Dạ Thần bị cô vợ nhỏ nhéo tay, lúc này làm ra hình dạng chịu nhục, "Vợ à, em không phải muốn mưu sát chống chứ, hơn nữa. . . . . . Em cũng không phải là em gái! Em dù gì cũng lập gia đình rồi!"
Tô Nhạc bị nghẹn, vì vậy tay bấu véo Dạ Thần càng mạnh hơn.
Dạ Thần hô to , "Vợ à, tha mạng, em bây giờ dày vò anh như vậy, anh không may làm xảy ra tai nạn xe thì thế nào? Không chừng típ đầu trang tin tức liền đưa tin, vợ chồng mới cưới muốn tìm kích thích, trong xe làm chuyện mờ ám, tai nạn xe cộ gây mất mạng. . . . . . cái này thật là oan uổng nha!"
Tô Nhạc không muốn nói chuyện nữa.
Chi có một chuyện bình thường, àm chỉ cần từ miệng Dạ Thần nói ra liền liên tưởng đến cái khác rồi?
Lời nói có miếng, cũng có thể biến thành giộng điệu của lưu manh.
Đây cũng là có thể nói ra như vậy sao!
. . . . . .
Dạ Thần trở lại biệt thự, cùng Tô Nhạc ăn xong bưa tối đơn giản, sau đó đến thư phòng.
Đúng lúc thấy một email gửi tới, tiện tay liền mở ra.
Email là một đoạn video về cảnh một người đàn ông đội mũ ở sân bay.
Sau đó, điện thoại Dạ Thần liền vang lên.
"Đã điều tra ra Dư Minh, đối phương mười ngày trước xảy ra sự cố trong lúc chữa bệnh, sau đó đã được bệnh viện Tư Khang khống chế. Tôi gửi cho anh là video, là hình ảnh chín ngày trước Dư Minh ở sân bay làm thủ tục ra nước ngoài, chỉ là sau khi tôi phân tích nhận dạng, phát hiện người này căn bản không phải là Dư Minh!"
Dạ Thần con ngươi khẽ chặt híp lại, "Không phải Dư Minh?"
"Đúng, cụ thể là người nào, tôi tra trong kho dữ liệu cũng không có tìm được!"
Dạ Thần đi theo Tô Nhạc đến đồn cảnh sát, cảm thấy kết quả của cảnh sát tìm được anh cũng không có chút tán thành. Chuyện sẽ không đơn giản như vậy .
Hiện tại điều tra ra được kết quả, cũng khẳng định những gì trong lòng anh nghĩ.
Nhưng người ra khỏi nước không phải là Dư Minh, vậy thì là ai?
Ha ha, rơi vào tình huống này, bắt đầu thú vị rồi.
. . . . . .
Tô Nhạc trở về phòng, vốn chỉ nằm trên giường ngủ một giấc dù gì hôm này cũng trải qua nhiều chuyện mệt mỏi như vậy rồi.
Có thể tưởng tượng hôm nay trải qua những thứ kia, đầu óc vẫn có chút căng thẳng, cuối cùng thế nào cũng không ngủ được.
Tô Nhạc có chút buồn buồn không vui , bò dậy chuẩn bị uống nước, chỉ là thời điểm rót nước, thấy trên bàn có một tờ giấy.
Mở ra nhìn một chút, lại thấy tờ giấy viết bằng máu kia!
Nhất thời kinh sợ , "thể nào lại xuất hiện ở phòng cô, cô nhớ rõ là đã đưa cho Dạ Thần rồi mà!"
Thật sự là quá kỳ lạ đi, là cho Tô Nhạc trong nháy mắt, trong đầu liền liên tưởng đến những chuyện kinh dị.
Tô Nhạc nhắc nhở mình, không cần phải sợ , chẳng qua là một tờ giấy có máu mà thôi.
Chỉ là rối rắm một lúc, Tô Nhạc vẫn còn có chút sợ, nhìn tờ giấy này, không khỏi hoảng hốt cùng xúi quẩy.
Vì vậy tay cầm tờ giấy, đi gõ cửa phòng Dạ Thần.
"Cái này xúi quẩy gì không biết, anh không phải là đã cầm nó rồi sao? Tại sao lại ở phòng tôi!"
Dạ Thần nhìn tờ giấy, lúc này mới nghĩ đến, buổi chiều anh cầm túi đến phòng cô, dường như thuận tay lại để trên bàn trong phòng cô.
Giờ phút này nằm ở trên giường Dạ Thần, nhìn động tác nắm tờ giấy của cô vợ nhỏ, cũng biết cô sợ.
Vì vậy, Dạ Thần miễn cưỡng nói: "anh cầm đến phòng anh rồi, thật không nghĩ lúc mang túi liền tiện tay đặt trên bàn trong phòng em, ha ha, cái này tờ giấy dường như rất thích em!"
Tô Nhạc vốn là đánh bạo nắm tờ giấy, nghe Dạ Thần nói như vậy, kinh sợ một chút, tờ giấy liền rơi trên đất.
