này, nàng đang mặc bộ quần áo màu trắng rộng thùng thình của hắn, kiều đồn đầy đặn tròn trịa mơ hồ hiện lên quần lót màu đen, khiến Tiêu Dực xúc động không thôi.

Dáng người Lâm Nhã Chỉ chẳng những tuyệt vời, đồng thời cũng rất lương thiện, nữ công gia chánh đầy đủ, không mất bao lâu đã làm cho cái "ổ" của Tiêu Dực gọn gàng ngăn nắp.

Đồ đạc đầy bụi giờ đã sạch sẽ tinh tươm, được đặt gọn gàn ngăn nắp, sàn nhà bẩn thỉu cũng được lau sáng bóng, ngay cả vách tường đầy vết ố nàng cũng lấy giấy báo dán lên, làm cho căn phòng sáng ngời.

- Ai! Tạm thời như vậy đi. So với cái ổ chó lúc trước còn đẹp hơn. Tẹo nữa em sẽ đi mua đồ dùng hàng ngày cho anh.

Nhìn thấy từ một cái "ổ" đã tạm thời biến thành nơi cho người ở, Lâm Nhã Chỉ nở cười ngọt ngào, bàn tay quệt mồ hôi trên mũi, khuôn mặt đỏ rực hiện lên vẻ tươi cười quyến rũ động lòng người.

Tiêu Dực lại bĩu môi, kỳ quái nhìn vào nữ nhân này nói :

- Anh nói tiểu thư này, em giúp anh quét tước vệ sinh thì không có ý kiến, nhưng không thể nói phòng anh là ổ chó được! Nam nhân cũng có tôn nghiêm nha! Em không được đả kích tâm hồn bé nhỏ của anh được, có con chó nào đẹp trai như ca hay không? Mà em dọn sạch như vậy, chẳng lẽ em muốn chuyển về đây sống luôn sao? Vậy mà không nói cho anh biết, lại mị lực của anh chinh phục, quyết định vứt bỏ lão công cùi bắp kia, hồng hạnh xuất tường, muốn ở chung với anh phải không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhã Chỉ đỏ lên, cắn chặt môi mỏng nhìn hắn, ý niệm trong đầu hận chết tên gia hỏa luôn miệng xấu xa này, nhưng ý niệm trong đầu vừa chuyển, đắc ý nhếch miệng cười.

- Lẽ nào anh chưa hỏi bà chủ nhà là anh thiếu tiền nhà của bà ấy nửa năm, xế chiều hôm qua bác ấy đã nhượng lại cho em thuê rồi, chính là vậy đó, nên bây giờ em mới là chủ nhân của gian phòng này.

- Cái gì? Lão thái dám làm như vậy sao?

Tiêu Dực tức giận quát to một tiếng, nhảy dưng lên, bất quá nhìn thấy biểu tình chắc thắng của Lâm Nhã Chỉ, liền ủ ê.

- Bà già chết tiệt này, muốn sau này cháu bà không có "cúc hoa" sao?

Tiêu Dực ác độc mắng một tiếng, hắn biết bà già keo kiệt kia yêu tiền chứ không yêu người, nếu không phải gian phòng rách náy này không ai thuê, bà ta đã sớm đuổi mình đi rồi, giờ Lâm Nhã Chỉ đưa tiền, bà già kia còn không lập tức chuyển nhượng mới là lạ.

Nghĩ đến trong vòng một đêm mình thành người vô gia cư, nhất thời Tiêu Dực không biết nên làm gì bây giờ, bất quá tiện nhân vẫn là tiện nhân, con mắt vừa chuyển, ho khan một tiếng nói :

- Được rồi! Em đã mướn rồi, vậy anh chỉ có thể đi.

Nói xong Tiêu Dực xoay người muốn đi, Lâm Nhã Chỉ sửng sốt, không nghĩ tới tên lưu manh này nói đi là đi, gấp đến độ nhanh chóng xông đến trước mặt hắn, giữ chặt hắn, nói:

- Tiêu đại ca, em chỉ tạm thời ở đây thôi, không muốn chiếm lấy phòng của anh đâu, em xin anh, đừng để em một mình ở đây, em sợ lắm! Em không muốn trở lại căn nhà kia nữa. Anh ở đây với em, được không?

Tiêu Dực quay đầu lại nhìn Lâm Nhã Chỉ, dáng người nhỏ xinh của nàng hơi cúi xuống, lộ ra mảng da thịt trắng tuyết, áo lót tơ màu hồng nhạt "đỡ" lấy hai "quả bưởi" căng mọng, ở giữa là "khe vực" thâm thúy, điểm chết người nữa là một có thể thấy được hai "hạt đậu đỏ" đính trên hai "quả bưởi" kia.

