Từ lúc bắt đầu, Dạ Thần đã nhận định những cảnh sát kia không điều tra ra thứ gì.
Mà bây giờ giống như Dạ Thần khi bắt đầu đã nhận định, những cảnh sát kia đúng là không điều tra ra cái gì, thậm chí điều tra ra được, so với thực tế đã có sai lệch không nhỏ.
Hơn nữa có thể là Dư Minh đưa cho cô tờ giấy máu. . . . . .
Trong lúc nhất thời, Tô Nhạc biết chuyện không phải đơn giản như cô nghĩ.
Tô Nhạc trầm mặc chốc lát: "Rốt cục anh còn biết cái gì?"
Dạ Thần liếc nhìn trên người Tô Nhạc lên lên xuống xuống, bày ra bộ dáng vô lại: "Thứ anh biết rất nhiều! Chỉ là tại sao anh phải nói với em ?"
Tô Nhạc câm nín.
Vừa rồi Dạ Thần ném ra một tin như vậy, không phải vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cô sao?
Giờ thì hay rồi, mình bị hấp dẫn, hắn lại thừa nước đục thả câu, nhân phẩm người này thật có vấn đề!
Tô Nhạc không vui nói: "Hừ, nói đi, anh muốn làm gì!"
Hai mắt Dạ Thần hạ thấp, ở trên giường bày ra bộ dáng lão gia lười biếng: "Ban đêm gió lớn, ở trong biệt thự này, chỉ có hai người chúng ta, anh cảm thấy thật trống rỗng thưa thớt! Ai, cần một ít đồ vật tốt bồi đắp tinh thần thiếu thốn!"
Tô Nhạc thấy Dạ Thần nói loạn, hết ý kiến:"Nói tiếng người!"
Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc một cái, gọn gàng nói: "Tối nay anh mất ngủ, có chút nhàm chán, em ngủ với anh đi!"
Tô Nhạc thật muốn phun chết Dạ Thần.
Hắn mất ngủ, tại sao cô phải ngủ cùng hắn?
Tô Nhạc tức giận nói: "Tôi xem anh không phải là ngủ không được, mà là anh chưa tỉnh ngủ!"
Dạ Thần kinh ngạc một tiếng, mắt buồn ngủ mờ mịch mở ra, dụi dụi mắt, âm độc nói: "Nha, làm sao em biết anh chưa tỉnh ngủ? Anh đã nói rồi, tại sao lại thấy sau lưng em có một vật lạ thì ra anh còn nằm mơ. . . . . ."
Tô Nhạc vốn hỏa khí mười phần, nhưng nghe Dạ Thần nói những lời này, theo bản năng run lên.
Đồ lưu manh đáng chết này, biết cô nhát gan, lại cố ý hù dọa cô.
Thế nhưng loại hù dọa này. . . . . . Thật sự có tác dụng!
Hiện tại Tô Nhạc có chút kinh hãi, đầu cũng không dám quay lại.
Được rồi, người nhát gan, không có nhân quyền.
Hiện tại Tô Nhạc có cảm giác, cô sắp bị Dạ Thần đùa chết rồi.
Tô Nhạc nhìn Dạ Thần một lúc lâu, quặm mặt lại: "Anh không cần nói xằng nói bậy không có chứng cớ, ta. . . . . . Tôi chính là không sợ hãi, tôi hiện tại cũng biết, tờ giấy máu có thể do Dư Minh đưa cho tôi. . . . . . Hừ, trên đời này, sao có chuyện cái gì thần thần linh quỷ! Anh nói những lời đó. . . . . . Đối với tôi vô dụng!"
Chỉ là, Tô Nhạc cố nói những lời này, Dạ Thần lại nửa câu cũng không nói, cứ nhìn chằm chằm Tô Nhạc.
Tô Nhạc bị Dạ Thần nhìn như vậy cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, có cảm giác thật có thứ gì sau lưng.
Mà cũng vì tác dụng tâm lý, cảm thấy sau lưng lạnh sưu sưu.
Tô Nhạc có chút không thoải mái, không nhịn được hơi động đậy thân thể.
Đến nước này, cô đoán tối nay cô sẽ không ngủ được, trong đầu không biết nổi lên bao nhiêu chuyện kinh dị.
Hơn nửa năm không có xem những thứ kia Loạn Thần gì đó, nhưng hôm nay tờ giấy máu đã kéo câu chuyện xưa rùn rợn sâu trong đầu cô ra ngoài.
Sau một hồi trầm mặc Tô Nhạc nói với Dạ Thần: "Tôi ngồi trên ghế sa lon cùng anh, anh đem những chuyện anh biết về Dư Minh, đều nói cho tôi sao?"
Dù sao đều ngủ không, còn không bằng ở cạnh Dạ Thần một lúc, thuận tiện hỏi một ít chuyện.
Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc, vỗ vỗ giường của mình: "Ngồi kia cách xa, mắt thần của anh không nhìn thấy được, nhìn không rõ ràng cho lắm, ngồi gần một chút!"
Tô Nhạc có chút im lặng, lôi kéo cái ghế, ngồi bên giường Dạ Thần: "Tốt lắm, bây giờ nói đi!"
Dạ Thần nằm, gối đầu lên hai tay: "Hôm nay chúng ta tới nhà Dư Minh, em có cảm giác gì?"
Tô Nhạc suy nghĩ một chút, dường như nhà Dư Minh, trừ sạch sẽ, chính là sạch sẽ, sạch sẽ giống như khách sạn được người quét dọn!
"Không có một hạt bụi hoàn toàn sạch sẽ, thế nào? Hắn là một người như vậy, thích dọn dẹp sạch sẽ!"
Dạ Thần lại lắc đầu: "Lúc nào thì một người mới có thể thu dọn nhà trong? Một là lúc rời khỏi nhà đi xa, một là có thời gian rãnh rỗi. . . . . . Dù Dư Minh thích sạch sẽ, thích thu dọn đồ đạc, nhưng trong phòng hắn dọn dẹp quá mức ngăn nắp, thậm chí ngăn nắp như bị người chuyên nghiệp dọn dẹp! Em biết đó đại biểu cho việc gì không?"
Tô Nhạc thành thực tiếp tục lắc đầu.
"Đại biểu trước kia trong nhà Dư Minh rất loạn, cho nên mới có người đặc biệt thu thập, mà có thể là Dư Minh lấy loạn, nhưng có khả năng là có người đến phòng của hắn muốn tìm thứ gì, làm rối loạn, cho nên dọn dẹp lần nữa, làm cho người ta không nhìn ra dấu vết. . . . . . Mà vế sau có khả năng lớn hơn một chút!"
"Tại sao!"
"Trong tủ lạnh chứa đựng đồ, ít nhất là số lượng cho một tuần, coi như Dư Minh gặp sự cố chữa bệnh, nhưng hắn không có ý muốn rời khỏi nhà! Mà nếu hắn không có tính toán muốn rời khỏi, một người sạch sẽ người sao lại làm nhà rối loạn? Cho nên tất nhiên chỉ có thể do người khác lục lọi!"
Nói xong, Dạ Thần liếc nhìn cô vợ nhỏ, tiếp tục giải thích: "Hơn nữa, người đến nhà Dư Minh tìm đồ, tất nhiên hiểu biết tính tình Dư Minh. . . . . . Cho nên người nọ làm ra một chuyện sai lầm, đó chính là xử lý gian phòng quá mức ngăn nắp! Hắn cảm thấy Dư Minh sẽ không làm vậy, thế nhưng sao lại tận lực sửa sang! Cố ý hay là che giấu!"
Tô Nhạc nghe Dạ Thần nói nhiều như vậy, không thể không nói, hắn phân tích rất có đạo lý .
Chỉ là cô có chút không tiếp thụ được, trong đầu người đàn ông bất cần đời lại có thể nói đâu vào đấy.
Tô Nhạc suy nghĩ một chút: "Chúng ta phải nói cho cảnh sát việc này? Để cho bọn họ biết, bọn họ điều tra sai phương hướng rồi?"
Dạ Thần liếc Tô Nhạc một cái: "Em cảm thấy nói cho bọn hắn biết có ý nghĩa sao? Huống chi, nếu muốn tạo lỗ hỏng ghi chép cho một người ra khỏi nước, loại người nào có thể an bài? Còn có tờ giấy máu Dư Minh đưa cho em, sau lưng hẳn có ý tứ khác? Những thứ này còn chưa biết! Cho nên a, những chuyện này giao cho anh, để anh giải quyết!"
Tô Nhạc có chút không tin tưởng Dạ Thần: "Anh đáng tin sao?"
Dạ Thần có chút im lặng, trước mặt cô vợ nhỏ nói ra nhiều khả năng như vậy, cô còn hoài nghi hắn!
Dạ Thần yên lặng nâng trán: "Nói chuyện với em, thật mệt mỏi! Anh cảm thấy được anh và em kết hôn, sẽ chết sớm mấy trăm năm!"
Bị Dạ Thần nhìn, Tô Nhạc có cảm giác hình như cô bị khinh bỉ có chút đỏ mặt: "Chết sớm mấy trăm năm? Anh cho rằng anh có thể Trường Sinh Bất Lão a, hơn nữa không phải tôi không tin anh, nhưng chuyện này liên quan đến đến anh vợ tôi, cho nên. . . . . . Tôi muốn thận trọng!"
