Đổng Tuyết nhíu nhíu mày, hiển nhiên bị Lương Kì làm cho không vui.
Đổng Tuyết triệu hồi gậy Tinh Hoán ra, từ một chiếc gậy ngắn một thước nhanh chóng trở thành một cây roi lấp lánh ánh vàng.
Đổng Tuyết vung tay quật mạnh cây roi vào song sắt khiến nó vang lên một tiếng rầm chói tai.
" Câm miệng lại, ta còn nghe ngươi mắng thêm tiếng tiện nhân nào nữa, mạng ngươi cũng không cần giữ nữa đâu."
Lương Kì ngả ngửa ra sau, hiển nhiên bị hành động vừa rồi của Đổng Tuyết dọa sợ.
Đổng Tuyết thu roi, nói: " Nghe bảo ngươi muốn gặp ta, có chuyện gì sao?"
Lương Kì bị câu hỏi này của Đổng Tuyết làm cho thanh tỉnh trở lại, gã cười nói: " ngươi giam cầm ta ở đây, không nghĩ tới hậu quả sao?"
" Hậu quả?", Đổng Tuyết ngờ vực hỏi.
" Phải, chính là hậu quả, ha ha, chuyện này mà ta bẩm báo lại với hoàng thượng, ngươi và cả Huyết Mộ lâu này chắc chắn sẽ không thoát tội khi quân đâu."
" Ngươi nghĩ ngươi có cơ hội bẩm báo sao?", Đổng Tuyết lạnh nhạt nói.
" Ha ha ha, Tuyết mỹ nhân, ngươi vạn lần tính cũng không bằng trời tính. Ngươi nghĩ rằng, mình đã tính toán cẩn thận giam hết bọn ta rồi sao?", Lương Kì cười ha hả, hất mặt lên tiếng.
Đổng Tuyết nhíu mày, " Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Lương Kì chỉ tay vào mặt Đổng Tuyết, nói lớn: " Ngươi giam bọn ta nhưng lại không tính toán số lượng, người của ta vẫn còn ở ngoài kia. Bây giờ hai tên đó chắc là đã đi được nửa đường rồi cũng nên. Hoàng thượng cũng rất nhanh sẽ biết tin thôi."
Đổng Tuyết nghe xong liền lạnh mặt, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm lấy Lương Kì. Y không nói không rằng vung roi lên, đánh vào bàn tay đang chỉ vào mặt mình kia.
" Không ai nói với ngươi rằng, chỉ tay vào mặt người khác khi đang nói chuyện là rất không lịch sự sao?", Đổng Tuyết lạnh nhạt nói.
Lương Kì bị đánh, liền đau đớn ôm bàn tay của mình, trên mu bàn tay của gã lúc này đã có vết thương do Đổng Tuyết gây ra, có dấu hiệu sắp túa máu.
" Ngươi... ngươi dám đánh ta, đợi hoàng thượng biết tin. Xem ngươi còn dám xấc xược với ta như vậy không!", Lương Kì gào lên.
Đổng Tuyết cất gậy Tinh Hoán đi, quay lưng nói: " đi thôi, mặc kệ gã."
Nam Sát vâng một tiếng, liền nối gót theo sau y.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi nhà lao tăm tối, Đổng Tuyết đưa tay xoa xoa mi tâm. Quả thật lần này do y làm việc sơ suất, để xổng mất hai con chuột.
Theo như lời Lương Kì nói, nếu tới tai hoàng thượng, hiển nhiên Huyết Mộ lâu không thể tránh khỏi bị gán tội khi quân.
Đổng Tuyết đi đến lầu phía Tây, bắt đại một hạ nhân, nói: " gọi Lâm tổng quản đến gặp ta."
Dứt câu liền đi vào phòng, Nam Sát đứng ở bên ngoài.
Đổng Tuyết ngồi trên ghế, tự rót cho mình tách trà nhưng lại không uống. Y đưa tay vào dưới gầm bàn, một lát sau liền lôi ra được một chiếc hộp gỗ.
Đổng Tuyết mở hộp ra, bên trong là đôi nhĩ sức xinh đẹp lấp lánh ánh bạc. Kiểu dáng không quá cầu kì, được làm từ bạch ngọc đính vài mảnh vụn tinh thạch.
Đây là đôi hoa tai mà mẫu thân của Đổng Tuyết để lại cho y. Bảo rằng nếu sau này y lấy vợ, thì trao lại cho người ta, xem như sính lễ.
Ngẫm lại thì đã rất lâu rồi y không đeo nhĩ sức, không biết còn đeo được không.
Nghĩ là làm, Đổng Tuyết liền đeo lên tai. Rất may hai tai y vẫn còn có thể đeo được.
Trong hộp còn có một chiếc gương bằng bạc nhỏ, Đổng Tuyết cầm lên ngắm nghía chính mình.
Hai chiếc nhĩ sức lấp lánh ánh bạc xinh đẹp, không ngừng đung đưa theo hành động của y.
Đổng Tuyết ngắm một hồi, sau đó tự lẩm bẩm: " mẫu thân, người có phải cảm thấy Tuyết nhi rất vô dụng không?"
