• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn xong bữa sáng, đương nhiên phải phụng mệnh đến thỉnh an lão phu nhân.

Lúc Y Y bước chân vào phòng lão phu nhân, sắc mặt bà lập tức thay đổi. Mấy người nha hoàn không biết phải làm sao, nhưng Y Y vẫn thành thật cầm lấy khay trà, sau đó quỳ xuống dâng trà một cách vô cùng quy củ.

“Ngươi đừng mơ có thể được ta thừa nhận, dù ngươi có muốn gì ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý!” Nói được một hơi dài như vậy, Yến lão phu nhân bắt đầu ho khan kịch liệt, nha hoàn bên cạnh có người định tiến lên nhưng bị Y Y vẫy tay bảo các nàng lui ra.

Bọn họ nhìn thoáng qua nhau rồi vẫn yên lặng lui xuống.

Y Y đứng dậy, bắt tay ra dấu: Ta muốn cái gì?

Yến lão phu nhân đột nhiên không dám nhìn vào mắt nàng, trong đó tại sao lại khiến người ta bất an như vậy?

“Y Y.” Giọng nói Yến lão phu nhân dịu di vài phần: “Ngươi cũng có mẫu thân, nàng hẳn cũng rất yêu thương ngươi, ngươi hãy thử hỏi lấy lương tâm của mình xem, ngươi vào Yến phủ có thật là vì Thiên nhi không?”

Vốn là lời giảng nhân nghĩa, nhưng không hiểu sao người trước mặt lại nổi giận, nàng xông tới nắm lấy cổ áo bà, khoảng cách gần như vậy khiến bà rốt cuộc cũng có thể thấy rõ, bên trong ánh mắt nàng là vô hạn oán độc!

Mẫu thân của ta! Mẫu thân của ta! Ngươi có tư cách gì nhắc đến mẫu thân của ta!

Y Y gắt gao kéo lấy cổ áo Yến lão phu nhân khiến bà dần dần cảm thấy khó thở, ngay khi bà nghĩ Y Y sẽ cứ như vậy mà giết mình, thì nàng buông tay.

Trên mặt nàng tràn đầy vẻ giễu cợt, Y Y lạnh lùng nhìn Yến lão phu nhân, bà ta đột nhiên sợ hãi thái độ đó của nàng, đang định gọi người thì Y Y với tay lấy ly trà, lấy một tư thế vô cùng đẹp mắt hắt nước trà vào người bà.

Lúc Yến Nam Thiên bước vào tiểu viện thì Y Y đang đứng trong sân phơi dược thảo, quần áo màu vàng nhạt, mái tóc dài của nàng vẫn đen như mực, cả người toát lên vẻ đẹp dịu dàng khiến nàng trông như một nàng tiên hạ phàm.

Hắn không để ý tay nàng đầy bùn đất mà bế nàng vào phòng, đặt nàng lên giường rồi áp mặt mình vào mặt nàng, nhìn nàng chăm chú.

Hắn nhờ Yến Nam Phi mà biết được chuyện khi sáng, cứ tưởng tượng đến cảnh mặt mẫu thân đầy lá trà, hắn thật không biết nên khóc hay nên cười. Y Y ngồi đối diện nhìn hắn đầy đề phòng, thấy hắn nâng tay thì như vô ý thức rụt người lại.

Yến Nam Thiên cũng không quá tức giận, hắn cũng hiểu tính tình của mẫu thân mình.

“Sợ?” Hắn cười nhìn Y Y rồi gõ nhẹ vào đầu nàng: “Sợ mà còn dám gây phiền phức cho ta sao?”

Y Y thấy hắn không có dấu hiệu tức giận mới chầm chậm bình tĩnh lại, Yến Nam Thiên bỗng nhiên kéo nàng tựa vào ngực, mùi thảo dược nhẹ nhàng xông vào mũi hắn, khiến hắn đột nhiên nhớ về nhiều năm trước, mẫu thân và hắn sống nương tựa vào nhau, lúc đó hắn vẫn còn được gọi là Tiếu Thiên Niệm.