Cảnh xuân làm cho Tiêu Dực nuốt một ngụm nước miếng:"Biết vậy đêm qua phải tranh thủ xoa nắn cặp "bưởi" kia mới được, muốn anh ở lại cũng được, nhưng mỗi ngày phải cho anh ăn một "múi" mới được, trời ạ, ngon mọng, trơn mượt, không thể nhìn nữa, lão tử chịu không nổi."

Nhìn thấy Tiêu Dực lần lữa không trả lời, Lâm Nhã Chỉ sửng sốt, cảm giác ánh mắt trần truồng nhìn về phía ngực mình, biểu tình ai oán, vội vàng che ngực lại, đôi mắt to ngập nước nhìn Tiêu Dực:" Bại hoại, chẳng lẽ còn chưa thấy đủ sao?"

Tiểu bì nương này sao tự nhiên lại khóc, Tiêu Dực nhất thời cảm thấy nhức đầu, nước mắt là vũ khí trời sinh khắc chế nam nhân, mình có thể đối mặt với yêu ma quỷ quái mà không sợ hãi, nhưng mà với nước mắt của nữ nhân thì... Trong lòng cười khổ một tiếng, liếm liếm môi gật đầu, bất đắc dĩ bỏ qua ý niệm tiếp tục trêu chọc mỹ nhân này.

- Sau khi giải quyết xong Ma Nhân thì em phải trở về đó.

Tiêu Dực thu hồi ánh mắt dâm đãng, Lâm Nhã Chỉ vui vẻ, liên tục gật đầu.

- Bất quá em muốn ở lại đây, phải nghe lời anh nói.

Tiêu Dực nhìn vào Lâm Nhã Chỉ liên tục gật đầu, mỉm cười gian trá, đúng đần quá đi, như vậy mà đã tin anh rồi, anh có đem bán em, em cũng không biết.

- Ừm, vậy thì em và anh phải có ước pháp tam chương! Thứ nhất, nếu như chưa giải quyết xong vấn đều, thì em không được bỏ đi, chỉ có thể ở lại trong phòng này.

Lâm Nhã Chỉ con mắt nhấp nháy, đây không phải là giam lỏng mình sao? Thật vất vả mới từ chỗ kia trốn tới đây, đang muốn hưởng thụ cuộc sống tự do, vậy thì không bằng mình sống với tên "chồng" kia còn hơn.

- Được rồi, được rồi! Sợ em rồi đó! Muốn ra ngoài thì có thể, nhưng phải để anh đi cùng, hơn nữa không được cách anh năm mét! Nếu anh có việc phải ra ngoài, em chỉ có thể đợi ở nhà, một bước cũng không được đi ra ngoài.

Lâm Nhã Chỉ chần chờ chốc lát, rồi gật gật đầu, Tiêu Dực đang muốn nói tiếp, nàng mắc cở đỏ mặt hỏi:

- Kia... Được rồi, em đồng ý!

Tiêu Dực trợn mắt, tiếp tục nói:

- Ân, thứ hai, ma chủng trong cơ thể bắt đầu trưởng thành rồi, cho nên anh phải tìm ra Ma Nhân kia, dùng chân khí trấn áp ma chủng, cái này cần sự phối hợp của em, vô luận anh làm gì, em đều phải nhớ kỹ, anh sẽ không hai em, em không được ấm ức, càng không được cảng nước mắt rồi giả bộ đáng thương. Lão tử sợ nhất là nữ nhân chảy nước mắt.

- Ân...

Ánh mắt của Lâm đại mỹ nhân như nước long lanh , bại hoại này không phải có ý đồ gì chứ? Bất quá không phải mình đều bị hắn nhìn thấy hết rồi sao, còn sờ mó nữa, kể cả chuyện nhân sinh kia cũng suýt làm, thì sợ gì chứ? Lại nói... Mình dường như không ghét hắn, thậm chí...

Nữ nhân này không bị sốt đấy chứ? Sao lại đáp ứng luôn nhỉ, lẽ nào buổi tối mình muốn nàng "thổi tiêu", nói là chuyện cần phối hợp, không biết nàng sẽ nghĩ sao, chậc chậc, có cơ hội thì nên thử một lần... Nữ nhân bây giờ đều như vậy cả, ai, thời thế thay đổi nha, bất qua ca thích! Tiêu Dực cười gian một tiếng rồi nói:

- Quy định thứ ba này, hắc hắc...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK