“Kì ca, hai ta đều là nam nhân, vì sao anh là người tra hỏi còn em lại là người bị tra hỏi cơ chứ?”
Từ sau lần tiếp xúc thân mật đầu tiên ấy, ngày nào đi làm Kì Sam cũng gọi điện thoại về nhà cho Đông Phương. Nguyên nhân chỉ có một, đó là ngồi nói chuyện cùng y, tránh y ở nhà một mình buồn chán. Còn nguyên nhân thứ hai cũng không có gì đặc biệt, chỉ là muốn nghe thanh âm người nọ mà thôi.
Điện thoại trong nhà muốn gọi đến cho hắn chỉ cần ấn số 8, vào ngày Kì Sam đi Tô Châu đã dạy trước cho Đông Phương, lo y ở nhà một mình, chẳng may có chuyện gì thì có thể liên lạc với mình ngay lập tức. Nhưng mà Kì Sam vẫn chưa từng nhận được điện thoại từ Đông Phương một lần nào, có lẽ là sợ quấy rầy hắn làm việc.
Thù Ninh đang ở bên cạnh thu dọn tài liệu, nghe vậy liền trả lời thay Kì Sam:”Tôi nói này, đồng chí Trần Trác, đến chó hoang ven đường nhìn mặt chú đã phải đi đường vòng rồi, chú tuổi gì mà đòi đú với Kì ca?”
“Ý cô là so bạn gái tôi với chó hả? Tôi đi mách cô ấy, để cô ấy xử lý cô.”
“Ái chà,xem ra chú đúng là có số chó mà, cô ấy mà không tra hỏi thì thực có lỗi với chú rồi. Đến cả việc nhỏ như thế này cũng phải lôi bạn gái ra….”
“Tôi đây là thân sĩ thế kỉ mới từ xưa đến nay hảo nam không đánh ác nữ, đấy là tốt cho cô, hiểu không hở?”
” Chị đây cám ơn Trần thân sĩ trước nha”
Kì Sam đối với việc hai người kia ngày nào cũng trình diễn màn khẩu chiến đầy mùi thuốc súng đã sớm không quan tâm.Bọn họ làm công việc này chủ yếu dựa vào cái miệng, thôi thì coi như bọn họ đang cùng nhau rèn luyện đi.
Miệng lưỡi Trần Trác sao thắng được Thù Ninh, vừa nói xong liền nhảy ngay ra chỗ Kì Sam: “Kì ca, anh dạy người ta mấy chiêu đi?”
“Dạy cậu cái gì?”
“Chính là cái phương pháp mà anh dùng để đối phó với chị dâu, khiến chị dâu yên tâm, hoàn toàn không quản chuyện của anh?”
Kì Sam nhướn mày:”Chẳng có biện pháp gì cả.”
“Hả?” Chưa kết hôn mà đã bị vợ hay ghen quản chặt đồng chí Trần Trác không tin được.
Thù Ninh khinh bỉ liếc nhìn Trần Trác, đều đều nói:”Chị dâu của chúng ta không phải loại con gái bình thường đâu.”
“Thế chị dâu là người như thế nào?”
“Giống cậu.” Thù Ninh bắt đầu không kiên nhẫn.
“Hóa ra trong mắt cô ta là người vĩ đại như vậy, lúc trước bắt nạt người ta, thì ra là do ghen tị đó hả?”
“Trần mồm to, đồ xấu xí như chú thì có gì làm cho tôi ghen tị?”
Trần Trác dựng ngón trỏ tay trái lên, khua khua trước mặt Thù Ninh:”No! Cô ghen tị vì Đào Lộ có được một người bạn trai vĩ đại như tôi. Ai, thật đáng tiếc, ta không thích người hung dữ….”
Không đợi thằng nhỏ nói xong, Thù Ninh cười lạnh một tiếng, cả tập tài liệu duyên dáng bay thẳng vô mặt thằng nhỏ.
Kì Sam vốn không quan tâm nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, Thù Ninh hướng hắn cười vô cùng rạng rỡ, phủi phủi tay quay trở lại làm việc. Ngày đó trong nhà nhìn Đông Phương gần như vậy, có lẽ cô phát giác được điều gì không chừng, nhưng nếu Thù Ninh không làm cho ra nhẽ,thì hắn cũng sẽ không bận tâm.
“Cậu đã về?”
Kì Sam từ thang máy bước ra, đứng trước của chuẩn bị lấy chìa khóa thì cánh cửa đã mở trước hắn một bước. Ngẩng đầu lên lập tức đối diện với nụ cười chân thành của Đông Phương. Không cần hỏi Đông Phương làm thế nào có thể căn giờ chính xác như vậy, biết hắn về mà cố ý mở cửa đúng lúc, dù sao người học võ có thể nghe được và phân biệt âm thanh, việc nhỏ ấy đối với Đông Phương giáo chủ mà nói căn bản không đáng nhắc tới.
Bước tới đứng trước mặt Đông Phương hôn lên trán y một cái, rồi mới đóng cửa lại, cùng nhau đi vào phòng khách.
“Buối tối muốn ăn gì? Để tôi đi làm.”
“Cậu đi tắm rửa đi, đồ ăn có rồi.”
“Anh nấu rồi?”Kì Sam giật mình.
“Uhm, cứ theo trong sách mà làm, rất dễ.”