Sớm biết, khi còn bé không nên nhìn và xem nhiều đồ kinh dị như vậy, cho tới hiện tại khi đến buổi tối, có lúc đi chụp hình cũng cảm thấy sợ!
Như vậy Cô làm sao có thể nhớ rõ người.
Tô Nhạc đã cố gắng khống chế tật xấu này của mình, nhưng là bây giờ xem ra, dường như hiệu quả không tốt lắm.
Tô Nhạc có chút sắp khóc.
Dạ Thần thấy cô vợ nhỏ thân thể phát run, lại lười biếng nói: "Tốt lắm, tờ giấy này đưa cho anh, em về phòng nghỉ ngơi đi!"
Tô Nhạc nghe Dạ Thần đuổi mình đi, tay vừa run lên một cái, bây giờ cô thật sự không muốn đi!
Rối rắm hạ mắt xuống, Tô Nhạc cắn môi, tùy tiện tìm một đề tài, muốn ở chỗ này lâu một chút.
"Cái này, chuyện ngày hôm nay cám ơn anh!"
Dạ Thần cười nói: "em ở trên đường chẳng phải nói cảm ơn anh rồi sao, có một chút chuyện như vậy thôi mà. . . . . . Cho nên em không cần phải nói cám ơn anh nữa, anh cũng không muốn em gặp chuyện không may! Ừ, nếu là không có chuyện gì nữa, em về phòng em nghỉ ngơi đi!"
Tô Nhạc khóe miệng co giật mấy cái, đôi tay giảo động .
Bộ dáng kia rõ ràng vẫn là sợ hãi không dám rời đi, tờ giấy màu này làm cho cô có chút ám ảnh không thoải mái không dám về phòng.
Chỉ là Tô Nhạc lộ ra dnags vẻ sợ hãi như vậy, lại cố gắng nói lời lấy lòng Dạ Thần.
Vì vậy, người khác lại cười xấu xa, "Ha ha, quên nói cho em biết, bạn anh dễ dàng cho anh ở không vì nhà này trước đây từng xảy ra chuyện!"
Tô Nhạc giật mình, hoảng sợ nhìn Dạ Thần, ". . . . . . Chuyện? Chuyện gì!"
Dạ Thần nhìn chằm chằm Tô Nhạc, dùng một loại giọng điệu âm u, nói: "Bình thường trong phòng, em nói có thể xảy ra chuyện gì ! Nhất định là một chút chuyện không tốt!"
Tô Nhạc bị dạo sợ chân đứng liền nhũn ra.
Dạ Thần thấy cô vợ nhỏ bị dạo sợ thành như vậy, biết không thể đùa nữa!
Những chuyện như thế này cũng không thể nói đùa được nữa.
Ừ, phải nói là không chịu được những lại câu chuyện như thế này.
"Cùng em đùa giỡn một chút thôi? Em sợ? Lo lắng chủ nhân tờ giấy máu này buổi tối tìm em?"
Tô Nhạc tức giận trừng mắt với Dạ Thần, đáng chết cái đồ lưu manh này, biết cô sợ còn nói lung tung những chuyện này.
Chỉ là thời điểm nhìn lại tờ giấy máu này một chút, Tô Nhạc chợt ngây ngẩn cả người.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt bị tờ giấy hấp dẫn.
Vì vậy nhặt lên, quan sát một lúc lâu, lẩm bẩm nói: "Cái tờ giấy này, là lấy từ tập giấy nhớ . . . . . . Hôm nay, chính tôi tại tại phòng ủa anh Dư Minh cũng thấy tập giấy nhớ giống như thế này!"
Dạ Thần khẽ cau mày, "Giống từ giấy nhớ ở nhà Dư Minh?"
Tô Nhạc gật đầu một cái, trước còn nghi ngờ, tại sao nhìn thấy tờ giấy nhớ này có chút quen mắt, tờ giấy nhớ này giống trong nhà của anh Dư Minh!
Dạ Thần nghe cô vợ nhỏ nói lời này, sau đó vẻ mặt trầm ngâm, "Có chuyện anh còn chưa có nói cho em biết, trước cảnh sát nói, lúc điều tra Dư Minh xuất ngoại, nhưng bạn của anh khi điều tra thì là có người dùng hộ chiếu của Dư Minh ra nước ngoài mà không phải là Dư Minh!"
Vốn là còn cảm thấy chuyện tới đây là chấm dứt, Dư Minh sau vài ngày sẽ trở về.
Nhưng giờ phút này nghe được Dạ Thần nói như vậy, Tô Nhạc con mắt liền trừng lớn, "Anh. . . . . . Lời này của anh có ý gì!"
"Ý tứ là, cái mà cảnh sát điều tra ra được, chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi, ha ha, khẳng định sau lưng còn có một màn che dấu!" Nói xong, Dạ Thần lười biếng liếc mắt nhìn Tô Nhạc, "Cho nên a, anh cảm thấy việc đánh cuộc của chúng ta ở chung một phòng liền có khả quan, ha ha, ít nhất anh cũng điều tra được nhiều hơn sơ với cảnh sát!"