Ngoài miệng Tô Nhạc nói Dạ Thần không đáng tin cậy, không thể tin, nhưng nghĩ tới đêm hôm nay Dạ Thần làm một ít chuyện, thật ra trong lòng cũng tin tưởng mấy phần.
Ít nhất một người đàn ông che chở phụ nữ người đàn ông, nhân phẩm sẽ không tệ đến mức không chịu nổi.
Cũng vì suy nghĩ sơ sót này, ngồi bên giường Dạ Thần, liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau dậy, liền phát hiện bản thân nằm trên giường, hiển nhiên bên cạnh là Dạ Thần.
Tô Nhạc nhìn tình trạng trước mắt, theo phản xạ có điều kiện quát to.
Dạ Thần nghe Tô Nhạc kêu to, rất phiền não quay đầu, liếc mắt nhìn cô, thuận tiện tặng cho ánh mắt khinh bỉ: "Kêu la cái gì, người không biết còn tưởng anh phi lễ với em!"
Tô Nhạc nghe Dạ Thần nói, cảm thấy có gì đó không đúng! Cái gì gọi là người không biết còn tưởng hắn phi lễ với cô?
Rõ ràng hắn ngủ bên cạnh cô !
"Anh đồ lưu manh, anh cư nhiên. . . . . . Cư nhiên. . . . . . Khi dễ người như vậy! Người không phi lễ, chẳng lẽ có thể đưa phúc lợi tới cửa?"
Dạ Thần lười biếng ngồi nghiêng: "Tối hôm qua em nằm cạnh giường anh ngủ thiếp đi, là anh tốt bụng ôm em lên giường, để cho em ngủ thoải mái một chút có được hay không, hơn nữa, liền tính anh phi lễ với em, em la bên ngoài cũng không nghe được, biệt thự cách âm rất tốt! Cho nên không cần phí lời tốn hơi a!"
Tô Nhạc im lặng.
Dạ Thần làm chuyện lưu manh không biết xấu hổ như vậy, hiện tại nhìn bộ dáng hắn lười biếng đáng đánh đòn. . . . . . Thế nào cũng có cảm giác cô thiếu hắn!
Giờ phút này Tô Nhạc nghiêm túc suy nghĩ một phen, tối hôm qua dường như ngồi bên giường Dạ Thần hơi lâu, không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Sớm biết ngồi trên sofa, ngồi ở bên giường làm gì a!
Không đúng, coi như ngồi trên ghế sa lon, dựa vào tính tình tên lưu manh này, đoán chừng cuối cùng cô còn có thể chịu thua thiệt!
Dù sao chỉ cần ở chung với Dạ Thần đồ lưu manh này, cô dễ dàng bị khi dễ!
Dạ Thần nhìn vẻ mặt Tô Nhạc bi phẫn, cũng biết cô vợ nhỏ khẳng định vừa nghĩ tới chỗ không tốt rồi.
Ai, hắn là một người khiêm tốn, tại sao luôn bị hiểu lầm đây?
Thiên địa chứng giám, nhân phẩm của hắn rất tốt, cùng nhan sắc đắt giá tương đồng!
Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc, nhắc lại nói: "Trước kia anh đã nói, đối với vóc người của em thật không có cảm giác!" Nói xong, tay rất tùy ý vỗ vào ngực Tô Nhạc, che giấu lương tâm nói: "Em xem, ngực bằng phẳng, vuốt cũng không có cảm giác."
Tô Nhạc không nghĩ đến, buổi sáng chưa kịp nói đôi câu, liền bị người sờ ngực?
Này!
Tô Nhạc nhìn dáng vẻ Dạ Thần như không có gì, phát điên: "Mới vừa rồi anh để tay chỗ nào!"
"Phi trường a!"
Tô Nhạc nhất thời hết ý kiến.
Phi. . . . . . Phi trường?
Phải biết nữ sinh ghét nhất chính là người đàn ông nói mình là phi trường, coi như mình là phi trường, cũng không cần người khác cố ý nhắc nhở như vậy!
Hơn nữa, tại sao lại biến thành phi trường rồi !
Tô Nhạc có chút không tiêu, trước ghét bỏ vóc người của cô, hiện tại bắt đầu chê ngực của cô?
Tô Nhạc quặn mặt lại, tối tăm nhìn Dạ Thần: "Anh nói rõ ràng cho tôi, ngực tôi phẳng chỗ nào chứ !" Nói xong, Tô Nhạc không cam lòng ưỡn ngực.
Giống như chưa thể chứng minh mình có ngực, lại kéo tay Dạ Thần:"Anh xem, tôi đây cỡ B a!"
Ai bị người nói thành ngực phẳng thì cũng thôi đi, nhưng cô rõ ràng đã đạt đến phái nữ tài nghệ bình thường, đi chứng minh?