Kì Sam cố gắng làm cho Đông Phương thấy thoải mái khi sống ở đây, mà thực tế thì người nhà hắn cũng đối xử với Đông Phương rất tốt cũng nhìn ra được đều thật lòng quan tâm tới y. Nhưng cũng có rất nhiều chuyện không phải nói theo ý mình mà là được, cũng chẳng thể nghĩ rằng từ nay về sau mọi việc đều sẽ thuận lợi, sẽ hoàn mỹ.
Người ngoài có lẽ không nhìn ra, nhưng Kì Sam lại biết, mấy ngày nay về nhà, Đông Phương dường như đang che giấu tâm sự. Chỉ cần liếc mắt một cái thôi, Kì Sam đã có thể biết được người kia đang buồn hay vui.
Trời tang tảng sáng, trong phòng vẫn tối đen như mực. Trong cơn mê Kì Sam cựa quậy xoay người, chạm thấy bên cạnh là một mảng lạnh lẽo, mở mắt ra liền nhìn thấy người nhẽ ra nằm bên cạnh mình giờ đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rạng sáng, gió lạnh thổi vào, ngay đến cả người đang nằm trong chăn như Kì Sam cũng còn thấy rét run.
Bước lại gần rồi ôm y từ phía sau, nhận thấy quần áo đã lạnh cóng. Kì Sam đưa y lên trên giường rồi dùng chăn bọc lại, nhìn Đông Phương đang khép hờ hàng mi:”Anh đứng ở đó bao lâu rồi?’
“Vừa mới thôi.” Đông Phương tránh đi tầm mắt của hắn.
Vừa mới mà toàn thân đã lạnh đến thế này sao? Kì Sam chẳng phải người dễ lừa, nhưng lúc này cũng không truy cứu gì nữa.
“Được rồi, bây giờ anh nên đi ngủ đi, không có sự cho phép của tôi, anh không được rời giường đâu đấy.” Kì Sam đem y nằm vào chỗ ấm mà mình vừa mới nằm lên, còn bản thân thì tính sẽ xuống dưới chuẩn bị bữa sáng.
Từ đầu đến cuối Đông Phương đều trầm mặc cúi đầu, tùy ý để Kì Sam đưa mình lên giường, nhưng cũng chính vì thế, mà khiến cho biểu tình của y hoàn toàn hiện ra trước mặt Kì Sam.
“Cái này là sao vậy?” Kì Sam sờ lên mặt y, một giọt nước chưa kịp khô chạm vào tay hắn, gió sương gì đó chắc chắn không thể ngưng tụ lại thành thế này được:”Anh khóc?”
Chớp mắt, thêm một giọt nước mắt nữa theo khóe mắt Đông Phương chảy xuống gối.
Nhìn y im lặng rơi lệ, Kì Sam rất đau lòng, mà an ủi cũng chẳng biết nên an ủi thế nào cho phải, chỉ có thể ôm y, kéo y thật chặt vào trong lòng.
“Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là làm sao vậy, hả?”
“Kì Sam, ta có thể làm được gì cho cậu?”
“Sao tự dưng lại hỏi như thế?”
Không lẽ y thức đêm không ngủ là bởi vì tự hỏi về trách nhiệm cá nhân sao? Kì Sam thật sự lại hiểu thêm lần nữa về lão bã đến từ nơi kì lạ này, rõ ràng đang sống hạnh phúc, vậy mà y lại có thể tìm ra được lí do để làm bản thân không thoải mái, vô duyên vô cớ mà buồn rầu.
“Cậu cái gì cũng đều chăm sóc ta chu đáo, vì ta làm cũng rất nhiều, cũng rất yêu chiều ta. Nhưng còn ta….”
“Nhưng anh lại chẳng thể làm cho tôi bất cứ điều gì?” Kì Sam hỏi ngược lại, mà người trong lòng không ngờ còn gật đầu thừa nhận, khiến Kì Sam bực mình hết sức:”Anh nghĩ cho kĩ đi, thật sự là anh chưa từng làm điều gì cho tôi?”
“Những thứ đó đều nhỏ bé cả, không đáng kể.” Từ trong lòng truyền ra âm thanh nhỏ xíu, trầm thấp.
Cái loại tình cảm lo được lo mất này, có thể được hiểu rằng khi một người nào đó vì khát vọng được sở hữu tình yêu quá mãnh liệt, dẫn đến việc phủ nhận đi tất cả những cố gắng trước đây, đến mức coi thường chính bản thân mình không hề có giá trị. Đối với người yêu này của mình, Kì Sam cũng chỉ có thể dần dần dỗ dành y nói ra điều lo lắng tận sâu trong tâm hồn, thì mới đúng thuốc đúng bệnh.
