Mạnh Phi Vũ từ nhỏ đã biết đầu tư, nhưng là bởi vì nàng cũng có thân phận trên chính trị , cho nên đều ẩn cư ở phía sau màn, nếu như thật sự ngồi đếm, tài sản của mình cũng không chênh lệch với tập đoàn Lăng thị của mẹ bao nhiêu.
“Phi Vũ, nơi này rất đẹp.”
“Ân.”
Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên đi một vòng, phòng tập thể thao, câu lạc bộ bơi lội, các loại phòng chơi thể thao, các loại phòng chơi cờ, ca múa sàn nhảy, quán rượu và tất cả còn lại.
Mỗi một người khách đều sẽ có phòng nghỉ ngơi riêng, tuyệt đối là phòng có sự hưởng thụ tốt nhất, xa hoa xa xỉ đến khiến người khác líu lưỡi.
Hơn nữa, vì thỏa mãn “Các loại” nhu cầu của khách nhân , câu lạc bộ vẫn còn thông báo tuyển dụng đủ loại nam nhân cùng nữ nhân.
Câu lạc bộ này, chỉ có ngươi không muốn tới phục vụ, tuyệt đối không có thứ phục vụ mà chúng ta làm không được .
Hiện tại , xã hội liền là như vậy, chỉ có thứ ngươi không nghĩ tới, nhưng không có thứ nhân loại làm không được.
. . .
Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên dùng rất nhiều thời gian mới đi thăm xong cả câu lạc bộ, sau đó, nàng lại mang theo Tử Uyên ra khỏi câu lạc bộ, đi tới một quán ăn Tây để dùng cơm.
Mạnh Phi Vũ làm như vậy cũng là có dụng ý, bởi vì, tại xã hội hiện đại, dạy Tử Uyên dùng cơm Tây cũng là chuyện rất cần.
Nếu như thật sự muốn hắn có thể sống được ở thể giới này, tất nhiên không thể chỉ bắt hắn ở nhà, cho nên, nhưng thứ như vậy, hắn đều phải học.
. . .
Mạnh Phi Vũ chọn một quán ăn Tây không có từng phòng nhỏ chỉ có một tấm bình phong che, nhưng là mỗi một cái không gian đều rất bí ẩn, nếu như không phải cố hết sức nhìn kỹ, tất nhiên sẽ nhìn không được chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Hai người tùy ý chọn một vị trí tao nhã ngồi xuống.
Mạnh Phi Vũ chọn rất nhiều món, sau khi chọn xong, Mạnh Phi Vũ nhàn nhạt nói.
“Học theo ta.”
Loại rượu, dao nĩa, trình tự, phối hợp, Mạnh Phi Vũ mỗi một dạng đều cẩn thận nói cho Tử Uyên nghe, hơn nữa cũng từ những động tác có chút vụng về của Tử Uyên mà cảm thụ tâm tình vui sướng của mình.
Không nói thêm gì, không khí hài hòa giữa hai người khiến cho người ta hâm mộ không thôi.
. . .
Tử Uyên học rất nhanh, thức ăn cũng dùng xong, Mạnh Phi Vũ lại dạy Tử Uyên cụ thể cách dùng tiền, sau đó bào Tử Uyên đi tính tiền, sau đó, hai người đi ra ngoài, đụng phải một nam một nử vừa lúc đẩy cửa vào . . .
Mạnh Phi Vũ nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt liền đi ra ngoài.
“Tiểu thư, xin chờ chút.” Nam nhân mở miệng nói chuyện .
Mạnh Phi Vũ cũng không thèm để ý đến hắn, trực tiếp liền đi ra ngoài, mà Tử Uyên mặc dù cũng có nghe được, nhưng là nhìn thái độ Mạnh Phi Vũ như vậy, cho nên, chỉ đi theo Mạnh Phi Vũ mà không nói gì.
“Em chờ một chút.” Nam nhân là Đông Phương Dật Vân nhìn bạn gái mình nói một câu, cũng đi theo vội vã chạy ra.
Đông Phương Dật Vân chắn trước mặt Mạnh Phi Vũ và Tử Uyên .
“Tiểu thư, xin chờ.” Cuối cùng cũng tìm ra nàng , từ đêm đó tới nay, bóng dáng nàng luôn xuất hiện trước mặt của hắn , âm thanh lạnh lùng kia cũng luôn tại trong óc của hắn vang vọng không dứt.