Có lẽ Y Y không thể tưởng tượng, Yến lão phu nhân ốm yếu nằm liệt giường kia cũng từng có một thời trẻ tuổi xinh đẹp, bà là một người chưa thành thân nhưng lại có một đứa con, hai mẹ con họ gian nan sống qua ngày, chính cuộc sống khốn khổ khi ấy đã biến bà thành một người phụ nữ với cá tính mạnh mẽ.

Nhưng vận mệnh vẫn không chịu buông tha, về sau bà bị một tên vô lại đầu đường ức hiếp, buộc phải gả cho hắn, cả ngày bị đánh đập, hắn xuống tay chẳng thèm phân nặng nhẹ.

Khi đó trên người Yến Nam Thiên không có tiền bạc gì, sau khi sinh Yến Nam Phi thì hoàn cảnh càng thêm gian nan, Yến Nam Thiên từ nhỏ đã làm vài công việc lặt vặt để kiếm tiền phụ giúp mẫu thân, nhưng tên vô lại kia lại bắt đầu lợi dụng nhan sắc của bà để làm vài trò đê tiện.

Cơn ác mộng này chỉ chấm dứt khi Yến Nam Thiên giết chết hắn, một nhà ba người họ bắt đầu mai danh ẩn tích.

Yến Nam Thiên bắt đầu làm dâm môi chỉ đơn giản là vì tiền, cơ thể Yến lão phu nhân khi đó rất yếu ớt, tiền chữa bệnh đắt đến cắt cổ, mà Yến Nam Phi muốn đọc sách, Yến Nam Thiên cũng không muốn khiến thằng bé phải giống mình.

Mà về sau, tiền có, công việc có, nhưng lại không thu tay được.

Yến Nam Thiên dịu dàng xoa mái tóc dài của Y Y, như thể nàng vẫn còn là cô tiểu thư gảy đàn chơi nhạc trong đình viện sâu thẳm sau bức tường viện cao cao năm ấy.

“Y Y, bà cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình, nàng đừng để bụng.”

———

Diệu thần y vốn được đặc biệt mời đến để xem bệnh cho Nhan Hề, nay Nhan Hề đã mất nhưng ông lại trở thành khách quen của Yến phủ.

Yến Nam Thiên biết quan hệ giữa ông và Doãn Thu Thủy xưa nay rất tốt, cũng không hề tỏ vẻ gì, mà thuốc của Yến lão phu nhân cũng là do một tay ông kê đơn.

Có đôi khi ông cầm phương thuốc mới, có đôi khi thì tìm vài chứng bệnh hiếm gặp đến tìm Y Y, tuy ngoài mặt nàng không biểu hiện gì nhưng đối với y thuật vẫn một lòng say mê, hai người thường ngồi đến tận chiều tối, thẳng đến khi Yến Nam Thiên trở về đuổi khách.

Y Y đa số dùng tay để giao tiếp, thỉnh thoảng Diệu thần y không hiểu ý nên đành viết tay. Yến Nam Thiên cũng thường xuyên lật xem nét chữ của nàng, càng nhìn càng thấy hừng hực, vì vậy lại lôi Y Y đang nằm trên giường ngồi dậy, ý bắt nàng cầm đuốc soi đèn cùng hắn luận chữ viết.

Y Y không chịu nổi tính tình trẻ con này của Yến Nam Thiên, viết chưa được hai chữ đã lăn ra ngủ gục trên vai hắn.

Hắn lay nàng tỉnh dậy, nàng cũng không kiên nhẫn đẩy hắn, đẩy qua đẩy lại rồi lại bùng lửa. Yến Nam Thiên bày ra tư thế muốn nàng, thấy nàng nửa tỉnh nửa mê không giống như rắn yêu mà hệt như cô bé con ngây thơ chưa biết sự đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK