Cố Dữ Thâm cũng không lặp lại, anh chỉ yên lặng ở bên cạnh, đợi tiếng khóc dần dần lắng xuống. anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cô vùi mặt vào lòng anh, nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nói gì.
Giọng người đàn ông ấm áp và trầm thấp, xung quanh yên tĩnh, anh đến bên tai cô nói nhỏ, rất dụ người, không mang quá nhiều cảm xúc, nhưng vẫn mang lại cảm giác vô cùng an toàn.
“Có phải là có người bắt nạt em không?”
“Không có.”
“Vậy thì làm sao, sao bỗng dưng lại khóc?”
Nam Tri tiếp tục vùi mặt vào trong lòng anh, cô buồn bực nói: “Em đau răng.”
Giọng cô vô cùng ấm ức, như thể cô đã phải chịu nỗi đau sâu sắc nhất trên đời.
Cố Dữ Thâm dừng lại một lát, anh cau mày: “Anh xem chút nào.”
Anh cúi người xuống, kéo người trong lòng mình ra, sau đó, lòng bàn tay anh dán lên mặt Nam Tri, nâng mặt cô lên, hai ngón tay giữ mặt cô bảo cô há miệng.
Anh mượn ánh đèn, cẩn thận kiểm tra, anh hơi cau mày rồi nói: “Không bị sâu răng, em đau ở đâu?”
Nam Tri đương nhiên là biết bây giờ cô không bị sâu răng, nhưng cô vẫn đau răng.
Loại đau răng này khác với đau răng do sâu răng, cô không thể giải thích được chính xác là đau ở đâu, nhưng thật sự rất khó chịu, giống như những ký ức về đau răng xưa kia đang dần trỗi dậy trong tâm trí cô.
Nhưng mà ở góc độ này, cô nhìn thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.
Sống mũi cao, đôi môi mỏng, hốc mắt sâu, đường nét góc cạnh.
Cuối cùng Nam Tri cũng thoát khỏi cảm xúc của mình.
Nhưng bây giờ mặt cô được Cố Dữ Thâm giữ trong tay, tư thế cực kỳ ngượng ngùng, tiến thoái lưỡng nan.
Nam Tri đặt tay lên cổ tay anh, nhẹ nhàng giữ chặt, sau đó cô lùi lại một chút, cuối cùng thoát ra khỏi sự giam cầm của anh, cô liếm môi, cúi đầu nói: “Bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”
“Là vì vừa rồi ăn ngọt à?”
“Có thể là vậy.”
Cố Dữ Thâm dời bát sườn xào chua ngọt sang bên cạnh: “Vậy sau này không ăn món này nữa.”
Nam Tri vẫn không nỡ, ánh mắt cô nhìn theo bát sườn xào chua ngọt đang bị dời đi, cô mở miệng, không nhịn được mà nói: “Cũng không phải, món này không ngọt lắm, có thể ăn được.”
Cố Dữ Thâm thẳng người dậy, nhìn cô một lúc, cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh hỏi cô: “Rốt cuộc em làm sao?”
Nếu bây giờ cô không nói gì thì không thể nào giải thích được tại sao cô lại đột nhiên lao vào vòng tay anh rồi.
Nam Tri lựa lời, cô tóm tắt chuyện bà nội rồi kể cho anh nghe.
Cuối cùng, cô không muốn làm bầu không khí trở nên u ám, cô nói: “Được rồi, tất cả đã là chuyện của mấy năm trước, em cũng không biết tại sao hôm nay lại bị kích thích, trước đây rõ ràng không có như vậy.”
Hai người tiếp tục ăn tối.
Trong lòng Nam Tri vẫn còn sợ hãi, cô không dám ăn nhiều sườn xào chua ngọt, chỉ ăn thêm hai miếng nhỏ rồi buông đũa, nhưng cô lại ăn hết hơn nửa khoai lang.
Cô ngước mắt lên nhìn Cố Dữ Thâm.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc, nhưng dường như có một chút không vui.
Lúc này Nam Tri mới chợt nhớ ra, mẹ Cố Dữ Thâm mất sớm, lúc anh học đại học thì ba anh cũng qua đời, rất gần với khoảng thời gian bà nội cô qua đời.
