Nhưng mà điều Cát Tường quan tâm hiện tại không phải ở đây, mà là bài kiểm tra học kỳ vừa rồi. Mặc dù chỉ là bài thi nho nhỏ trên lớp, nhưng đối với người kiến thức hổng lỗ chỗ như Cát Tường mà nói thì nó là sự kiểm nghiệm, kết quả trong quãng thời gian qua có đi đúng hướng không.
"Em yên tâm! Không tệ đâu." Anh Tuấn nhìn ra sự căng thẳng dưới lớp khuôn mặt không biểu cảm của ai đó, khoé môi hơi cong: "Em không tin vào năng lực của mình thì cũng phải tin vào gia sư là anh đây chứ."
Cát Tường bị Anh Tuấn nói thế, căng mặt không nói. Nhưng tâm trạng đã dần dịu xuống.
Anh Tuấn nhìn biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt đối phương, giấu đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của mình về. Sự khác thường rõ rệt của Cát Tường đã thể hiện rõ nhưng dường như không ai tỏ ra nghi hoặc về điều này, Anh Tuấn rũ mắt che đi ánh sáng khó hiểu sau lớp kính.
Không bao lâu, điểm số đã được công bố trên lớp.
Giây phút điểm thi của Cát Tường được vang lên rõ ràng, kèm theo đó là sự khen ngợi của thầy cô và sự kinh ngạc từ bạn học, trong lòng Cát Tường thầm nhẹ nhõm. Cô đi đúng hướng rồi!
Nhất là An Khanh, cô bạn thân luôn ở bên cạnh Cát Tường không nhịn được phải cảm thán một câu: "Đúng là yêu vào có khác, quyết tâm học hành của cậu khủng thật." Cô nàng cho rằng sở dĩ Cát Tường chăm học như thế là có "cờ rút" làm động lực. Cát Tường nghe nhưng không giải thích, coi như cái cớ hợp lý cho đỡ phiền.
Cát Tường tiến bộ nhanh chóng khiến các bạn học thay đổi ánh nhìn từ coi thường thành hâm mộ. Bây giờ cô không còn vô hình trong lớp nữa, thi thoảng vào giờ ra chơi sẽ có vài bạn chạy tới vây quanh bàn luận vấn đề học tập. Gần đây Anh Tuấn bận cho việc thi lên đại học nên thời gian dành cho cô rút gọn chỉ còn ba buổi một tuần, vừa hay học nhóm cùng mọi người cũng giúp nâng cao kiến thức lên.
Về phần từ khi đại hội thể thao chấm dứt, Cát Tường và các thành viên trong câu lạc bộ có đi thăm Mạnh Hùng mấy lần, thấy tình trạng anh không quá nặng đến mức gây liên lụy đến học tập mới bớt lo phần nào. Những lúc này, Cát Tường sẽ mua một giỏ hoa quả cùng đến thăm mọi người, sau đó lại vùi đầu vào học. Ngoài ra Thanh Nhàn và nhóm học sinh nữ cá biệt bỗng im ắng thấy lạ, đôi lúc chạm mặt nhau cũng chỉ coi như không thấy, đi qua như người dưng. Cát Tường nhạy cảm nhận ra cảm xúc không ổn của Thanh Nhàn, nhưng không nhìn ra mục đích của đối phương nên chỉ đành âm thầm cảnh giác.
Cứ thế một năm trôi qua, Cát Tường đã bước đến ngưỡng cửa ôn thi đại học.
Năm ngoái Anh Tuấn như nguyện đỗ vào trường đại học Thủ Đô. Tất cả mọi người đều biết học lực của anh ra sao nên không lấy gì làm bất ngờ, chỉ tổ chức một bữa liên hoan mời người thân quen đến dự. Cát Tường ấy vậy mà cũng được là một trong số đó.
Lúc cầm tờ thiệp trên tay, Cát Tường đầu đầy nghi hoặc. Đi liên hoan mà phải màu mè mời thiệp sao?
Thậm chí Anh Tuấn còn gửi hàng đến nào váy nào phụ kiện.. tất cả đều vừa với người cô, cứ như sợ cô sẽ ăn mặc không phù hợp vậy.