Không có lí do gì chính mình nhìn sách nấu được đồ ăn mà Đông Phương lại không làm đoực, nghĩ thông suốt điểm ấy, Kì Sam cũng không thấy kỳ quái nữa.Chỉ là một món canh hai món đồ rất bình thường, nhưng hương vị tuyệt đối không bình thường……
“Lần đầu tiên làm mà đạt được đến trình độ này. rất khó đấy nhé!” Kì Sam nhét một đũa to thức ăn vào miệng.
“Trên đời này vốn có vô vàn việc khó.”
Đông Phương nói ra lời này cũng không phải muốn khoe ra bản lĩnh “vợ hiền” của mình. Y toàn tâm toàn ý vì Kì Sam mà xuống bếp, đương nhiên là dùng hết tâm tư để chuẩn bị, nếu hương vị chỉ tạm được, thì làm sao có thể mang lên cho Kì Sam dùng chứ?
Sau khi ăn xong, hai người ra ngoài tới một công viên nhỏ ngay bên cạnh đi dạo.
Nơi đó cũng chẳng phải phong cảnh hoàng tráng gì. Cảnh quan chủ yếu chỉ là rất nhiều hoa cỏ cây cối, chiếm nhiều diện tích nhất là một hồ nước, vì là công viên trong nội thành, nên hồ nước cũng không bị ô nhiễm quá mức nghiêm trọng, nước trông trong suốt. Núi giả với đình nghỉ cũng có, nhưng mấy thứ đó chỉ thu hút được mọi người vào mùa hè ra đó nghỉ ngơi, chứ không đạt được đến trình độ phải xuýt xoa chiêm ngưỡng.
(Tiểu Dạ: cô Yu à, cô đúng rồi, tôi thừa nhận cái cp này y như đôi vợ chồng già ế =..= Sợ quá…..)
Buổi sáng vào trong này nghỉ ngơi thưởng thức cũng chỉ có các cụ già, nhưng đến buổi tối thì không hề thiếu mấy đôi thanh niên yêu nhau đi vào trong này hẹn hò. Trời ban đêm mát mẻ yên tĩnh không nói làm gì, mà đèn điện cũng chỉ có ở những nơi có kiến trúc, thế nên một khi đã bước vào trong mấy bụi cây xanh um, thì cứ trốn ở dưới bóng cây nào cũng được, đều có thể khiến người ta không nhìn thấy.
Lúc này Kì Sam với Đông Phương đúng là đang đứng ở cạnh thảm cỏ xanh nơi bìa rừng.
Bây giờ chắc khoảng 8h tối, không tính là quá muộn, hơn nữa dạo này thời tiết oi bức, mọi người gần đây đều đến nơi này dạo mát, bên hồ cũng đã có tốp năm tốp ba vài cặp.
Kì Sam và Đông Phương đều không thích ồn ào, hai người chọn nơi không có người, ngồi xuống ghế đá dưới tán cây gần cuối.
“Nơi này cho tôi cảm giác có điểm giống với nơi xưa cũ, không có nhà cao tầng, không có ánh đèn màu sắc rực rỡ. Ra khỏi thành trấn là một con đường đất dày đặc những dấu vó ngựa, ven đường cũng có rất nhiều cây cối, so với nơi này thì cao hơn rất nhiều, ánh trăng cũng rất sáng…..”
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên mang Đông Phương ra khỏi những tòa nhà cao tầng trong nội thành, cũng là lần đầu tiên Kì Sam nghe được Đông Phương nói về chuyện của thế giới thực sự của y, lần đầu nghe thấy giọng nói hơi chút tiếc nuối của người nọ, lại nói dài như vậy…
Cứ tưởng rằng y không nhắc tới, là vì nơi đó không còn tồn tại điều gì khiến y lưu luyến nữa, không bận tâm lưu lại nữa. Hiện giờ ngẫm lại, nơi đó dù sao cũng là cố hương thực sự của người nọ. Mà thời đại này, không có Nhật nguyệt thần giáo- tâm huyết nửa đời người của y, không có giang hồ của y, càng không có bằng hữu của y, thậm chí cả kẻ thù….Mặc kệ hiện tại này mới là chân thật đang tồn tại, nhưng nơi quá khứ kia có, thì mới có Đông Phương, mới xác minh được sự tồn tại.
“Dù cho mất đi Nhật nguyệt thần giáo,kỳ thật anh vẫn đang hy vọng có thể trở lại thế giới kia một lần nữa?”
Đông Phương Bất Bại giỏi bày mưu tính kế lúc này lại lộ ra thần sắc đắn đó do dự chưa bao giờ có.Sau một lúc lâu, y im lặng dựa vào lòng Kì Sam, không tiếp tục đề tài nghiêm túc này nữa.
Yên lặng qua đi, trong bóng đêm vang lên một tiếng thở dài sâu kín:”Được công tử dùng chân tâm đối đãi, cuộc đời này như vậy là quá đủ, không còn cầu mong gì nữa.”
Kì Sam ôm người nọ, bóng cây trước mặt xào xạc lay động trong gió đêm, im lặng. Trong nội tâm Đông Phương, có lẽ cũng bất an giống như bóng cây lay động này. Mà loại tình cảm gắn kết này, không phải chỉ dựa vào tình yêu là có thể hóa giải. Kì Sam chỉ có thể ôm chặt y, cho y sự an ủi tĩnh lặng.