Gương mặt Mộ Thanh Hà trong phút chốc liền trở nên gượng gạo. Quả thật, Hiên Trì Ngân không để nàng vào mắt là đúng.
Bởi vì nếu Hiên Trì Ngân muốn, hắn cũng có thể dễ dàng giết chết nàng ngay tức khắc.
"Sư cô, người... Khụ... Người không cần phải khuất phục vì... Á!"
Một người trong đám tân sinh lên tiếng, chính là nữ tử có ánh mắt sắc lạnh khi nãy. Tuy nàng đang rất chật vật, nhưng khi thấy sư cô nhà mình bị ức hiếp liền không khỏi cắn răng mà lên tiếng.
Chỉ là còn chưa nói hết câu đã bị Hiên Trì Ngân tăng thêm trọng lực khiến nàng ta không chống cự nổi nữa mà nằm rạp xuống đất. Những tân sinh khác cũng không ngoại lệ.
Mộ Thanh Hà đổ mồ hôi lạnh, nếu nàng còn không nhanh ngăn Hiên Trì Ngân lại, đám người mới này sẽ bị Hiên Trì Ngân giết chết.
Quả thật ngu ngốc, bình thường gây rối với người Thất Sát cung thì cũng thôi đi, khi không lại đi gây sự với cung chủ Thất Sát cung. Đúng thật là hết đường để nói.
"Nếu ngươi đã không để Mộ Thanh Hà vào mắt, vậy nếu là ta, ngươi có nể mặt không?"
Một giọng nói già nua vang lên, từ trên không trung, một lão già râu tóc bạc phơ nhẹ nhàng đạp xuống đất.
Hiên Trì Ngân nhìn ông, đây chính là phó viện chủ của Tịnh Lạc học viện, cũng là phụ thân của Mộ Thanh Hà, Mộ Khấu.
"Trước hết, ta muốn Hiên cung chủ thu tay lại, nếu không, đừng trách ta không nể mặt.", Mộ Khấu đưa tay vuốt bộ râu bạc trắng, ánh mắt không thiện cảm nhìn Hiên Trì Ngân.
Hiên Trì Ngân nhếch mép, "tại sao ta phải dừng tay? Là bọn chúng không biết lượng sức đến tìm ta gây sự cơ mà? Phó viện chủ muốn ta dừng tay, cũng phải có chút thành ý chứ?"
Mộ Khấu im lặng một lúc, sau đó cất giọng khào khào, " cứ coi như là ta đang cầu ngươi đi!"
Hiên Trì Ngân gật gù, liền thu tay lại, đám tân sinh cả người không bị áp lực đè nặng liền không còn vẻ mặt thống khổ nữa. Cả đám liền nhanh chóng đỡ nhau đứng dậy. Cả người ai cũng lấm lem bùn đất. Nhìn trông thảm hại vô cùng.
"Hừm!"
Hiên Trì Ngân đưa tay xoa xoa cổ, " coi như là ta nể mặt Mộ phó viện. Lần sau, dù là trời có sập xuống, ta cũng sẽ không nương tay đâu."
Mộ Khấu gằn giọng, " là Hiên cung chủ nhân từ!"
" Ha.", Hiên Trì Ngân cười một tiếng, không thèm liếc mắt nhìn đám người của Tịnh Lạc học viện mà nhanh chóng đi vào trong xe ngựa.
Vào tới nơi liền thấy Đổng Tuyết gương mặt đã tốt hơn một chút, Hiên Trì Ngân nhanh chân sà lại ôm người vào lòng.
" Việc có chút rắc rối, đã khiến ngươi đợi lâu rồi. Tiếp tục xuất phát đến Thất Sát cung.", Hiên Trì Ngân nói với người trong lòng xong liền cất giọng ra lệnh.
Đám người Tịnh Lạc học viện liền nép sang một bên nhìn chiếc cổ xe xa hoa chạy đi.
Không biết là do vô tình hay cố ý, mà gió thổi mạnh một cái, mành xe ngựa được thổi tung lên, Mộ Khấu cùng Mộ Thanh Hà kịp thấy được tình cảnh trong xe.
