• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Xin đừng sợ thưa điện hạ, tôi chỉ vô ý làm ngài bị thương xíu thôi, tôi đến đây chỉ vì muốn trò chuyện một chút với ngài thôi.

Quái đản, có kiểu “trò chuyện” như thế à? Roland nuốt nước miếng một cái, từ từ xoay người. Dưới sự đe dọa từ con dao găm kia, hắn chỉ ngoan ngoãn nghe lời đối phương.

Dưới ánh nến mờ ảo, Roland thấy được đối phương – Nàng ta đang ngồi ở trên giường mình, toàn thân được bao phủ bởi chiếc áo choàng, khuôn mặt bị cái mũ trùm che lấy khiến không thể hình dung diện mạo của nàng. Ánh nến phản chiếu cái bóng của nàng chiếm hơn nửa bức tường phía sau.

- Ngươi là ai?

- Tôi không có tên, các chị em đều gọi tôi là – Nightingale. (*dạ oanh/chim họa mi)

Nàng đứng dậy, kéo tấm áo choàng, hai đầu gối hơi chùng xuống, mang theo dáng dấp của một quý tộc.

- Trước tiên, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đến ngài, thưa hoàng tử Roland Wimbledon!

Cảm ơn? Roland chú ý đến hoa văn trên áo choàng đối phương ánh lên dưới ánh lửa, ba hình tam giác song song, họa tiết con mắt… Hình như mình từng thấy ở đâu rồi thì phải.

- Họa tiết trên đồng xu, là biểu tượng của Núi Thánh và Ma Nhãn, đây chính là ký hiệu của “hiệp hội Phù Thủy”.

Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên lời của Barov:

- Ngươi. . . là phù thuỷ?!

- Ha ha ha. - Nàng cười thầm một hồi.

- Điện hạ quả là người có học thức uyên bác.

Sau khi thấy đối phương thừa nhận thân phận của mình, Roland thở phào nhẹ nhõm, không phải là những thích khách do đám anh chị em cử đến là tốt rồi.

- Ngươi đến thị trấn hoang vu xa xôi này là vì phù thủy ở khu mỏ North Slope sao? Tuy rằng ta không biết ngươi nghe được thông tin từ đâu, nhưng bây giờ mới đến thì đã quá muộn. Nếu như ta thật sự muốn treo cổ cô ta, cô ta đã chết từ lâu rồi.

- Tôi biết điều đó. Hơn nữa nếu như ngài thực sự làm như vậy, tôi sẽ không chỉ đơn giản là nói chuyện một chút đâu…

Nightingale lần nữa quay về ngồi xuống giường.

- Hiệp hội không thích có người nhúng tay vào những chuyện thế gian, đặc biệt là những chuyện liên quan đến vương quyền. Nhưng tôi không muốn nghe theo lời hiệp hội, chỉ vì một phù thủy mà giết một vị hoàng tử thì thật quá đáng, nhưng vẫn có thể khiến cho ngài có được ấn tượng sâu sắc về tôi.

Một sự uy hiếp trắng trợn, nhưng lại khiến Roland cảm thấy yên tâm.

- Cô ấy vẫn sống tốt.

- Tôi biết, trừ cô ta ra còn có một cô bé tên Nanawa. – Nàng gật đầu.

- Tôi đã đến đây được một tuần rồi, chẳng qua là vẫn chưa cùng ngài gặp mặt mà thôi. Ngài làm gì tôi cũng thấy hết, tuy rằng không biết rõ vì cái gì ngài không ghét phù thủy như đám người bình thường kia, bất kể vì điều gì, tôi cũng xin đại diện cho hiệp hội Phù Thủy cảm tạ ngài sâu sắc.

- Đến từ một tuần trước. . .- Roland lau mồ hôi.

- Lại còn thấy hết những gì mình làm? Lẽ nào cô ta luôn theo dõi mà bản thân không hề hay biết?

- Được rồi, chuyện ngươi muốn nói với ta không chỉ những lời cảm ơn này chứ?

- Ngài đứng như vậy không thấy mệt sao?

Cô vừa nói vừa gỡ chiếc mặt nạ.

- Mời điện hạ đến đây nói chuyện, dung mạo của tôi sẽ không khiến ngài sợ hãi đâu.

Không hề xấu xí, mà ngược lại vô cùng xinh đẹp, sau khi cởi bỏ chiếc nón trùm, mái tóc xoăn vàng óng của nàng như thác nước đổ xuống, tỏa ra quầng sáng lấp lánh dưới ánh nến. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, không giống như vẻ trẻ con tinh nghịch của Anna và Nanawa, cơ thể nàng lộ ra nét quyến rũ của sự trưởng thành. Tuy rằng trong ánh nến mờ ảo không thể thấy rõ tường tận, nhưng một phần khuôn mặt cũng đủ để chứng minh ngoại hình của nàng.

Roland từ từ bước đến, cũng ngồi bên cạnh giường. Không phải dung nhan xinh đẹp của đối phương khiến hắn mất cảnh giác, mà chỉ đơn giản cảm thấy đối phương không có ác ý.

- Giờ ngươi có thể nói rồi.

