“Bà ơi!” Tôn Điềm Điềm nhào vào lòng bà nội Tôn.
“Ai —-” Bà nội Tôn cười đáp lại.
Trịnh Khiết đi theo sau Tôn Hoài Đường và Tôn Điềm Điềm, khẽ gật đầu chào, “Cháu chào bà.”
“Ừ.” Bà Tôn gật đầu, nhìn thoáng thấy Tôn Hoài Đường đang đứng bên cạnh, “Điềm Điềm đi cùng cháu tới à?”
Tôn Hoài Đường liền giải thích cho bà nội Tôn.
Lúc này, Trịnh Khiết mới nói: “Thưa bà, tiểu thư còn có chút việc phải xử lý, cháu về công ty trước ạ.”
“Ừ, đi đi.”
Trịnh Khiết đi rồi, Tôn Hoài Đường nhắc nhở Tôn Điềm Điềm: “Điềm Điềm, thân thể bà nội không tốt, đừng ôm lâu quá.”
Tôn Điềm Điềm mới nhớ ra bà nội còn đang ngồi xe lăn, đột nhiên đứng dậy.
“Không sao.” Bà nội Tôn xua xua tay, nhìn ra bên ngoài, “Giai Lan không tới à?”
“Mẹ hôm nay phải trực ban ạ, dặn con tới thăm bà trước, cuối tuần mẹ sẽ tới.”
Lúc ba của Tôn Điềm Điềm còn sống, bà nội Tôn cũng đã nói qua vấn đề này.
Khi ấy, Tôn Thừa không muốn thừa kế sản nghiệp gia đình, ông chỉ mê mẩn nghiên cứu địa chất. Sau khi cãi nhau một trận với ông nội liền dọn ra ngoài, toàn tâm toàn ý đi theo đoàn đội làm nghiên cứu.
Ông nội không thể lay chuyển được ý chí của con cả, còn Tôn Ngọc chính là một nữ thương nhân xuất sắc. Xí nghiệp nhà họ Tôn tốt xấu gì cũng nên có người nối dõi, ông nội cũng không muốn tàn nhẫn bắt ép Tôn Thừa.
Sau này, Tôn Thừa kết hôn cùng Diệp Giai Lan, sinh ra Tôn Điềm Điềm. Ông nội nhìn đứa con trai mình không có ý chí kế thừa sự nghiệp, còn kết hôn sinh con, có một gia đình hạnh phúc, vì thế ông nội liền giao sự nghiệp cho con gái Tôn Ngọc.
Diệp Giai Lan lúc vừa mới sinh Tôn Điềm Điềm, bà nội Tôn cũng nói với Tôn Thừa: “Ba không ép con thừa kế gia sản, cũng không còn trách mắng con, hay con mang Giai Lan và Điềm Điềm về đi, sao có thể để con dâu cùng cháu gái của mẹ ở bên ngoài như vậy được?”
Tôn Thừa từ chối, ông nói chung cư của ông cách nhà cũ rất gần, cũng thuận tiện cho vợ chồng họ đi làm. Hơn nữa nếu về nhà cũ, ông cũng lo có ngày chọc cho ông nội không vui.
“Mẹ, bọn con sẽ sắp xếp thời gian mang cháu gái về nhà cũ thăm mọi người.”
Sau khi ông nội mất được một năm, tập đoàn nhà họ Tôn đột ngột gặp khó khăn suýt nữa thì phá sản.Tôn Thừa sốt ruột nhưng lại không giúp được gì, mỗi ngày Tôn Ngọc đều phải đi xã giao cùng các công ty lớn khác, khôn khéo thu xếp chu đáo cũng như tìm kiếm các cơ hội để cứu vãn tình thế. Cô ấy gặp được Trịnh Khiết tại một buổi tiệc rượu, Trịnh Khiết trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Tôn Ngọc, bên cạnh cô ấy vượt qua các cửa ải khó khăn, giúp đỡ xí nghiệp nhà họ Tôn ngày càng trở nên tốt hơn.
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
Một năm nữa trôi qua, Tôn Ngọc 27 tuổi lấy danh nghĩa bà nội Tôn nhận nuôi Tôn Hoài Đường, để anh sống tại đây, coi như bà Tôn cũng có một đứa cháu bầu bạn hằng ngày.
Quay mấy năm nữa, bà Tôn nhìn cháu trai cháu gái của mình, nhưng cháu gái đôi khi mới xuất hiện ở đây, nhịn không được nói với Tôn Thừa: “A Thừa, mẹ đã già rồi, không còn sống được mấy năm nữa. Ba con đã đi rồi, mẹ hy vọng con cháu có thể sum vầy cùng nhau những năm tháng cuối đời. A Thừa, các con dọn về đi, có thể ở cùng mẹ mấy năm.”
Lúc này Tôn Thừa dứt khoát đồng ý. Ông nhìn mẹ già đầu tóc bạc phơ, nội tâm người già cô đơn, ước mong có con cháu ở bên cạnh làm bạn, trong lòng ông dấy lên nỗi áy náy bất hiếu.
Chỉ là, Tôn Thừa lại không thể thực hiện lời hứa đó.
Lúc Tôn Điềm Điềm mới học lớp 8, trên đường trở về từ nơi nghiên cứu địa chất, Tôn Thừa vô tình gặp phải sạt lở đất, bị đá rơi trúng đầu không may qua đời. Cả gia đình vì chuyện ngoài ý muốn xảy ra, liền chìm trong một đoạn thời gian vô cùng bi thương.
Tôn Ngọc không đành lòng nhìn anh trai đã qua đời, để chị dâu làm mẹ đơn thân cùng con gái sống bên ngoài không ai chăm sóc, muốn đưa cả hai về nhà cũ. Bà Tôn cũng ngỏ ý muốn đưa hai mẹ con trở về.
Nhưng Diệp Giai Lan lại không chút do dự mà từ chối.