Hơn nữa, từ đêm đó đến nay, mỗi ngày buổi tối hắn đều sẽ ở bên ngoài đi dạo, hy vọng có thể lại lần nữa gặp được nàng, nhưng là vẫn không có bất cứ tin tức gì về nàng, không ngờ rằng hôm nay cùng bằng hữu tới nơi này ăn cơm lại đụng phải nàng, hắn lần này nói cái gì cũng không thể đơn giản để nàng rời đi như vậy .
“Ngươi muốn làm gì?” Âm thanh lạnh như băng không có một chút độ ấm của Mạnh Phi Vũ , làm cho người ta không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Nàng là cũng nhớ nam nhân này, là đêm hôm đó khi gặp Tử Uyên, lúc nàng truy sát mục tiêu đã gặp tên bác sĩ này, bất quá, hiện tại hắn gọi nàng lại là muốn làm gì?
Mạnh Phi Vũ không lo lắng Đông Phương Dật Văn sẽ vạch trần thân phận của nàng, trực giác của nàng nói cho nàng biết, nam nhân này sẽ không thương tổn nàng, thứ hai cũng là nàng căn bản không sợ hắn, cho dù hắn nói ra ngoài cũng chưa chắc có người sẽ tin, hơn nữa, nàng cũng sẽ không cho hắn cơ hội nói ra .
Nghĩ tới đây, Mạnh Phi Vũ vô ý sờ sờ vào cây sung lục để trong ngực.
“Cô còn nhớ rõ tôi sao? Đêm đó chúng ta đã gặp nhau đó.” Đông Phương Dật Văn nói rất hàm súc, bất quá , hắn cũng không thể nói, đêm đó ta thấy cô giết người, cô còn nhớ rõ sao?
“Có việc?” Cũng không nói là nhớ, cũng không nói không nhớ, nhưng thái độ của Mạnh Phi Vũ nói cho Đông Phương Dật Văn biết, nàng nhớ hắn là ai.
“Tôi, tôi có thể biết tên của cô không? Cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi sẽ không làm cái gì thương tổn cô, tôi chỉ là muốn cùng cô làm bằng hữu thôi.” Đông Phương Dật Văn chăm chú nói, hắn không biết lần này nếu như lại bỏ qua, lần sau gặp mặt sẽ là đến lúc nào .
Mà lúc này, Tử Uyên đứng ở bên người Mạnh Phi Vũ, tâm tình rất lại phức tạp.
Hắn không biết nam nhân này là ai, nhưng nhất cử nhất động của nam nhân này đều khiến cho người ta cảm giác được từ tao nhã được thể hiện như thế nào , hơn nữa, xem như là vội vàng đuổi tới, cũng không có tổn hại đến phong độ của hắn , hắn chỉ cần lẳng lặng đứng ở nơi đó thì liền hấp dẫn ánh mắt của người khác , mà lúc này, nam nhân này lại dùng ánh mắt quen thuộc như vậy nhìn Mạnh Phi Vũ, Tử Uyên biết, nam nhân này cũng thích Mạnh Phi Vũ, vì vậy ánh mắt nam nhân này hắn rất quen thuộc, đó là ánh mắt khi mình nhìn Mạnh Phi Vũ, trong lòng tràn đầy say đắm.
“Không thể.” Mạnh Phi Vũ rất không nể tình trực tiếp trả lời, giọng điệu lạnh như băng khiến Đông Phương Dật Văn hoài niệm, nhưng câu trả lời kia, lại làm cho Đông Phương Dật Văn có chút thương tâm.
Hắn là danh y nổi tiếng thế giới, gia thế, tướng mạo đều là thuộc hàng thượng đẳng, nữ nhân muốn gả cho hắn đều hằng hà sa số ( nhìu không kể xiết), không nghĩ tới một nữ nhân mình lần đầu tiên coi trọng , đã vậy còn quá dứt khoát liền bị cự tuyệt , là mị lực của mình giảm xuống sao?
Mạnh Phi Vũ nói xong không quan tâm phản ứng của Đông Phương Dật Văn liền xoay người đi.
Nhưng Đông Phương Dật Văn như thế nào có thể dễ dàng để nàng đi, hắn có chút sốt ruột muốn kéo Mạnh Phi Vũ lại, nhưng lại bị Mạnh Phi Vũ cảnh giác một cái lắc mình liền tránh ra mau .
Mạnh Phi Vũ nhăn lại mắt mi đẹp , không vui nhìn Đông Phương Dật Văn.
“A, thật xin lỗi.” Đông Phương Dật Văn cũng biết động tác vừa rồi của mình có chút đường đột , xấu hổ nói xin lỗi.
Mạnh Phi Vũ không nói gì tiếp tục lạnh lùng nhìn Đông Phương Dật Văn. . .
. . .