Trong xe ngựa còn có người? Hiên Trì Ngân vậy mà lại chủ động ôm ấp một... nữ tử?
Ai cũng biết Hiên Trì Ngân nổi tiếng máu lạnh không từ thủ đoạn. Người như hắn, thứ không tin nhất chính là tình ái. Vì thế, người tình hay ái nhân đều không có.
Tại sao chỉ mấy ngày rời thành, bây giờ khi trở về, Hiên Trì Ngân lại còn đem theo một nữ nhân? Hắn thế mà lại chịu đi tiếp xúc thân cận với người khác sao?
Mộ Thanh Hà ngập ngừng lên tiếng: "phụ thân... Người vừa nãy, có thấy gì không? Hiên Trì Ngân hắn vậy mà lại ôm một nữ tử? Đấy là ái nhân của hắn sao?"
Mộ Khấu trầm mặc nhìn theo chiếc xe ngựa đang xa dần, cất giọng khinh thường, " người như hắn mà cũng có tình yêu? Thà con bảo hắn đem người kia về mà tra tấn thì ta còn tin. Hừm, chắc Hiên Trì Ngân cũng chỉ là muốn tìm thú vui mới thôi, hết hứng thú hắn ta liền bỏ ngay chứ gì.
" Chỉ là tội nghiệp, nữ tử đó vậy mà chỉ còn sống được vài ngày. Hầy, cũng là số mệnh của nàng ta."
Mộ Thanh Hà cũng lắc đầu tiếc nuối, tuy khi nãy không nhìn rõ, người đó lại còn đeo mặt nạ nhưng nhìn thoáng qua, nàng cũng chắc chắn đó là một nữ nhân rất xinh đẹp.
Đúng là hồng nhan bạc phận.
"Hắt xì!"
Đổng Tuyết mệt mỏi đưa tay xoa mũi. Hiên Trì Ngân đang dìu y đi vào phòng liền lo lắng nhìn y.
" Tuyết Tuyết bị cảm sao?"
...Đổng Tuyết lắc đầu, " không có, chắc là do bụi thôi."...
Hiên Trì Ngân trầm mặc, chỗ này có thể nói là nơi đẹp nhất của Thất Sát cung - điện Thất Tử.
Ngay từ đầu Hiên Trì Ngân đã ra ý định đón Đổng Tuyết đến Thất Sát cung. Vậy nên hắn đã cho người chuẩn bị chỗ ở cho y.
Hắn mất ba ngày mua đồ, lại mất thêm năm ngày để bày biện quét dọn. Bây giờ ở Thất Sát cung, điện Thất Tử chính là điện xinh đẹp và xa hoa nhất. Hiên Trì Ngân hắn là muốn đón người về đây ở "lâu dài".
Công tác chuẩn bị rất chu toàn, bây giờ Đổng Tuyết lại bảo có bụi. Chắc chắn là sai sót chỗ nào đó, hắn sẽ cho người quét dọn lại.
Hiên Trì Ngân đỡ người nằm xuống giường nhung đỏ êm ái. Đổng Tuyết vừa tựa lưng xuống giường liền lăn vào trong, cuộn chăn lại quấn quanh người, biến bản thân thành một ngọn núi nhỏ.
" Ta muốn ngủ một lát, ngươi cút ra ngoài đi."
Hiên Trì Ngân bị người đuổi cũng không lấy làm tức giận, hắn mỉm cười đứng dậy, " được, Tuyết Tuyết nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước."
Mỹ nhân nằm trên giường không đáp, Hiên Trì Ngân cũng không ở lại lâu, nhanh chóng li khai khỏi phòng.
Vừa ra bên ngoài, ánh mắt của Hiên Trì Ngân liền trở nên thâm sâu khó dò. Thoắt một cái liền biến mất.
.......
Đổng Tuyết ngủ không sâu, một phần do dạ dày trước đó đi xe khiến y rất khó chịu. Chỉ tầm nửa canh giờ sau Đổng Tuyết đã tỉnh dậy trong uể oải.