Cát Tường cầm bộ váy công chúa ngắm nghía, đây là váy dạ hội mà. Không lẽ.. một dự cảm bất ổn nảy lên trong lòng cô.
Cho đến khi tài xế được cử đến đón cô dừng tại trước một căn biệt thự xa hoa, Cát Tường mới ngỡ ngàng phát hiện gia đình Anh Tuấn không hề đơn giản. Chẳng phải nói là ở nhà hàng xóm bình thường cách gần cô sao. Thế cái căn biệt thự trước mắt này là gì đây?
Cát Tường bình tĩnh nhấc váy bước xuống xe, nội tâm thì như có ngàn vạn con quạ kêu quác quác bay qua.
Không biết cảm xúc nội tâm Cát Tường phong phú, những người đến trước đang túm năm tụm ba tán gẫu đề tài, bỗng nhiên chiếc xe ô tô đen tuyền mới đến đã gây hấp dẫn chú ý của mọi người có mặt ở đây. Đầu tiên họ nhìn thấy nhân viên phục vụ đứng chờ sẵn lịch thiệp kéo cửa xe ra, sau đó là đôi giày cao góp lấp lánh trong suốt như pha lê. Lướt dọc lên là đôi chân thon thả mượt mà, cùng với gấu váy được điểm xuyết hoa văn tinh xảo. Gương mặt thanh thoát xen lẫn chút lạnh lùng khiến người ta cảm thấy cô luôn đứng trên đỉnh núi cao khó với. Làn tóc uốn xoăn sóng sánh theo từng cử chỉ của cô, phong thái tỏa ra đang đến gần mới khiến họ tỉnh táo lại. Ngay sau đó là từng tiếng xì xào bàn tán.
"Kia là ai vậy? Đẹp quá!" Một người cảm khái lẩm bẩm.
"Đậm chất quý tộc như vậy, lại còn đi con xe sang xịn thế kia. Chắc chắn là tiểu thư nhà tài phiệt nào rồi!" Một người khác tức thì đưa ra kết luận.
"Hôm nay là tiệc ăn mừng của vị thiếu gia kia, không biết cô gái này có liên quan gì đến người đó không?"
"Tôi thấy lạ nha, trước giờ không thấy cậu ta mời người khác giới. Chắc chắn hai người này có câu chuyện nào rồi!" Một người hóng hớt, nói chắc như đinh.
Nghe ngữ điệu mờ ám của đối phương, một người khác không nhịn được nghi vấn: "Không phải nghe nói thiếu gia Anh Tuấn và tiểu thư Thanh Nhàn là một đôi sao?"
"Ai mà biết được, dù sao vẫn chưa thấy công khai gì!"
Đám người càng tám càng hăng, giọng điệu cũng không kiêng dè như trước. Lúc Cát Tường đến đều nghe thấy hết, nhưng trong đầu thì chỉ nghĩ rằng: 'Từ thể loại thanh xuân học đường nhảy sang thể loại hào môn thượng lưu từ bao giờ vậy? "
Cát Tường rất đau đầu. Cô vẫn luôn theo phương châm đến đâu hay đến đấy, nên cảm xúc không thay đổi đến ngoài mặt. Cát Tường điềm tĩnh đi theo nhân viên phục vụ vào sảnh chính. Trong sảnh không có nhiều người như cô tưởng, chắc là Anh Tuấn chỉ mời người quen biết. Cơ mà cô vẫn thấy thấp thoáng bóng dáng một số người quen trong trường. Ví như mấy cậu bạn hay chơi chung với Anh Tuấn, ví như Nam Khánh, và cả Thanh Nhàn Mạnh Hùng cũng nằm trong số đó.
Lúc Mạnh Hùng nhìn thấy Cát Tường, gương mặt anh sáng lên. Sau đó anh quay sang nói gì đó với người bên cạnh, rồi cầm theo ly rượu vang đi tới chỗ cô. Cát Tường đứng im chờ Mạnh Hùng tới, sau đó mới mở miệng chào hỏi:" Anh Hùng. "
Mạnh Hùng gật đầu cười nói:" Biết ngay là em sẽ đến. "
Chuyện Cát Tường mời được Anh Tuấn tham gia đấu trận bóng rổ đã lan khắp trường. Ai nấy cũng biết mối quan hệ giữa cô và người đó không nhạt, đủ loại tin đồ các kiểu bay đầy trời, chẳng qua là không bay đến tai hai nhân vật chính thôi. Thế nên Mạnh Hùng đoán được sự kiện kiểu này thể nào cũng có mặt Cát Tường.
Từ đợt thi bóng rổ đó đến bây giờ qua lâu rồi, Mạnh Hùng cũng đã khôi phục sức khỏe.
Cát Tường tiện tay cầm lấy một ly rượu trái cây mà nhân viên phục vụ bưng qua. Cô lắc lắc ly rượu trong tay, đưa đến trước mặt Mạnh Hùng:" Em mời anh. "
Mạnh Hùng cười cười, rồi bưng rượu cạn ly với Cát Tường. Uống một ngụm xong, anh mới cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói:" Hẳn giờ này Anh Tuấn sắp ra rồi. "
Thời gian được thông báo là tám giờ tối, bây giờ còn năm phút nữa. Cát Tường nghe vậy thì nói:" Em đi dạo một lát, anh làm gì làm đi. "Cát Tường thấy mấy người đằng kia hình như đang chờ anh, nên không níu lại lâu.
Mạnh Hùng cười xin lỗi, gợi ý:" Lúc nãy anh đi qua có thấy An Khanh ở đằng đó, chắc chưa biết em đến đâu. Em qua đó tìm xem. "
An Khanh cũng có mặt? Cát Tường nhìn hướng anh chỉ, gật đầu cảm ơn anh rồi bước về phía đó.
Nhắc đến mới nhớ, một năm trước danh hiệu trên đầu An Khanh và Thanh Nhàn đều biến mất rồi. Nếu không Cát Tường chắc chắn đã nhanh chóng tìm thấy họ trong biển người. Hồi đó Cát Tường có gọi hệ thống để hỏi, nhưng dù có gọi thế nào cũng không thấy hệ thống ra mặt.
An Khanh thấy Cát Tường, hai người tụm lại một chỗ trò chuyện vui vẻ.
Đúng tám giờ, đèn trên trần sảnh thay đổi. Mọi ánh sáng đều chiếu tới bục sân khấu, nói đúng hơn là chiếu vào người duy nhất đứng trên đó. Hôm nay là sự kiện chúc mừng thiếu gia Anh Tuấn nhà nọ thi đỗ đại học, còn là đỗ thủ khoa. Anh Tuấn mặc một bộ âu phục đen tuyền, nhìn rõ ghim cài áo lịch lãm và làm nổi bật đôi chân cao gầy của anh. Mái tóc được vuốt gel chải chuốt gọn gàng, bỏ đi cặp kính dày cộm làm lộ ra đôi mắt sâu thẳm màu nâu cà phê. Dáng vẻ điển trai khiến mọi thiếu nữ ở đây đều thoáng đỏ mặt.
Cát Tường biết Anh Tuấn ngày thường rất đẹp, nhưng hiếm có thấy hôm nay cô phải quan sát kỹ anh. Tựa như lúc này mới thực sự là Anh Tuấn.
" Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc tối nay.."
Anh Tuấn mở miệng, ngữ điệu trầm thấp êm tai như đang đọc bài truyền cảm nào đó. Anh không nói lâu, lúc dừng lại vẫn thấy một số người tiếc nuối muốn nghe thêm.
Sau đó ánh sáng đèn bình thường trở lại, họ phát hiện Anh Tuấn đang đi xuống bục giảng tới một hướng. Dõi mắt nhìn theo, vây mà thấy Thanh Nhàn nở nụ cười trang nhã, ánh mắt lấp lánh ẩn chứa chút vui sướng chờ mong nhìn người tới.
Nhưng mà, lúc Anh Tuấn tới chỗ Thanh Nhàn lại không dừng như tưởng tượng. Đôi giày tiếp tục nện bước đi qua cô ta.
Thanh Nhàn cứng đờ mặt, máy móc quay đầu lại đằng sau, thấy Anh Tuấn đang đứng đối diện Cát Tường. Bàn tay đang cầm ly rượu không tự chủ siết chặt.