Nam Nhã dừng lại phía trước cửa sổ của hành lang, bên ngoài giờ đã vào đêm, ở nơi xa có từng chấm từng chấm ánh đèn, lúc sáng lúc tối.
“Nói đi, bắt đầu từ khi nào? “
Tô An Ninh, “Mẹ, mẹ nói cái gì đó? Cái gì bắt đầu từ khi nào cơ?”
“Trước mặt mẹ con mà còn không nói thật.” Dáng vẻ Nam Nhã như chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Con với cái cậu kia bắt đầu từ lúc nào?”
Tô An Ninh nghe xong, quả nhiên là chuyện này. Theo bản năng cô cũng không muốn nói, nhưng cũng không chịu nổi sự tra hỏi của Nam Nhã.
“Tầm một tháng rồi ạ.”
Tô An Ninh yếu ớt nói, vốn cho rằng mẹ cô sẽ nghiêm khắc phê bình giáo dục cô, nào biết lại không hề.
Nam Nhã hỏi, “Hai đứa thực sự ở bên nhau?”
Tô An Ninh bất lực gật đầu, “Thật ạ.”
Nam Nhã quan sát cô một lúc, nhẹ gật đầu, “Chuyện này mẹ không cũng không hỏi nhiều nữa, tự con nắm chắc là được.”
Tô An Ninh hơi ngoài ý muốn, “Mẹ, mẹ kệ thật đấy ạ? “
Nam Nhã căn dặn, “Không được vượt giới hạn.”
Tô An Ninh liên tục gật đầu, do dự hỏi, “Ba con thì sao ạ?”
“Con không cần phải để ý đến, mẹ sẽ làm ông ấy thông suốt.” Nam Nhã nói, trước khi đi còn cẩn thận nhìn Tô An Ninh một lúc, nhìn đến mức Tô An Ninh tê cả da đầu.
Chỉ là phía mẹ cô đã xong xuôi rồi thì ba cô bên kia cũng không cần lo lắng nữa.
*
# Cố Thời Cảnh tái xuất, giả giả thật thật yêu đương với Tô An Ninh #
Hot search này treo ở đầu bảng Weibo cả một ngày, quần chúng chắn dưa đều sôi trào.
Đặc biệt là fan của Cố Thời Cảnh, các fan nhà Cố đã yên lặng một năm trời, bây giờ lại sinh động vô cùng.
Chồng ta là Cố thần: “Sinh thời còn có thể đợi được nam thần của tôi tái xuất, đây đúng là tiết tấu hạnh phúc muốn chết mà.”
Tiểu mê muội Cố thần: “Rốt cục đợi được đến lúc Cố thần tái xuất, tôi đã chuẩn bị thẻ xong xuôi rồi, khi nào tổ chức buổi hòa nhạc tôi sẽ quẹt thẻ mạnh tay luôn! Oa oa, tôi không thể chờ nổi nữa rồi!”
Trong mây trắng: “Mặc dù Cố thần tái xuất khiến tôi vô cùng hưng phấn, thế nhưng tin yêu đương thật thật giả giả với Tô An Ninh là cái quỷ gì thế?”
Mị nhi: “Giống trên lầu, tôi cũng muốn biết.”
Cốc Vũ: “Chẳng lẽ không ai phát hiện ra Cố thần và Tô An Ninh rất xứng đôi sao?”
…
Tin Cố Thời Cảnh tái xuất gây nên màn chấn động trong giới giải trí, ngược lại cũng không có bao nhiêu người chú ý đến việc tình cảm giữa anh và Tô An Ninh.
Đối với mấy tin đồn trên mạng, Cố Thời Cảnh cũng không cố gắng giải thích điều gì, Tô An Ninh cũng giống như anh, cũng không làm chuyện gì cả.
Quần chúng ăn dưa không thấy giải thích gì, cũng nghỉ ngơi luôn.
Kì thi sắp đến, Tô An Ninh nói rõ tình huống với An Nại Nhĩ, đẩy mấy lịch trình của cô ra sau, yên tâm lên lớp.
Cô chăm chỉ học tập, có thể nói là không hề để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ lo đọc sách thánh hiền.
Tăng thêm lời dặn dò của Cố Thời Cảnh nữa, Tô An Ninh thật sự không mở điện thoại xem Weibo, trên mạng náo thành thế nào rồi cô cũng không quản.
Buổi chiều tan học, Tưởng Hủ Hủ chờ cô ở cửa ra vào, cùng Tô An Ninh đi xuống tầng.
Tưởng Hủ Hủ kéo tay Tô An Ninh, thần thần bí bí hỏi, “An Ninh, chuyện trên mạng có phải thật hay không thế, cậu đang ở bên Cố Thời Cảnh thật ư? “
Cả gương mặt cô ấy mang vẻ vô cùng thần bí, ánh mắt tràn ngập ý đồ bát quái.
Tô An Ninh cũng không muốn giấu diếm gì, nhẹ gật đầu, “Ừm, là thật.”
“Trời ạ! An Ninh, cậu thật sự cùng với Cố… ưm ưm…” Tưởng Hủ Hủ giật mình kêu to, kéo tới việc các bạn học xung quanh ghé mắt, Tô An Ninh kịp thời đưa tay che miệng cô ấy lại.
Tô An Ninh duỗi ra ngón tay đặt ở bên môi, “Xuỵt” một tiếng, “Cậu nói nhỏ chút.”
Tưởng Hủ Hủ mở to đôi mắt, nhìn cô gật gật đầu, Tô An Ninh lấy tay ra, cô ấy thở hồng hộc.
“An Ninh, thật sự đấy à, hai người ở bên nhau lúc nào thế?” Tưởng Hủ Hủ cũng không biết hỏi cái gì cho phải, “Không phải là ở bên nhau từ khi lần đầu tiên bị chụp đấy chứ?”
“Không phải.” Tô An Ninh lắc đầu, “Trước khi vào vòng chung kết, anh ấy tỏ tình với tớ.”
Tưởng Hủ Hủ “Oa” một tiếng, “Được Cố thần tỏ tình có phải cảm thấy vô cùng hạnh phúc không?”
Tô An Ninh ôm mặt, cười cười, “Cũng bình thường.”
Tưởng Hủ Hủ “ai ai” hai câu, lôi kéo cô muốn nghe thêm nhiều chi tiết hơn nữa.
Tô An Ninh nói đơn giản vài câu.
Hai người ăn cơm tối rồi đến thư viện đọc sách, lúc này mới đè xuống được cái tâm tưởng muốn bát quát đang bay lên của Tưởng Hủ Hủ.
*
Ngày thi, Tô An Ninh dậy thật sớm, dọn đồ xong thì cùng Tưởng Hủ Hủ ra khỏi ký túc xá.
Đề thi đối với Tô An ninh mà nói cũng không có gì khó, mỗi môn đều đến khoảng nửa thời gian là đã viết xong.
Thi cử kết thúc, dây thần kinh căng cứng của Tô An Ninh cuối cùng cũng có thể buông lỏng.
Cô nhận được điện thoại của Cố Thời Cảnh, ra khỏi trường, tìm được xe anh đang đậu ở ven đường rồi mở cửa đi lên.
Trong xe hơi ấm lan tỏa, xua đi lạnh lẽo trên người Tô An Ninh.
“Thi xong rồi nhỉ?” Cố Thời Cảnh hỏi, sau đó đưa cho cô một cốc trà sữa.
Tô An Ninh nhận lấy làm ấm tay, gật đầu, “Xong rồi ạ.”
“Mấy ngày nay vất vả, mặt cũng gầy rồi.” Cố Thời Cảnh đưa tay sờ mặt cô.
Tô An Ninh cười, “Anh cũng có thể nhìn ra cơ à. “
Cố Thời Cảnh cũng cười, “Đương nhiên, đối với chuyện của em, anh luôn khá là để bụng đấy.”