Y đưa tay tháo mặt nạ ra để sang một bên. Nhìn chiếc mặt nạ bạc, Đổng Tuyết nhớ đến lúc Hiên Trì Ngân vừa thấy y bước ra từ Huyết Mộ lâu, hắn đã hỏi vì sao y đã dịch dung rồi mà vẫn còn đeo mặt nạ.
Lúc đó y không trả lời hắn, bởi lẽ, bản thân y biết mình đang ở đâu, làm gì và dùng thân phận gì khi đi ra khỏi Huyết Mộ lâu.
Hiên Trì Ngân đây là không biết, hay cố tình không biết?
"Cạch"
Cánh cửa mở ra, từ bên ngoài Hiên Trì Ngân tiến vào. Hắn không bất ngờ lắm khi thấy Đổng Tuyết đã tỉnh. Bởi hắn là nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động nên mới tiến vào.
Đổng Tuyết dời đôi mắt sắc lạnh nhìn Hiên Trì Ngân, " không ai bảo cung chủ phải gõ cửa trước khi vào phòng à?"
Từ lúc bước vào Thất Sát cung, tuy Đổng Tuyết đầu óc có chút quay cuồng nhưng vẫn nghe rõ được, bất kể một người làm hay thuộc hạ ở Thất Sát cung đều hướng Hiên Trì Ngân gọi một tiếng chủ nhân. Vì vậy Đổng Tuyết cũng không quá khó khăn khi đoán ra được thân phận của Hiên Trì Ngân.
Hiên Trì Ngân gật đầu: " ừ nhỉ? Để ta làm lại."
Nói rồi liền xoay lưng muốn bước ra ngoài, Đổng Tuyết đưa tay xoa trán, bất đắc dĩ mắng: "dừng, đã lỡ rồi thì thôi! Thật không hiểu nổi ngươi."
Hiên Trì Ngân cười cười, nhanh thoăn thoắt sáp lại gần y.
" Tuyết Tuyết đói bụng chưa? Ta cho người đem cơm lên nhé?"
" Ta tên Đổng Tuyết, không phải là Tuyết Tuyết, phiền cung chủ gọi cho đúng!", Đổng Tuyết lạnh mặt nhìn hắn.
Hiên Trì Ngân si mê nhìn y, gật gật đầu, không biết là có nghe hiểu y nói không.
Đổng Tuyết mím môi: "ta có chút đói..."
Hiên Trì Ngân gật đầu, " được. Ngươi đâu, đem cơm lên."
Đổng Tuyết nhìn đống thức ăn được bày biện đầy ra bàn, khóe môi y khẽ giật vài cái.
" Bao nhiêu người ăn?", Đổng Tuyết lên tiếng.
" Chỉ có ta và ngươi.", Hiên Trì Ngân trả lời.
Đổng Tuyết: "...ta còn tưởng là có khoẳng mười người ăn."
" Tuyết Tuyết cứ ăn thoải mái đi, không hết ta liền cho người đem xuống, không sao đâu."
" Gọi cho đàng hoàng!", Đổng Tuyết cáu gắt, mặc kệ nam nhân bên cạnh, bắt đầu tập trung ăn.
Suốt quá trình ăn không ai nói tiếng nào, chỉ có điều từ đầu đến cuối Hiên Trì Ngân không rời mắt khỏi y. Đổng Tuyết đã phải rất rất kiên nhẫn để không móc đi đôi mắt của Hiên Trì Ngân ra.
Sau khi mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, Đổng Tuyết lười biếng đi lại trường kỉ được đặt cạnh cửa sổ mà nằm xuống.
Hiên Trì Ngân ngồi ở bàn lẳng lặng uống trà.
" Ngươi bảo ngươi vẫn còn Tuyết Vãn Sinh, là thật chứ?", Đổng Tuyết nghi ngờ.
Hiên Trì Ngân đối với sự nghi hoặc này của Đổng Tuyết, cảm thấy oan ức vô cùng: "Tuyết Tuyết không tin ta sao? Lời ta nói đều là thật đó!"