" Ông ta đối với ba mẹ con chúng ta như vậy, nhưng Tuyết nhi lại chẳng thể làm được gì ngoài chờ đợi..."
[ Cốc cốc ]
" Là hạ nhân đây ạ!", Lâm tổng quản gõ cửa, nói.
Đổng Tuyết cất gương đi rồi cất chiếc hộp lại vào dưới gầm bàn. Sau đó mới nói: " Vào đi."
Lâm tổng quản nhanh chóng bước vào, còn không quên trở tay đóng cửa lại.
Không đợi Lâm tổng quản hỏi, Đổng Tuyết đã lên tiếng: " Lương Kì vừa cho ta biết, chúng ta đã giam sót người của gã, vẫn còn hai tên ở ngoài kia. Bây giờ chắc có lẽ đã chạy hơn nửa đường về kinh thành rồi."
" Còn có chuyện này?", Lâm tổng quản cả kinh: " Nếu chuyện của Lương Kì mà bị hoàng thượng biết được, chắc chắn Huyết Mộ lâu sẽ bị trách tội."
" Không sai.", Đổng Tuyết đưa tay chống cằm.
" Người... người đã tìm ra cách giải quyết chưa?", Lâm tổng quản thấy bộ dáng nhàn nhã của Đổng Tuyết, liền ngập ngừng hỏi.
Đổng Tuyết híp mắt: " vẫn chưa. Nhưng ta sẽ có cách đối phó với hoàng thượng. Ta gọi ông đến đây là để dặn dò một chút."
" Ông đi rà soát một lượt hạ nhân ở Huyết Mộ lâu cho ta, thấy ai khả nghi thì nói cho ta biết."
" Có chuyện gì sao ạ?", Lâm tổng quản khó hiểu.
" Ta không nghĩ hoàng thượng lại đặt chú ý vào Huyết Mộ lâu đâu. Rất có thể lâu chúng ta bị cài người vào, vậy nên mới có vụ hoàng thượng phái Lương Kì đến."
" Cài người? Huyết Mộ lâu chúng ta trước giờ có gây sự với ai đâu?", Lâm tổng quản kinh ngạc.
" Gây sự thì chắc không có, nhưng có lẽ... ", Đổng Tuyết nói đoạn rồi bỗng dưng bỏ lửng giữa câu, nhưng ngay sau đó y nhanh chóng xua tay: " nói chung việc này ông làm cẩn thận một chút, tránh rút dây động rừng. Không còn gì nữa thì ông lui đi."
" Vâng ạ! Tiểu nhân biết rồi!", Lâm tổng quản đáp xong nhanh chóng lui xuống.
.......
" Tới giờ vẫn chưa có thông tin gì sao?", giọng một nam nhân cất lên hỏi tên tùy tùng đang quỳ dưới đất, gã ăn vận sang trọng, trên ngón cái còn đeo một chiếc nhẫn ngọc. Nam nhân do đang xoay đầu ra ngoài cửa sổ, nên không thể thấy rõ dung mạo.
Tên tùy tùng nói: " thuộc hạ đã cho người tìm kiếm khắp nơi, nhưng người này như thể bốc hơi vậy, không tìm thấy được bất cứ tung tích nào cả ạ."
Nam nhân nọ quay người đứng dậy khỏi trường kỉ, nói: " Không tìm thấy thật sao?"
Hắn thả chậm cước bộ mà đi lướt ngang qua tên tùy tùng của mình.
Tên tùy tùng không dám động đậy, một mực cúi đầu thật thấp như sợ nam nhân kia sẽ tức giận.
Bỗng ngay lúc này, dị biến xảy ra. Nam nhân ăn vận sang trọng kia nhanh chóng rút kiếm được vắt ở trên tường, thoắt một cái chém lìa đầu tên tùy tùng đang quỳ nọ.
Gã tùy tùng không kịp la lên, lúc cái đầu rơi xuống, sự chấn kinh vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt của gã.
Nam nhân nọ vứt kiếm đi, dùng khăn tay lau đi đôi tay vốn không vương chút bụi của mình. Lạnh lùng nói: " Dọn dẹp đi!"
Hắn vừa dứt lời, lặp tức có một tốp người đi vào, thoáng một cái căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nam nhân dung nhan sắc lạnh, đôi mắt hơi xếch nhưng tổng thể khuôn mặt lại rất hài hòa. Hắn đi lại án thư, đưa tay trải một quyển trục ra.
Trên quyển trục vẽ một mỹ nhân xinh đẹp. Tuy y là nam nhân nhưng dung nhan lại mềm mại, tựa như trích tiên hạ phàm.
Y một thân đồ đỏ lộng lẫy, đôi mắt phượng xinh đẹp câu hồn, sống mũi cao thẳng tấp, đôi môi đỏ mọng như tô son, làn da trắng như tuyết nổi bật giữa bộ y phục đỏ kiều diễm.
Nam nhân kia nhìn đến si mê, hắn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của người trong tranh. Miệng khẽ lẩm bẩm: "A Tuyết, ngươi đang ở đâu?"
...******...
...******...
...*******...