Mãi đến cửa phòng bị gõ mấy cái rồi giọng Cố Thời Cảnh vang lên, Tô An Ninh mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Sao cô có thể quên hôm nay là ngày tranh tài chứ.
“Thầy Cố, tôi ra ngay đây ạ.”
Đáp lại Cố Thời Cảnh xong, Tô An Ninh vén chăn lên, mặc quần áo vào rồi xuống giường.
Sau khi rửa mặt qua loa rồi, Tô An Ninh mở cửa ra ngoài. Cố Thời Cảnh ở dưới tầng đang chuẩn bị bữa sáng, cô đi đến chào hỏi với anh một tiếng.
“Thầy Cố buổi sáng tốt lành ạ.”
“Ừm, ngồi đi.” Cố Thời Cảnh quay đầu nhìn cô, hơi hất cằm về phía bàn ăn, “Ăn cơm.”
Tô An Ninh thuận theo ánh mắt của anh nhìn về phía bàn ăn, trên bàn bát đũa đã được dọn ra chỉnh tề rồi, còn có cơm sáng nữa.
Cô nhìn thấy sữa bò được đặt bên cạnh anh, cười nói, “Tôi cầm giúp thầy ạ.”
Cố Thời Cảnh nhìn cô một cái, cũng không từ chối.
Đêm qua không biết làm sao mà họ lại nhắc đến lời bài hát, thế là Tô An Ninh ở trước mặt Cố Thời Cảnh hát một lần lời bài hát mình tự sáng tác, nhưng anh lại cảm thấy có vài chỗ chưa ổn, thế là ngồi chỉ ra cho cô thấy.
Hai người thảo luận qua nửa đêm, rất mau đã đến bốn giờ, lúc này Tô An Ninh mới không kiên trì nổi mà leo lên giường đi ngủ. Giờ cũng mới bảy giờ, cô cũng chỉ ngủ được ba tiếng đồng hồ.
Cuộc tranh tài bắt đầu vào lúc chín giờ, tám giờ là phải đến nơi rồi.
Mắt thấy chỉ còn chưa đầy một tiếng, Tô An Ninh ăn cơm hơi vội vàng, không cẩn thận bị sặc.
“Khụ khụ.” Cô chống tay lên bàn ho khan.
Cố Thời Cảnh đứng dậy đi đến chỗ máy nước uống rót cho cô một cốc nước ấm.
“Đừng vội, cứ từ từ.”
Tô An Ninh nhận cốc nước, uống từng ngụm từng ngụm, “Cảm ơn Thầy Cố ạ.”
Cố Thời Cảnh thấy khóe miệng cô dính giọt nước, đưa tay rút ra một tờ giấy trên bàn lau cho cô.
Vẻ mặt chăm chú, động tác dịu dàng.
Tô An Ninh bị động tác bất ngờ này của anh hù đến sững sờ ngồi nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm trực tiếp vào dung nhan tuấn tú gần trong gang tấc của anh, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Một lúc sau cô mới kịp hoàn hồn, muốn nhận tờ giấy đang lau khóe miệng mình trong tay anh.
Cố Thời Cảnh vẻ mặt rất tự nhiên mà rời đi, rồi giải thích nói, “Khóe miệng em dính nước.”
Tô An Ninh vội vàng cúi thấp đầu, giả bộ như đang lau khóe miệng, thực ra là cô không muốn để cho Cố Thời Cảnh thấy được vẻ hoảng hốt lúc này của cô mà thôi.
Cô ngồi xe của Cố Thời Cảnh đến công ty Tinh Quang, đến cổng, cô bước xuống xe rồi nói cảm ơn với anh.
Cố Thời Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nói, “Không phải thế, em đi vào đi, cố gắng thi đấu.”
“Dạ biết rồi ạ.” Tô An Ninh làm thủ thế cố lên với anh.
Trải qua hai vòng tuyển chọn, thí sinh tranh tài đã ít đi rất nhiều, chỉ có một số người ngồi thưa thớt bên trong, trò chuyện với nhau.
Tô An Ninh tìm một vị trí ngồi xuống, dựa vào thành ghế xem điện thoại, hơn tám giờ một chút rồi.
Tưởng Hủ Hủ gọi điện thoại đến, cô nhận máy, đi sang một bên, “Alo Hủ Hủ.”
“An Ninh, hôm qua cậu đi đâu thế? Hôm nay trở trở về thì nghe Kiều Kiều nói tối hôm qua cậu không trở về, xảy ra chuyện gì à?” Giọng nói cực kì vang dội của Tưởng Hủ Hủ truyền thẳng đến màng nhĩ của Tô An Ninh.
Tô An Ninh cầm điện thoại di động ra xa chút, “Tớ không sao, trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên về muộn. Vậy nên ngủ ở ngoài một đêm thôi, cậu không cần lo lắng.”
Tô An Ninh không đem tình huống cụ thể nói cho cô ấy biết, miễn cho cô ấy lại muốn Bát Quái.
“Vậy thì tốt rồi, nếu cậu mà xảy ra chuyện gì thì tớ tự trách mình đến chết mất.” Tưởng Hủ Hủ ảo não mà nói.
“Được rồi.” Tô An Ninh buồn cười, hỏi, “Sáng nay mới về à?”
“Ừm, nói đến cái này đúng thật sự là do fan hâm mộ của cậu ban tặng đấy, tớ lại phải tăng giờ ký thêm mấy tiếng.” Mặc dù Tưởng Hủ Hủ nói như vậy, nhưng danh tiếng của cô ấy cũng tăng lên không ít, điều này đau khổ nhưng cũng rất đáng mừng.
“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé, tớ chuẩn bị đi thi đấu rồi.” Tô An Ninh nói.
“Được được, cố gắng lên nhé, tối nay đi tìm cậu.” Tưởng Hủ Hủ nhanh chóng đồng ý.
Cúp điện thoại xong, cô nhận ra có người tới gần, Tô An Ninh nghiêng đầu thì nhìn thấy Lục Hạo, nhẹ gật đầu với cậu ta.
“An Ninh, buổi sáng tốt lành.” Lục Hạo cười, cuối cùng hỏi, “Sau khi kết thúc thi đấu cậu có chuyện gì không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.”
“Thật ngại quá, tôi có hẹn với bạn rồi.” Tô An Ninh quay người, đối diện với cậu ta, “Lớp trưởng, nếu như là bởi vì chuyện lần trước thì tôi cũng đã nhận lời cảm ơn của cậu rồi, không cần khách khí vậy đâu.”
“Vậy được rồi.” Lục Hạo hơi thất vọng.
“Ừm, tranh tài nhớ cố lên.” Tô An Ninh cười cười, “Xin lỗi không tiếp cậu được rồi.”
Tô An Ninh xoay người đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì gặp được Triệu Thiến, cô ta đang nhìn vào gương trang điểm lại ở ngay bồn rửa tay bên cạnh.
Tô An Ninh coi như không thấy cô ta, đi đến bồn rửa tay bên cạnh rửa tay.
Triệu Thiến liếc thấy cô, hừ một tiếng, mấp máy môi với gương rồi đưa son môi lên nhấp cho cân xứng.
“Bạn học Tô, buổi sáng tốt lành nhé.” Lời chào hỏi của cô ta mang theo một tia trào phúng, “Làm ngôi sao nhí đúng là tốt quá cơ, chẳng cần phải làm gì đã có fan hâm mộ đẩy lên trên cao rồi.”
Đối với Triệu Thiến, Tô An Ninh cũng không quá để ý tới cô ta, rửa tay xong, cô nhìn gương tô lại son môi.
Triệu Thiến thấy cô không để ý tới, hừ một tiếng, “Có gì đặc biệt hơn người chứ, cũng chỉ là loại dựa vào fan hâm mộ mà trèo cao thôi.”
Tô An Ninh tô son môi xong, nghe thấy cô ta nói vậy lập tức cười một tiếng, “Đúng vậy đấy, tôi chính là dựa vào fan hâm mộ để đi lên đấy. Fan hâm mộ của tôi rất nhiệt tình với tôi đấy, bạn học Triệu có ý kiến gì à?”
Cuối cùng cô còn bổ sung thêm một câu, “Có thì cứ giữ lại cho mình nhé.”
Nói xong thì quay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Triệu Thiến tức giận tại đứng tại chỗ dậm chân, “Có gì đặc biệt hơn người chứ!”
*
Vòng tranh tài thứ ba là một trăm mà vào hai mươi, độ khó lại tăng thêm.
Lúc cuộc tranh tài chính thức bắt đầu, trong phòng chờ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.
Nhìn từng chiếc ghế được người ta lấp vào, áp lực của bọn họ lại lớn hơn thêm một chút.
Thực ra Tô An Ninh cũng hơi căng thẳng một chút, cô giấu diếm Tô Triết Hoa đi báo danh tham gia giải thi đấu dành cho ca sĩ, chính là muốn chứng minh cho ông thấy lòng yêu mến của cô đối với ca hát.
Nếu như thất bại, hẳn là cô sẽ lại quay về giới diễn viên, trải qua cuộc sống của con người khác.
Điện thoại rung lên một cái, có tin nhắn nhắn đến.
Cô mở Wechat ra, thấy là tin nhắn của Cố Thời Cảnh gửi đến, “Không phải lo lắng, em là tuyệt nhất.”
Tô An Ninh cầm di động, khóe miệng mở ra một nụ cười.
Cô nhắn lại cho anh, “Vâng, không lo lắng đâu ạ, Thầy Cố cũng là tuyệt nhất.” Đằng sau còn gửi thêm một vẻ mặt đáng yêu.
Cố Thời Cảnh nhìn thấy tin nhắn của cô, khóe miệng cũng cong lên, nhắn tiếp cho cô, “Tranh tài kết thúc rồi thì đứng ở ngoài công ty chờ tôi, có chút việc muốn tìm em.”
Nhận được một chữ “được” Cố Thời Cảnh mới đặt điện thoại di động xuống, giương mắt lên thì thấy An Nại Nhĩ đang liếc trộm điện thoại di động của anh. Anh không chút mảy may mà khóa màn hình điện thoại lại.
“Tiếp tục.”
An Nại Nhĩ âm thầm oán than, tin nhắn gì mà còn gấp gáp hơn so công ty chứ hả.
Tiếp xúc với đôi mắt hiện ra vẻ lạnh lùng của Cố Thời Cảnh, anh ta mới ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói, “Liên quan tới lần đề nghị lần trước của tôi, cậu có ý kiến gì?”
Ngoài Cố Thời Cảnh ra thì Khang Nhất Bác là một ca sĩ khác mà anh ta dẫn dắt, có thực lực, khuôn mặt cũng rất đẹp, xuất đạo ba năm đã có năm mươi triệu fan hâm mộ, so sánh với những người khác mà nói, anh ta vô cùng chiếu cố cho cậu ca sĩ này.
“Tôi đi.”
“Cái gì cơ?” An Nại Nhĩ trừng mắt nhìn anh.
Cố Thời Cảnh giương mắt nhìn anh ta, lặp lại một lần, “Tôi nói, để tôi đi.”
“Anh anh… thế này là định tái xuất đấy à?” An Nại Nhĩ giật mình.
Anh ta cứ tưởng rằng sau khi Cố Thời Cảnh tiếp nhận công ty rồi sẽ không một bước vào giới ca hát lại lần nữa. Dù sao kiểu người có giá trị con người cao như anh, tùy tiện một chút cũng có thể đàm luận được một tờ đơn trị giá hơn trăm triệu, cần gì phải tốn thời gian với những chuyện như thế này.
“Xem như vậy đi.” Cố Thời Cảnh mở văn kiện ra, ngón tay đè lên trang giấy, thấp giọng nói, ” Về phía Tô An Ninh, tôi sẽ tự mình làm cầu nối, không cần cậu nhúng tay.”
An Nại Nhĩ thuận theo gật đầu nhẹ một cái, sau đó nghĩ đến cái gì đó, cả kinh nói, ” Thời Cảnh, chuyện anh tái xuất, sẽ không phải là có liên quan đến Tô An Ninh đấy chứ?”
Cố Thời Cảnh ngẩng đầu liếc anh ta một cái, thâm trầm nói, “Công việc hôm nay ít lắm à?”
Nói bóng gió chính là cậu quá nhàn rỗi rồi đấy.
“Không ít, tôi đi ngay lập tức đây.” An Nại Nhĩ vội vàng xua tay, quay người ra khỏi văn phòng.
Lúc đóng cửa còn vào bên trong một cái, lại thấy Cố Thời Cảnh cầm điện thoại di động, gương mặt lộ ra ý cười, dáng vẻ này giống như là đang tư xuân* vậy.
*Suy tư về tình yêu.