Tô An Ninh ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác, “Cái đó, chuyện trên mạng giải quyết được chưa ạ? “
Mấy ngày nay cô không lướt Weibo, cũng không biết trên mạng náo loạn ra sao rồi.
“Ừm.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
Tô An Ninh gật đầu, lúc trước hai người đã thương lượng rồi, tạm thời không công khai. Dù sao cô cũng mới đổi nghề được mấy tháng, không muốn vì chuyện tình yêu mà cứ liên tục lên Hot search.
Cố Thời Cảnh đưa Tô An Ninh về nhà của mình, chuẩn bị làm một bàn đồ ăn phong phú để chiêu đãi cô.
Nhà của Cố Thời Cảnh Tô An Ninh từng đến rồi, lần này cũng không căng thẳng như lần đầu tiên nữa, đi theo con đường quen thuộc, đổi dép xong thì vào phòng khách.
Đồ ăn thì Cố Thời Cảnh đã để An Nại Nhĩ mua về sẵn rồi, đều là đồ mà Tô An Ninh thích ăn.
Cố Thời Cảnh mở ti vi, để Tô An Ninh ngồi ở phòng khách xem, còn mình thì vào phòng bếp nấu cơm.
Tô An Ninh nhìn bóng lưng anh đến khi biến mất không thấy gì nữa, cũng ngồi dậy từ ghế sofa đi vào trong bếp.
Cố Thời Cảnh đang vo gạo, nghe thấy có tiếng động thì quay đầu nhìn cô, cười nói, “Sao lại vào đây rồi?”
“Một mình chán quá ạ. Anh có muốn em hỗ trợ không?” Tô An Ninh đi qua.
Cố Thời Cảnh cười một tiếng, chỉ chỉ tạp dề treo tạp dề sau cửa.
“Vừa đúng lúc, giúp anh đeo tạp dề đi. “
Tô An Ninh gật đầu, đi lấy tạp dề lại để đeo cho anh.
Người Cố Thời Cảnh rất cao, Tô An Ninh nhón chân lên, vươn dài cánh tay mới miễn cưỡng đến được nơi.
“Thấp đầu xuống một chút ạ.”
Cố Thời Cảnh nghe lời cúi thấp đầu, Tô An Ninh đeo tạp dề qua cổ anh xong, định xoay người đi ra đằng sau anh để buộc dây thì bị anh nắm lấy tay ôm vào trong ngực.
Tô An Ninh tựa trong ngực anh, ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng trên người, phản ứng bỗng chậm đi một nhịp, nghe thấy anh cười nhẹ mới cuống quít đi thắt tạp dề.
Tô An Ninh ngẩng đầu nhìn anh, “Buộc chặt rồi ạ.”
Cố Thời Cảnh cười nhìn cô, nắm lấy bên hông cô, nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn xuống.
Tô An Ninh ngửa đầu, đưa tay nắm lấy áo anh.
Ngón tay Cố Thời Cảnh len sâu vào tóc cô, nâng gáy cô hơi hướng lên phía trên.
Anh tinh tế gặm cắn bờ môi cô, hai người môi lưỡi quấn quýt một hồi mới buông ra.
Tô An Ninh chống trán lên trán anh, thở hổn hển.
Hai người đều không nói gì, căn phòng chậm rãi nóng lên, chỉ có tiếng nấu cơm trên bếp vang lên “ục ục”.
Điện thoại di động kêu lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Tô An Ninh đưa tay sờ túi, nhìn thoáng qua, thấy là điện thoại của Phương Hành Chu.
Cô giơ điện thoại lên, “Em đi nhận điện thoại.”
Cố Thời Cảnh hôn lên gò má cô một cái mới buông ra, chỉnh tóc cô lại như ý rồi thấp giọng nói, “Đi đi.”
Tô An Ninh cười, cầm điện thoại di động ra khỏi phòng bếp.
“Phương Tiểu Chu, có chuyện gì à? “
“Em ở đâu thế? “
“Em đang ở ngoài, sao vậy?” Dĩ nhiên Tô An Ninh không dám nói thật.
Phương Hành Chu nghiêm túc, “Hôm nay anh về nhà rồi, có rảnh thì gặp nhau đi, anh có chuyện muốn nói.”
“Có chuyện gì thì nói trong điện thoại cũng được mà.” Tô An Ninh hơi không quen cái giọng điệu bỗng dưng nghiêm túc của anh ta.
Phương Hành Chu, “Chừng nào thì em về, có cần anh đi đón em không?”
“Không cần, tự em về.” Tô An Ninh, “Không có việc gì thì em cúp máy đây.”
Phương Hành Chu, “Được, anh chờ em về.”
Tô An Ninh cúp điện thoại, chằm chằm điện thoại di động ngẩn người một lúc. Phương Hành Chu hơi là lạ, cô nghĩ một lát, gần đây cô cũng không đắc tội anh ta cái gì cả, anh ta muốn nói chuyện gì chứ.
Cô cũng không nghĩ được bao nhiêu đã bị mùi thơm trong bếp hấp dẫn sự chú ý, cô đứng tại ở cửa phòng bếp nhìn Cố Thời Cảnh.
Anh mặc tạp dề, đứng trước bếp xào rau, bàn tay linh hoạt lật qua lật lại cái thìa nấu bằng sắt, đồ ăn trong nồi cũng bay lên xuống qua lại theo nhịp, mùi hương càng thêm nồng động.
Gương mặt tuấn dật của anh ẩn hiện trong lớp khói, lúc sáng lúc tối.
Tô An Ninh nhìn nửa mặt cương nghị của anh, giơ tay lên muốn chụp cho anh một tấm hình.
“Tách” một tiếng, thân hình của Cố Thời Cảnh đã bị cô dùng di động ghi lại.
Cố Thời Cảnh nghe thấy tiếng thì quay đầu, nhìn thấy cô cười cười, ngoắc tay ý bảo cô lại gần, giống như đang gọi một con thú cưng nhỏ bé vậy.
Tô An Ninh vẫn rất nghe lời đi tới.
Cố Thời Cảnh tắt bếp, cầm đũa kẹp một miếng thịt, đặt ở bên miệng thổi một cái rồi đưa đến bên miệng Tô An Ninh, “Nếm thử vị xem.”
Tô An Ninh há miệng, cắn một cái rồi chậm rãi nhâm nhi.
“Thế nào?”
Dưới ánh mắt chăm chú nhìn của Cố Thời Cảnh, Tô An Ninh gật gật đầu, “Ăn ngon lắm ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Thời Cảnh cười một tiếng, “Có thể ăn cơm rồi.”
“Em đi lấy bát.”
Hai người ăn cơm rất vui vẻ, dựa sát vào nhau ngồi trên ghế sofa xem TV, nói chuyện phiếm.
Cái họ xem là một chương trình thực tế, khách mời đều là những diễn viên rất có tiếng tăm.
Bên trong chương trình, nam minh tinh đang cõng nữ minh tinh đi đoạt bản vẽ, hai người rất thân mật.
Tô An Ninh nghĩ đến cái gì đó, nghiêng đầu nhìn Cố Thời Cảnh, “Thầy Cố, trừ em ra thì anh đã hẹn hò với mấy cô bạn gái rồi?”
Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn cô, “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là muốn biết thôi.” Tô An Ninh buồn buồn nói, “Người ưu tú như anh ấy à, nhất định có rất nhiều cô gái thích.”
Cố Thời Cảnh cười nhẹ, “Ăn dấm rồi.”
Tô An Ninh trầm giọng nói, “Không có đâu nhé.”
“Thật không có à, nhưng mà ánh mắt của em bán đứng nội tâm em rồi.” Cố Thời Cảnh kéo tay cô, mười ngón đan xen với cô.
“Em là cô bạn gái đầu tiên của đời anh.”