Nhưng Yến lão phu nhân vô cùng kiên quyết, bà lạnh lùng nhìn Y Y quỳ trên mặt đất dâng trà, mặc cho nàng giơ cao bao lâu cũng không thèm đón lấy, bà thích Nhan Hề, còn nữ nhân trước mắt này không thể làm tròn đạo làm vợ, vì trong mắt nàng quá nhiều ích kỉ, quá nhiều chủ kiến, quá nhiều cố chấp.
Bà bị bệnh đã lâu, nhưng ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy rõ tương lai của nàng.
Y Y quỳ trên mặt đất một canh giờ, sau đó nàng như thể hai tay vô lực làm đổ khay trà.
“Mẫu thân, người đừng tiếp tục khiến đại tẩu khó xử nữa.” Yến Nam Phi đứng bên cạnh không chịu được mở miệng, Y Y ngoái đầu nhìn về phía hắn, đó là một thiếu niên còn rất ngây thơ, có lẽ Yến Nam Thiên bảo vệ hắn rất tốt.
“Ngươi cút đi!” Lão phu nhân nằm trên giường bệnh khó nhọc nói, Yến Nam Thiên đứng phía sau cũng bước tới dìu nàng dậy: “Nàng về trước đi.”
Khi ra ngoài Y Y còn nghe rõ mồn một tiếng tranh luận ở bên trong, nàng âm thầm cười lạnh.
Buổi tối gió đột nhiên trở mạnh, Y Y choàng áo ngồi trên giường lắng nghe tiếng cành lá bị gió quật gãy, con mèo nhỏ cũng chạy lại, bất an nằm trong lòng nàng.
Đầu lại bắt đầu đau, nàng cố gắng chịu đựng, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi con mèo trong lòng.
Chiết Hoa công tử giao hết công việc lại cho Cận rồi gấp gáp trở về, bước chân không chút khống chế chạy đến chỗ Y Y. Hắn đẩy cửa ra, trong phòng không đốt đèn, một màu đen bao trùm cả căn phòng, hợp với tiếng gió ào ào bên ngoài.
Điều này cũng không làm trở ngại tầm mắt hắn, hắn thấy nàng choàng áo ngồi trên giường, vừa mới bước qua, con mèo trong lòng nàng đã đứng lên, dựng thẳng bộ lông sắc nhọn gầm gừ uy hiếp.
Y Y nhẹ nhàng xoa đầu nó rồi buông nó ra.
Chiết Hoa công tử đi đến bên giường ôm lấy nàng, thấy bên môi nàng hiện rõ vết máu thì đưa tay cho nàng cắn.
Y Y biết hắn hỉ nộ vô thường* cũng không dám cắn thật, chỉ dám nghiêng đầu, co người nằm trong lòng hắn, vừa lắng nghe tiếng gió bên ngoài, vừa lẳng lặng chờ cho cơn đau đi qua.
*Vui buồn thất thường.
Chiết Hoa công tử nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, trong ánh mắt vậy mà lại xuất hiện vẻ dịu dàng của Yến Nam Thiên, ngay cả chiếc mặt nạ đồng trên mặt cũng không quá lạnh lẽo.
Y Y không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh lại thì trời đã sáng tỏ. Tối qua nàng ngủ rất yên giấc, nha đầu hầu hạ nàng cũng đã đem chậu rửa mặt vào phòng, nàng bắt đầu mặc quần áo, tuy không nhìn thấy Yến Nam Thiên nhưng Y Y vốn luôn tỉnh giấc một mình, nàng cũng không thấy có gì không ổn.
Khi gặp hắn ở nhà ăn nàng mới hơi kinh ngạc, đã lâu rồi nàng không hề có thói quen gặp hắn ở nơi nào khác ngoài trên giường.
Yến Nam Thiên mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, viền áo màu vàng, buộc tóc cao, nắng sớm chiếu vào người hắn khiến hắn thêm vài phần tôn quý.
Y Y vô cùng tự giác đến ngồi bên cạnh, Yến Nam Thiên lập tức vươn một tay ôm lấy thắt lưng nàng, một tay khác thì gắp thức ăn bỏ vào bát, một đôi đũa, một cái bát?
Đúng rồi, chắc trước giờ vẫn như thế, ngay cả nha hoàn cũng chỉ mang lên một bộ đồ ăn.
Hắn chấm nước chấm rồi đưa thức ăn đến trước mặt nàng, Y Y nhìn vào món ăn trước mặt mình do dự một chút rồi cũng há mồm ăn. Yến Nam Thiên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đặt nàng ngồi lên đùi hắn rồi hai người cứ như vậy ăn hết bữa sáng, ngươi một ngụm ta một ngụm, ngay cả nha hoàn đứng bên ngoài cũng phải đỏ mặt tía tai không dám nhìn.
Quả là một cảnh tình nùng ý mật.
Y Y đột nhiên nhớ lại chuyện mấy năm trước, khi đó nàng còn nhỏ, Doãn phu nhân cũng đút cho nàng ăn hệt như vậy, cũng không muốn mượn tay người khác. Nàng từng ngẩng đầu lên hỏi bà: “Mẫu thân, sao người tốt với con như vậy?”
Bà luôn cười tươi như hoa mà đáp: “Bởi vì con là tâm can bảo bối của ta mà.”
Hiện tại thì sao? Nàng trở nên tham sống sợ chết, người nàng yêu nhất, thi cốt cũng đã tàn.
Nước mắt bất giác tràn ra nơi khóe mắt, nàng máy móc ăn một ngụm thức ăn, vị như ăn sáp. Bỗng nàng phát hiện dưới thân mình có vật gì đó cứng rắn, lấy tay sờ thử mới biết nó là cái gì.
Y Y giãy dụa đứng dậy, Yến Nam Thiên đột nhiên vươn tay không cho phép nàng lộn xộn, rồi nhẹ nhàng cúi xuống liếm nhẹ khóe môi nàng cười, nụ cười vừa có nét dịu dàng của Yến Nam Thiên, vừa có nét tà ác bá đạo của Tiếu Thiên Niệm, hắn cúi đầu thì thầm vào tai nàng: “Nàng ăn gì mà bộ dáng…thật say lòng người.”
Vừa dứt câu hắn đã đứng dậy, nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế, hắn đi đến cửa còn quay đầu lại nói: “Dùng bữa xong thì nhớ đến thỉnh an mẫu thân.”
Y Y ngồi trên ghế nhìn theo bóng dáng màu xanh nhạt, đến khi không còn nhìn thấy hắn nữa mới quay đầu nhìn căn phòng ngập trong ánh mặt trời, lại tựa như thiếu mất điều gì đó.
Chiếc đũa trên bàn vẫn còn đọng lại hơi ấm của hắn.
Nàng nghĩ vậy rồi đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, vơ lấy chiếc bát ném mạnh vào góc tường, khiến nó vỡ thành hai nửa.
Doãn Thu Thủy, ngươi đang nghĩ gì vậy!!!!!