" Tuy ta biết Thất Sát cung của ngươi từ xa xưa đã truyền lại cách gieo trồng Tuyết Vãn Sinh. Thậm chí là cách luyện ra đan dược cấp bảy. Nhưng mà đã từ rất lâu không ai thèm trồng loại cây này rồi. Ta đã tìm rất nhiều nơi, nhưng cũng không có ai có, thậm chí có người còn không biết đến nó."
" Nhưng chẳng phải có ta biết đến nó sao? Thậm chí ta có đem tặng cho Tuyết Tuyết ba cây còn gì?", Hiên Trì Ngân ấm ức không thôi.
Đổng Tuyết mím môi, không phản bác. Y im lặng nhìn vẻ mặt "đáng thương" của Hiên Trì Ngân, một lúc sau liền lên tiếng: "số Tuyết Vãn Sinh còn lại đâu? Ta muốn xem."
Nghe được câu này Hiên Trì Ngân biết Đổng Tuyết đã chịu tin mình. Hắn liền mỉm cười nhìn y.
" Tuyết Tuyết muốn đi xem cũng không phải không được.", Hiên Trì Ngân gian xảo nhìn y: "Tuyết Tuyết phải có chút thành ý chứ?"
Đổng Tuyết cười lạnh, dù đã dịch dung, nhưng đôi mắt phương hẹp dài xinh đẹp kia vẫn không thể che lấp, " mau cút ra khỏi phòng ta."
" Tuyết Tuyết mau ngồi dậy đi, ta liền dẫn ngươi đi xem Tuyết Vãn Sinh.", Hiên Trì Ngân mặt không biến sắc đặt tách trà xuống bàn, nói.
Đổng Tuyết hừ nhẹ, lười biếng chống tay ngồi dậy xỏ giày vào.
" Mau đi thôi."
Hiên Trì Ngân liền dẫn Đổng Tuyết đến nơi trồng Tuyết Vãn Sinh. Trong lúc đi, tay y bị Hiên Trì Ngân gắt gao nắm lấy, dù cố gắng đến mấy Đổng Tuyết cũng không thể giằng tay ra khỏi ma trảo của hắn.
Suốt dọc đường đi, các cung nhân cùng thuộc hạ của Thất Sát cung không ai dám ngẩng đầu nhìn hai người. Nhưng phong thái gượng gạo của bọn họ khi cúi chào Hiên Trì Ngân đều được Đổng Tuyết thu vào mắt.
Nhiều lần Đổng Tuyết muốn mắng hắn nhưng ngại có người. Y không muốn hình tượng đẹp đẽ của mình bị phá vỡ, cũng vì vậy mà phải nhẫn nhịn để Hiên Trì Ngân làm càng.
Trên đường đi Đổng Tuyết để ý, hầu như các phòng ốc cùng cách trang trí ở Thất Sát cung đều rất đơn giản. Tông màu chủ đạo là đen huyền như gỗ mun, nhìn rất gai góc cùng lạnh lẽo. Khác hoàn toàn với nơi y ở.
Đổng Tuyết lấy làm thắc mắc, " tại sao các nơi ở đây đều khác với chỗ của ta vậy? Nhìn vào rất trống trải, còn tưởng Thất Sát cung của ngươi thật sự nghèo túng đến độ sắp bán nhà rồi. Nói thật thì nhìn có chút nghèo nàn."
Hiên Trì Ngân nói: "không phải... Vì đó là nơi Tuyết Tuyết ở nên ta đã cho người chuẩn bị thật chu tất mà."
"Ta cũng không ở lâu, có phải hơi phung phí không?."
"Không phí chút nào.", Hiên Trì Ngân đáp ngay tắp lự.
Đổng Tuyết mím môi, cũng không hỏi gì nữa.
Rất nhanh trước mặt Đổng Tuyết liền xuất hiện một tảng đá lớn như một ngọn đồi. Trên đá còn khắc ba chữ Tuyết Vãn Sinh cực kì bắt mắt.
...✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿...
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Ngày xửa ngày xưa, chuyện kể rằng có một nam tử đi cua vợ, ngày đầu dẫn vợ về nhà vợ đã thẳng thắng chê nhà mình nghèo....
Ngân Ngân gào thét: "ta không có nghèo!!!!"