Anh ta run lên một cái bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh hãi.
Quay người thì chạm phải người đang ngay đối diện, anh ta sờ cái mũi, hoảng hốt nhìn Đỗ Liên, oán trách, “Sao cậu lại vội vội vàng vàng thế hả?”
Đỗ Liên không trả lời, quay người đi vào văn phòng.
“Cố tổng, tôi đã điều tra ra hung thủ làm hỏng đèn sân khấu rồi, người đó ở ngay hiện trường buổi tranh tài.”
*
Buổi tranh tài vẫn còn đang diễn ra hết sức căng thẳng, thứ tự xuất trận lần này của Tô An Ninh nằm ở giữa, Lúc cô lên sân khấu, ngay lập tức các fan hâm mộ vô cùng náo loạn.
“Tôi là thí sinh số năm mươi Tô An Ninh, xin chào mọi người.” Tô An Ninh cầm mic nói, chào hỏi với mọi người.
“An Ninh! Tuyệt nhất!”
“An Ninh! Đẹp nhất!”
“An Ninh! Chúng tôi mãi mãi ủng hộ cô!”
“...”
Fan hâm mộ của cô quả là như cô nói, rất là đáng yêu.
Cô giới thiệu bản thân xong, hít sâu một cái, bắt đầu hát.
Ánh đèn sân khấu đột nhiên tối đi, chỉ còn một chùm ánh sáng chiếu ở lên trên người cô. Cô mặc một chiếc váy màu trắng, an tĩnh giống như một thiên sứ lạc vào chốn nhân gian.
An tĩnh mà đẹp đẽ.
Giọng ca tuyệt vời, câu ca động lòng người, cô hoàn toàn diễn dịch ra được tình cảm bên trong nội tâm của mình.
Làm một diễn viên, nên so người khác thì cô càng hiểu được cách truyền tải tình cảm của mình hơn.
Ca khúc kết thúc rồi mà mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại, Tô An Ninh đưa tay ấn một bên tai nghe, đứng giữa sân khấu chờ ban giám khảo lựa chọn.
Bốn vị thầy trong ban giám khảo đều nhất trí khen ngợi, có hai người cho max điểm, còn lại là chín điểm, là một điểm số rất cao.
Lúc Tô An Ninh chuẩn bị xuống sân khấu thì một vị thầy trong ban giám khảo, người thực lòng rất yêu mến cô nói. “An Ninh, một lần nữa em lại cho tôi một cái nhìn mới về em rồi, biểu diễn rất tuyệt, nhưng ca hát càng giỏi hơn, tiếp tục cố lên nhé.”
“Cảm ơn thầy Dư ạ.” Tô An Ninh cười, bước xuống sân khấu.
Ở phía sau sân khấu, cô va phải một gã đàn ông đang vội vàng đi lại. Người cô bị anh ta va đụng lên tường, cánh tay vô cùng đau nhức, không nhấc lên nổi.
Cách đó không xa có mấy người bảo vệ đang chạy đến, giống như là đang tìm người.
Tô An Ninh vừa đứng thẳng người lên đã cảm giác được có một vật lạnh như tiền đang dán ở nơi cổ, cô nghiêng đầu nhìn thì thấy đó là một con dao gọt trái cây.
Thân dao sắc bén, dưới ánh đèn đang chiếu xuống, hiện ra ánh sáng âm u.
“Đừng tới đây!” Gã ta hét lớn với bảo vệ.
Gã đàn ông vừa va phải Tô An Ninh, giờ phút này lại cầm dao gọt trái cây bắt giữ cô.
Cổ Tô An Ninh bị thân dao lạnh lẽo dán lên thật sít sao, thực chất cô cảm thấy hơi sợ hãi, tâm tình của gã này không ổn định, cầm dao mà run run, cô sợ gã ta sơ ý một cái là làm cho cô bị thương.
Các nhân viên an ninh mặt nhìn mặt, không dám động đậy.
Gã ta nắm lấy cánh tay Tô An Ninh, lùi về phía sau.
Sau đó Cố Thời Cảnh chạy đến, thấy cảnh này, cả người không khỏi tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Anh nhìn Tô An Ninh, cho cô một ánh mắt yên tâm rồi chuyển mắt về phía gã đàn ông, thấp giọng nói, “Trình Độ, anh để dao xuống thì tôi có thể thả anh đi.”