Tôn Hoài Đường vẫn luôn cho rằng năm ấy vì bản thân nhất thời hồ đồ mà làm ra loại chuyện như vậy, Tôn Điềm Điềm sẽ không bao giờ biết được. Ấy vậy mà cô đã biết rồi.
Đuôi lông mày anh khẽ nâng: “Em giả vờ ngủ sao?”
Tôn Điềm Điềm lập tức lắc đầu: “Em không có, em đang ngủ ngon, vì anh hôn em nên mới tỉnh lại.”
“Tỉnh…” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Vì sao em lại làm như không biết gì?”
“Lúc ấy em cũng bất ngờ và hoang mang lắm, không biết tại sao anh lại muốn hôn em. Hơn nữa, em cũng không dám hỏi anh, vì em sợ mình hiểu lầm gì đó, nên chỉ còn cách làm như không biết gì mà thôi.” Cô hơi nhún vai.
Tôn Hoài Đường bắt được trọng tâm trong lời nói của cô, hỏi: “Hiểu lầm?”
“Hiểu lầm rằng anh thích em.” Tôn Điềm Điềm nhắm mắt nói hết câu.
Thấy cô như vậy, anh dường như hiểu ra được gì đó, trong lòng nhảy nhót: “Khi đó Điềm Điềm thích anh sao?”
Tôn Điềm Điềm mở to mắt nhìn bộ dáng vui sướng của anh, có chút khó xử nhưng vẫn ngay thẳng nói: “Không phải…” Thấy ánh mắt anh tối dần, cô khó khăn nói: “Không hẳn là không thích, chỉ là lúc đó em chưa xác định được… Từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn đối xử tốt với em, và chính em cũng hay ỷ lại vào anh… Em không biết, cái thích của em đối với anh Đường, rốt cuộc có phải là loại thích kia không.”
Tôn Hoài Đường im lặng nghe cô nói, trong lòng cũng hiểu rõ, liền hỏi: “Vậy từ lúc nào em thích anh?”
Cô thành thật trả lời: “Khi anh gần học xong cao trung*.”
(*) Cao trung: Cấp 3 của mình
Tôn Điềm Điềm nghe vậy trừng mắt, anh dừng một chút, sửa lại lời nói: “Cố ý dụ dỗ anh?”
Cô cúi đầu, mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “…Dạ.”
Thấy cô như vậy, lồng ngực Tôn Hoài Đường đập mạnh liên hồi, giọng nói tràn ngập ý cười: “Điềm Điềm sao giờ mới biết xấu hổ vậy?”
Cô giơ tay vờ như muốn đánh anh, Tôn Hoài Đường nhanh chóng nắm lấy cô khẽ hôn nhẹ, say đắm nói: “Nhưng anh rất thích, thật sự rất thích…”
Giọng Tôn Điềm Điềm mềm xuống: “Thích… Cái gì?”
Yết hầu Tôn Hoài Đường lên xuống, ánh mắt chứa đầy dục vọng không thể che giấu, nhìn thẳng vào đôi mắt Tôn Điềm Điềm, đầu lưỡi sắc tình liếm liếm lên đầu ngón tay cô, giọng nói kích thích: “Thích Điềm Điềm quyến rũ anh, thích Điềm Điềm bị anh làm, thích đến nỗi đêm nào cũng cứng lên…”
Còn chưa kịp nói xong, Tôn Điềm Điềm đã ôm lấy cổ anh, môi chạm môi không cho anh nói tiếp.
“Ưm…” Sau một hồi lâu, cô mới dần buông ra chống lên trán anh. Cô thở dốc, âm giọng run rẩy lên án: “Anh Đường lúc nào cũng thế, anh mới là đồ hồ ly tinh đi quyến rũ người khác.”
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
Tôn Hoài Đường luôn có thể dễ dàng khiến Tôn Điềm Điềm ý loạn tình mê hồn bay phách lạc, luôn có cách để cô không khống chế được bản thân, để mặc người ta muốn làm gì thì làm.
“A,” Tôn Hoài Đường không phản bác lại, bàn tay to mò vào trong vạt áo cô, nhéo vào bên hông mềm, anh khẽ cắn vành tai nhỏ, hơi thở nóng bỏng truyền đến bên cô: “Vậy Điềm Điềm có cho anh làm không?”
Tôn Điềm Điềm không nói lời nào, chỉ rúc người vào lồng ngực anh.
Eo nhỏ bị anh nắn bóp ngứa ngáy, cô khẽ run rẩy mở miệng: “…Dạ.”
“Điềm Điềm ngoan.” Vừa dứt lời, Tôn Hoài Đường lập tức cởi áo sơ mi cô xuống.
Tôn Điềm Điềm hoảng sở nắm lấy anh: “Cửa sổ…”
Bàn tay to duỗi ra sau, ‘vù’ một tiếng kéo bức rèm lên. Ánh mặt trời bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng lập tức tối sầm.
Áo sơ mi bị cởi bỏ, Tôn Hoài Đường bắt đầu kéo quần cô xuống, Tôn Điềm Điềm cũng kéo áo anh lên, môi lung tung dán lên cằm anh: “Anh Đường, lên giường đi…”. ????ru????ện ha???? luôn có tại — ????????ÙM???? ????UYỆN.????n —
“Ở đây.” Vừa nói vừa cởi thắt lưng quần mình.
Anh phải làm cô trên chiếc bàn này. Đây là nơi Điềm Điềm từ nhỏ mỗi ngày đều viết bài, anh muốn hung hăng yêu cô, muốn để cô biết từ thuở thiếu niên năm ấy, trong giấc mộng hằng đêm đều nhìn thấy dáng vẻ cô bị làm đến mức khóc lóc xin tha, bên dưới d*m thủy không ngừng chảy, cho đến khi tỉnh dậy liền cảm thấy khó chịu, trong lòng đau đớn cồn cào.