Nhưng đó là người thân cuối cùng của anh.
Nam Tri dừng lại một chút, cô dè đặt hỏi: “Có phải anh cũng nhớ đến ba mẹ không?”
Cố Dữ Thâm ngước mắt lên: “Hả?”
“Có phải chuyện của bà nội em làm anh nhớ đến ba mẹ mình không?” Nam Tri nói, “Anh cũng đừng buồn quá.”
Dường như anh đã ngây người một lúc, sau đó khóe miệng anh nhếch lên: “Không có.”
Nam Tri không biết có phải là do ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy câu nói vừa rồi của anh mang theo sự khinh thường.
Ăn cơm tối xong, cô mới nhớ ra lời anh nói lúc cô đang khóc.
“Đúng rồi, anh vừa mới nói cho em xem cái gì?”
Cố Dữ Thâm dừng lại một lát: “Không có gì.”
Nam Tri không phục: “Rõ ràng anh đã nói rồi!”
Cố Dữ Thâm dường như bị cô làm cho đau đầu, anh nhấn nhẹ mà giữa hai hàng chân mày: “Ở phòng khách.”
“Là gì vậy?”
“Tự em xem đi.”
Nam Tri bĩu môi, nhưng vừa ăn no xong, cô không muốn cãi nhau với anh, đứng dậy đi lên lầu.
Mở cửa phòng ra, cô nhìn xung quanh một vòng, phòng khách trống rỗng, không có gì cả, nàng cũng vì vậy mà cô dễ dàng tìm thấy một món đồ duy nhất không hợp với căn phòng này –
Là chiếc móc khóa Hello Kitty kia.
Nam Tri mở to mắt, không ngờ Cố Dữ Thâm lại mua cho cô cái này.
Lại là một món đồ nhỏ như vậy.
Nhỏ bé nhưng rất tỉ mỉ, thậm chí còn không nhìn ra được là nó rất rẻ.
Cô cầm cái móc khóa đi ra ngoài, cô muốn hỏi Cố Dữ Thâm sao lại mua cái này, đúng lúc nhìn thấy người đang ông đang về phòng ngủ chính.
Hử?
Hôm nay định ngủ ở phòng ngủ chính rồi à?
Hết giận rồi sao?
Tâm trạng của người này khó đoán thật đấy.
Nam Tri đi theo anh vào phòng ngủ chính, ngón trỏ móc chiếc móc khóa, giơ cao lên trước mặt anh: “Anh mua lúc nào vậy?”
“Tối hôm qua.”
“Sao anh lại mua cái này?”
Cố Dữ Thâm nhìn cô, anh khoanh tay rồi dựa vào cửa, bình tĩnh nói: “Thấy trên đường nên tiện tay mua.”
Nam Tri gật đầu, cô lấy chùm chìa khóa trong túi xách ra: “Đúng lúc em thiếu một cái móc khóa, thường xuyên không tìm được chìa khóa.”
Chú Hello Kitty ngồi trên kỳ lân được cô móc vào chùm chìa khóa, ngón trỏ khều một cái, đung đưa giữa không trung.
Cố Dữ Thâm nhếch môi cười.
Lúc này, điện thoại Nam Tri rung lên, là tin nhắn của đạo diễn Lưu Đông Noãn xác nhận ngày mai cô sẽ đến Thượng Hải, Nam Tri trả lời xong, cô lấy vali ra.
Cô ngồi bên cạnh chiếc vali, phía dưới là tấm thảm mềm mại.
Chợt nhớ ra gì đó, cô ngước mắt lên nhìn Cố Dữ Thâm.
Đúng như dự đoán của cô, người đàn ông không hài lòng, anh không nhìn cô nữa, xoay người đi vào nhà tắm.
“…”
Lại! Giận! Nữa! Rồi!
Sau nhiều lần, giờ phút này, tâm trạng Nam Tri bình lặng như nước, cô rất bình tĩnh.
Giận thì giận đi, anh thì uống say đến đêm mới về, cô không được đi vài ngày à?
Trên đời này làm gì có chuyện như vậy.
Cô nhìn xuống, thấy chùm chìa khóa bên cạnh chân mình, anh nói tối qua anh mua cho cô.
Chính Nam Tri cũng không phát hiện ra, khóe miệng cô đang cong lên.
–
Đêm hôm nay là đêm thoải mái nhất từ khi hai người bọn họ đăng ký kết hôn, vì Cố Dữ Thâm giận, cho nên hai người ngủ quay lưng vào nhau, mặc dù khi thức dậy, tay người đàn ông lại đặt trên eo cô.
Nam Tri cảm thấy người này rất dính người, nếu không thì sao lúc cô ngủ dậy lại trong tư thế này.
Cô vừa mới nhúc nhích, Cố Dữ Thâm cũng tỉnh lại, anh rút tay về rồi ngồi dậy.
Nam Tri: “…”
Được rồi, không vạch trần anh.
Chỉ đi Thượng Hải một ngày, cô không mang theo nhiều đồ, vừa đúng một vali nhỏ.
Cô rửa mặt xong, Cố Dữ Thâm không có ở trong phòng, Nam Tri xách vali xuống dưới, cô kéo lê vali đi xuống.
Âm thanh kia đã thu hút sự chú ý của dì Thư, dì lau tay rồi vội vàng nói: “Phu nhân, cháu cứ để đó, dì làm cho.”
Nam Tri sẽ không bao giờ để phụ nữ trung niên xách hành lý giúp cô, huống chi vali này cũng không nặng, cô lắc đầu từ chối, nhưng dì Thư vẫn kiên quyết, cuối cùng hai người cùng nhau xách vali xuống dưới.
“Bữa ăn dì làm xong rồi, cháu ăn một chút đi.” Dì Thư nói.
Nam Tri gật đầu, cô cảm ơn dì Thư.
Dì Thư nhìn Cố Dữ Thâm, hôm qua còn tốt lắm mà, còn tỉ mỉ dặn dò mấy món mà phu nhân thích ăn, sao hôm nay mới sáng sớm, ngay cả vali cũng không giúp phu nhân xách?
Dì Thư hỏi: “Phu nhân, mới sáng sớm mà cháu xách vali đi đâu vậy?”
“Thượng Hải, cháu có chút việc cần phải xử lý.”
“Sếp Cố có đi cùng phu nhân không?”
Câu này nên hỏi Cố Dữ Thâm, nhưng Cố Dữ Thâm đang xử lý email công việc, mắt nhìn thẳng, giả vờ như không nghe.
Nam Tri thay anh trả lời: “Không đâu ạ, cháu đi một mình.”
Dì Thư nói: “Phu nhân, cháu đi một mình nhớ chú ý an toàn, đừng về một mình khuya quá.”
Cố Dữ Thâm hừ lạnh một tiếng, lúc này anh mới lên tiếng: “Cô ấy đã quen ở một mình bên ngoài, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nam Tri: “…”
Cảm giác như bị công kích.
–
Ăn bữa sáng xong, Cố Dữ Thâm đến công ty, còn Nam Tri thì trực tiếp ra sân bay.
Bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải mất năm giờ, Nam Tri ở trên máy bay nghỉ ngơi một chút.
Đến sân bay Hồng Kiều ở Thượng Hải, cô xách vali ra ngoài, cô vừa định đón taxi thì nhận được một cuộc điện thoại, cô vừa nghe máy thì người kia hỏi cô có phải là bà Cố không.
Nam Tri hơi ngạc nhiên: “Vâng, anh là ai vậy?”
“Sếp Cố bảo tôi phụ trách cho chuyến đi của cô trong hai ngày tới, tôi đã ở cửa ra bên ngoài tầng một đợi cô rồi.”
Cúp điện thoại xong, Nam Tri ngơ ngác, cô đi theo bảng chỉ dẫn tìm được cửa ra, bên ngoài tấp nập người qua lại, nhưng có một người đàn ông cô không hiểu làm sao nhận ra cô, nhanh chóng chạy đến xách vali cho cô: “Cô là bà Cố đúng không.”
Nam Tri nghe hơi ngượng, cô nhắc nhở: “Tôi họ Nam.”
“Vâng, bà Cố.”
“…”
Thôi vậy.
Nam Tri ngồi lên xe, tài xế nghiêng đầu qua hỏi: “Bà Cố, bây giờ cô đến khách sạn trước hay là ekip chương trình?”
“Anh đưa tôi đến khách sạn trước nhé, cảm ơn.”
Thượng Hải và Bắc Kinh đều tắc đường như nhau, xe di chuyển chậm chạp trên đường.
Ngoài cửa xe đều là dòng người và dòng xe, cùng với những tòa nhà cao chọc trời, không có cảnh gì để xem.
Nam Tri nhìn đi chỗ khác.
Vừa rồi cô ngủ trên máy bay rồi, bây giờ không ngủ được nữa.
Cô nhàm chán, tiện tay chụp một tấm ảnh tài xế đang lái xe qua cho Cố Dữ Thâm.
“Nam Tri: Anh sắp xếp à?”
“Cố Dữ Thâm: Bây giờ em mới hỏi anh có phải là hơi muộn rồi không.”
Nam Tri khẽ cười, đầu ngón tay thon dài trắng nõn gõ lên màn hình điện thoại.
“Nam Tri: Chỉ là em cảm thấy kỳ lạ.”
“Nam Tri: Sáng nay chẳng phải có người nói em đã quen ở bên ngoài một mình, không xảy ra chuyện gì sao?”
“Nam Tri: Sao bây giờ lại sắp xếp tài xế cho em rồi?”
Cô gửi ba tin nhắn, rõ ràng là đang trêu anh.
Một lúc lâu sau, Cố Dữ Thâm không trả lời lại, Nam Tri còn tưởng anh bị cô trêu đến nỗi không nói nên lời, cô đang đắc ý, ai ngờ một lát sau, Cố Dữ Thâm gửi đến một tin nhắn thoại.
Giọng điệu của anh lười biếng, âm thanh dịu dàng nhưng hơi khàn, Nam Tri cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh anh đang ngồi trong văn phòng, vân vê cúc áo sơ mi lúc gửi tin nhắn thoại.
Chỉ là, nếu nghe kỹ, cô sẽ thấy trong giọng của anh còn có phần trêu đùa, còn có cảnh cáo, thật sự giống như một chú hổ đang gượng cười.
“Không phải anh lo em ở một mình sẽ xảy ra chuyện, mà anh lo lắng cho anh, hai ngày sau, nếu vợ chạy mất, anh mất nhiều hơn được.”
Nam Tri: “…”
Vợ.
Toàn thân cô không được tự nhiên, không biết nên nói là cô ngượng ngùng hay là xấu hổ.
Chẳng qua là trong lúc chột dạ, mắt cô nhìn đi chỗ khác, đúng lúc đối diện với ánh mắt của tài xế, hai người nhìn nhau qua kính chiếu hậu, tài xế nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Nam Tri ho nhẹ một tiếng: “Cố Dữ Thâm bảo anh đến giám sát tôi à?”
Giám sát thì tài xế không dám nhận, anh vội vàng nói: “Sao có thể chứ, sếp Cố chỉ bảo tôi phụ trách đưa đón cô thôi.”
“Nhân tiện bảo anh báo cáo lịch trình của tôi cho anh ấy?” Nam Tri lập tức hỏi ngược lại.
“…” Tài xế nhăn mặt xấu hổ, “Chẳng qua là sếp Cố quan tâm đến cô mà thôi.”
Nam Tri hừ một tiếng, cô không tiếp tục làm khó tài xế nữa.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, cô định trả lời lại, nhưng nhớ đến chữ “Vợ” trong miệng Cố Dữ Thâm, khuôn mặt cô nóng bừng, không biết nên trả lời gì nữa.
Cuối cùng dứt khoát xóa đi.
Đến khách sạn, Nam Tri cất vali xong, cô không ở lại lâu, trực tiếp đi tìm Lưu Đông Noãn.
–
Lưu Đông Noãn cũng vừa mới quay lại Thượng Hải, bà hơi mệt mỏi, thậm chí còn không trang điểm, để luôn mặt mộc.
Bà đã in sẵn hợp đồng mà Nam Tri từng xem qua, Nam Tri kiểm tra lại lần nữa, sau đó nhanh chóng ký tên.
Lưu Đông Noãn: “Cảm ơn cháu vì đã đồng ý đến đây, cháu thật sự đã giúp bác giải quyết được mà bác lo lắng nhất.”
Nam Tri mỉm cười, cô khách sáo trả lời: “Không có gì đâu ạ, bản thân cháu cũng rất thích chương trình này.”
Lưu Đông Noãn đưa tay ra: “Vậy thì chúng ta hợp tác vui vẻ, hy vọng cháu sẽ có khoảng thời gian vui vẻ khi tham gia chương trình.”
Nam Tri bắt tay với Lưu Đông Noãn rồi nói một tiếng cảm ơn.
Lưu Đông Noãn liếc nhìn đồng hộ, sắp xếp hợp đồng, đưa cho Nam Tri một bản, bản còn lại đưa cho trợ lý một bản để ghi vào hệ thống.
“Vẫn còn sớm, nếu lát nữa cháu không có chuyện gì, lát nữa bác sẽ giới thiệu công việc cụ thể và sắp xếp nhân viên cho cháu.”
“Được ạ.”
Lưu Đông Noãn lấy một hồ sơ khác trong túi tài liệu bên cạnh, bên trong là thông tin chi tiết về《Mũi chân nghệ thuật 》, từ các giám khảo đến các vũ công và cả nhân viên làm việc đều có đầy đủ.
“Đây là những giám khảo sẽ tham gia hoạt động đánh giá cùng cháu trong thời gian tới, lần trước lúc đến Bắc Kinh xem cháu biểu diễn, bác có nói qua rồi.”
Nam Tri gật đầu.
Trong đó có rất nhiều giám khảo Nam Tri đã từng nghe qua rồi, cô có thể nhìn ra được chương trình này đã đầu tư rất nhiều vào tính chuyên nghiệp.
Lưu Đông Noãn lấy ra một xấp giấy khác, kèm theo là những bức ảnh: “Đây là các vũ công đã đăng ký tham gia.”
Những vũ công này đã được lựa chọn qua nhiều vòng sàng lọc, cuối cùng chỉ còn lại một số ít. Tất nhiên, họ đều là những người rất xuất sắc.
Tuổi còn trẻ, chủ yếu là những người xuất sắc nhất từ các vũ đoàn múa và trường múa khác nhau, cũng có một số vũ công tự do, nhưng chỉ là một số ít.
Nam Tri lướt xem từng trang một, đến trang cuối cùng, ngón tay cô dừng lại.
Đầu trang viết sáu chữ – Thí sinh lựa chọn đặc biệt.
Hai người, cả hai đều là những khuôn mặt quen thuộc, là những người nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay.
Nam Tri tập trung vào một tấm ảnh trên đó, bên dưới có tên: Tống Ảnh.
Lưu Đông Noãn rất thành thật, giải thích: “Hai người này là khách mời đặc biệt do ban tổ chức của chương trình đàm phán riêng, bọn họ có một chút kỹ năng múa, cũng sẽ tham gia vào cuộc thi, nhưng chủ yếu là để thúc đẩy quảng cáo và tạo sự chú ý mà thôi.”
Nam Tri đột nhiên chỉ vào ảnh của Tống Ảnh hỏi: “Cô ấy cũng tới?”
“Ừ, đúng vậy.” Lưu Đông Noãn do dự hỏi, “Cháu quen à?”
Nam Tri bỗng mỉm cười, cô bình tĩnh nói: “Quen ạ, bạn học.”
“Bạn học sao, trùng hợp quá nhỉ?” Lưu Đông Noãn ngạc nhiên nói: “Đúng rồi, hình như Tống Ảnh là người Bắc Kinh, là bạn cấp ba à?”
“Vâng.”
Lưu Đông Noãn: “Trường cấp ba của cháu đúng là lắm người tài, cháu là vũ công múa ba lê tài năng như vậy, mấy năm nay, Tống Ảnh cũng xuất hiện trong nhiều bộ phim truyền hình hay.”
Nam Tri mỉm cười, cô không nói gì.
Lưu Đông Noãn: “Nhưng có thể cùng bạn học cũ quay chương trình cũng là một loại duyên phận, hy vọng cháu có khoảng thời gian vui vẻ.”
Nam Tri cười nhạt: “Hy vọng là vậy.”
–
Rời khỏi ekip chương trình, Nam Tri đi xuống dưới, thấy tài xế vẫn đang đợi ở đó.
Cô xem điện thoại, cũng sắp ba tiếng rồi.
“Anh vẫn luôn đợi ở đây sao?” Nam Tri hỏi.
“Đúng thế.”
Cô cười: “Đây cũng là do sếp Cố dặn dò anh sao?”
Tài xế không nói gì.
“Được rồi, anh đưa tôi về khách sạn đi.”
Chuyến công tác này kết thúc nhanh hơn so với những gì Nam Tri tưởng tượng, tất cả đều được xử lý tốt, lần sau chỉ cần chờ đến thời gian ghi hình chính thức thì cô mới phải quay lại Thượng Hải.
Bây giờ, cô trực tiếp về Bắc Kinh cũng còn kịp.
Ban đầu, Nam Tri cũng nghĩ đến việc về Bắc Kinh trong ngày, dù sao thì Cố Dữ Thâm có vẻ rất không vui khi cô đến Thượng Hải mà không nói tiếng nào.
Nhưng vừa rồi khi cô nhìn thấy ảnh của Tống Ảnh, bỗng nhiên cô lại muốn về ngay.
Quay lại khách sạn.
Ngay cả việc tắm rồi tẩy trang Nam Tri cũng lười, cô nằm trên giường suy nghĩ lung tung.
Nghĩ ngợi được một lúc, cô vô tình ngủ quên, lúc tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối rồi.
Bụng Nam Tri hơi đói, cô lười ra ngoài ăn, cô định gọi dịch vụ phòng, đúng lúc điện thoại reo lên, là một dãy số.
Rất quen thuộc, là số điện thoại của Cố Dữ Thâm.
Chỉ là sau khi kết hôn, hai người thỉnh thoảng nhắn tin chứ không hề gọi điện, Nam Tri cứ quên lưu số anh mãi.
Cô nghe máy: “Sao vậy?”
“Anh gửi tin nhắn mà em không trả lời.” Cố Dữ Thâm hỏi.
Nam Tri tức giận: “Em đang bận đặt chỗ, không có thời gian trả lời anh.”
Khóe miệng Cố Dữ Thâm nhếch lên.
Nam Tri: “Anh gửi cho em gì vậy?”
“Không có gì, chỉ hỏi xem em đã xử lý mọi chuyện xong chưa.”
“Cũng hòm hòm rồi, ngày mai em về.” Nam Tri lật người trên giường, lấy thực đơn của khách sạn trong ngăn kéo, cô cẩn thận xem qua, còn lầm bầm, “Tối nay nên ăn gì nhỉ?”
“Em vẫn chưa ăn tối à?”
“Em ngủ quên.”
Cố Dữ Thâm cau mày: “Em mấy tuổi rồi?”
Cô không biết xấu hổ mà trả lời: “18 tuổi.”
“Phải, hời rồi, cưới được một cô nhóc vừa mới trưởng thành.”
Tiếng bật lửa của Cố Dữ Thâm vang lên, Nam Tri nghĩ, chắc là anh đang hút thuốc.
Hai người đồng thời im lặng, vô cùng yên tĩnh.
Nam Tri lại nhìn thực đơn, cô lại nằm xuống, nằm ngửa trên giường lớn, quay đầu lại thì thấy chiếc móc khóa Hello Kitty bị ném sang một bên.
Hai người kết hôn vội vàng, thật ra thì có nhiều chuyện cô cũng không biết rõ.
Thậm chí Nam Tri cũng không nghĩ đến cảm xúc bên trong mình, có một số chuyện rối tung lên không giải quyết được, đầu óc chập mạch nên đăng ký kết hôn với Cố Dữ Thâm.
Mà sự xuất hiện của Tống Ảnh giống như là một cơ hội, một lỗ hổng.
Những rối rắm mà Nam Tri và Cố Dữ Thâm nhiều năm không giải quyết được cũng lộ ra, mà Tống Ảnh chính là sợi chỉ nhỏ của rối rắm này.
Không ngừng kéo ra, ép Nam Tri phải sắp xếp lại mọi chuyện trong quá khứ.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa màu hồng, nhẹ nhàng nói: “Cố Dữ Thâm.”
“Ừ?”
“Anh còn nhớ Tống Ảnh không?” Cô hỏi.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Cố: Ai cơ?