“Anh muốn làm gì cho tôi? Tôi sẽ giúp anh làm nó.”
“Cậu đồng ý sao?” Đông Phương ngẩn đầu, dùng ánh mắt tha thiết nhìn về phía Kì Sam.
Kì Sam đột nhiên cảm thấy rùng mình, trực giác nghĩ rằng thỉnh cầu của Đông Phương có thể khiến hắn khó có thể chấp nhận. Rõ ràng câu nói tiếp theo mới là chỗ khúc mắc của y, Kì Sam thật sự không có tùy tiện đồng ý cho qua, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng người kia, ý bảo y nói ra.
“Kì Dung có nói, tại thế giời này, đàn ông cũng có con nối dõi. Nhưng cô ấy bảo cậu sẽ không đồng ý chuyện này.”
Lời vừa nói ra, Kì Sam trong chốc mắt chẳng biết nên phản ứng như thế nào. Nếu hắn không lý giải sai thì – lão bà giáo chủ nhà hắn bởi vì không thể cho hắn một đứa con mà âm thầm khổ sở một mình?
Để tiêu hóa cái việc này cũng không quá khó với Kì Sam, dù gì y cũng là Đông Phương Bất Bại, có ý nghĩ như vậy Kì Sam cũng hiểu được. Nhưng còn cái người nói cho y loại tin vịt này, nhất định phải tìm đến nói chuyện cho ra nhẽ. Chỉ biết trong hai ngày này Đông Phương và Kì Dung có tán gẫu về vài vấn đề kỳ quái, thì sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may thôi. Nhìn coi, giờ thì đúng rồi đây này.
Thảm nào mà buổi sáng hôm đó khi đứa cháu ra khỏi phòng, y mang theo bộ dáng tươi cười miễn cưỡng như thế, thì ra y đã bắt đầu để ý từ lúc đó rồi ư?
“Chị ấy nói đúng, tôi dĩ nhiên sẽ không đồng ý.” Kì Sam nghiêm túc nói, đông thời kéo người Đông Phương lại, để y đối diện với chính mình:”Anh hãy nghe cho kỹ,việc này nói rồi coi như xong, nhưng đừng có bao giờ nghĩ lại nữa.”
“Kì Sam….” Đông Phương chực khóc nhìn hắn, không hiểu tại sao Kì Sam lại quyết liệt như thế.
“Tôi chưa bao giờ nói qua với anh về việc sau này không có con sẽ hối tiếc, cũng không vì anh là đàn ông mà gây áp lực với anh, vậy cớ làm sao mà anh lại lo âu những việc này cơ chứ?”
“Là vì ta mà cậu không thể có con, nhưng ta thật sự muốn vì cậu……”
“Anh đem bản thân mình giao cho tôi là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.” Kì Sam giơ tay lau đi nước mắt trên mặt y, xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, tiếp tục trấn an người nọ:”Được rồi, không nên nghĩ lung tung nữa. Kì Dung không có giải thích kỹ cho anh, nên anh mới có thể nghĩ đàn ông mang thai là chuyện đơn giản. Thực tế nếu làm thế sẽ rất nguy hiểm, tôi không nghĩ rằng anh có thể chịu đựng được sự đau đớn không thuộc về mình như thế, mà cũng sẽ không muốn nhìn thấy tôi vì anh mà ngày ngày lo lắng đấy chứ? Nghe lời tôi đi, đừng có nghĩ về nó nữa.”
Kì Sam nói xong, không những không trấn an được, mà ngược lại còn khiến cho nước mắt trên mặt Đông Phương tuôn ra như mưa.
“Kì Sam, cậu không cần phải yêu chiều ta như vậy……Ta sợ……”
Lời đã tới môi, lại nghẹn ngào không dám nói. Sợ rằng thốt ra rồi sẽ không rút lại được, hai người có khi một ngày nào đó sẽ phải tách xa. Trước mặt người nam nhân này, tuổi so với mình nhỏ hơn, nhưng lại yêu quý bao dung mình hơn bất cứ ai. Thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, không một ai đối tốt với y hơn nổi Kì Sam cả. Y nhào vào trong lòng Kì Sam, đem tất cả sợ hãi lẫn tổn thương hóa thành một cái ôm dựa dẫm.