- Quả nhiên ngài không sợ tôi. - Giọng nói của cô gái có chút thích thú.

- Ngài không hề giống với những người mà tôi đã từng gặp… Bọn họ đều căm hận chúng tôi vì họ lo sợ. Tôi có thể thấy được sự sợ hãi trong mắt họ, còn ngài thì…

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt Roland.

- Chỉ có sự hiếu kì.

Roland bối rối ho lên hai tiếng, sau đó di chuyển khuôn mặt khỏi bàn tay cô gái.

Này này, bầu không khí đừng có thay đổi nhanh quá như vậy chứ, vừa rồi còn là sát thủ, sao giờ lại biến thành nữ tổng giám đốc bá đạo (như tiểu thuyết ngôn tình) thế này?

Cũng may đối phương nhanh chóng thu lại cảm xúc.

- Tôi đến là muốn nói với ngài, tôi sẽ dẫn Anna và Nanawa đi.

- Không được.

Roland kinh ngạc, liền trực tiếp kêu lên. Ngay lập tức hắn liền lo lắng nếu như từ chối như vậy sẽ khiến đối phương phật lòng, bèn nói thêm.

- Họ có một cuộc sống tốt ở đây, không ai làm hại đến họ. Hơn nữa, ngươi muốn đưa họ đi đâu? Không có nơi nào an toàn hơn nơi này.

- Đưa họ đến hiệp hội Phù thủy, đó mới chính là ngôi nhà chung của họ.

Nightingale không vì sự từ chối của Roland mà trở mặt, nàng vẫn nói với một ngữ điệu ôn hòa:

- Những thành viên của hiệp hội là đồng loại của họ, không có sự kì thị, không có sự đe dọa… Họ cũng không cần ngụy trang bản thân.

- Hiệp hội nằm ở nơi nào, các người đâu có một điểm dừng cố định? Một tháng trước binh lính của chúng ta còn phát hiện doanh trại của các người trong rừng Misty, dấu vết cho thấy các người đang đi về phía bắc… Phía bắc đâu có gì, chỉ toàn là những dãy núi trùng điệp!

- Ngài nói không sai, hiện tại hiệp hội đang ở một nơi trên dãy núi Impasse, là một nơi an toàn tuyệt đối dành cho phù thủy.

- Sống qua mùa đông như những tên dã nhân ấy à, đến cùng là nơi nào an toàn hơn. Có nước sạch để uống không? Có đầy đủ lương thực không? Có chỗ ấm áp để ngủ không? Hơn nữa Tháng của Quỷ sắp tới, toàn bộ phía tây bắc sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, các người rốt cuộc đang có dự tính gì?

Nói đến đây Roland liền ngừng lại, đợi đã, Barov đã từng nói với hắn rằng - phù thủy chỉ có thể tìm thấy yên lành thực sự khi đến được Núi Thánh. Mục đích của hiệp hội là để tập hợp tất cả phù thủy lại, cùng tìm đường đến Núi Thánh. Chết rồi, lẽ nào…

- Các người định tìm kiếm Núi Thánh ở dãy Impasse sao?

- Tha lỗi cho tôi không thể trả lời câu hỏi này của ngài.

Nightingale ngập ngừng, nhưng thông qua biểu cảm của nàng, Roland biết mình đã đoán trúng.

- Nếu là như vậy ta tuyệt đối không đồng ý. - Roland quả quyết.

- Hai tháng nữa lũ thú quỷ sẽ tràn lan bên ngoài tòa thành, trên những dãy núi có thể tránh xa thế giới loài người, nhưng không trốn được thú quỷ. Nếu đã không ổn thế này, Núi Thánh lúc nào tìm kiếm cũng được, các người hãy đến thị trấn này trú đông, đợi sau khi mùa đông kết thúc thì đi tìm cũng không muộn.

Lần này đến lượt Nightingale trợn tròn mắt kinh ngạc.

Lúc này đến phiên Nightingale sửng sốt:

- Mang cả hiệp hội tới nơi này? Ngài. . . thật đúng là người thú vị.

Nàng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu:

- Điện hạ ơi, dù cho ngài không sợ phù thuỷ, nhưng người dân của ngài lại sợ. Hơn nữa chúng ta một khi bại lộ ở dưới ánh mắt của mọi người, nanh vuốt của Giáo Hội sẽ vươn nhanh đến cửa thôi.

Chỉ cần được sự giúp sức của phù thủy để qua được Tháng của Quỷ, thần dân của ta sẽ nhận thức được họ không phải là thế lực tà ác. Nhưng Roland chưa kịp mở lời, đối phương liền ra nói:

- Ngoài ra còn một nguyên nhân khác khiến tôi muốn đưa họ đi, Anna sắp trưởng thành rồi.

- Trưởng thành?

- Đúng vậy.

Nightingale dường như hiểu rõ sự nghi hoặc của Roland, bèn vội vàng giải thích:

- Trưởng thành là cửa ải khó khăn đầu tiên khi muốn thực sự trở thành phù thủy. Nếu trở thành phù thủy càng sớm, càng khó vượt qua trở ngại này. Điện hạ, ngài có biết tại sao phù thủy bị coi là hóa thân của ma quỷ không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK