• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu Nam Tri đau như sắp nứt ra, cô hoàn toàn không nhớ được hôm qua mình đã về thế nào.

Nam Tri nhìn người bên cạnh, Cố Dữ Thâm không có ở đây.

Cô mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Phượng Giai.

“Phượng Giai: Sao cậu lại quên vậy, Cố Dữ Thâm đến mang cậu về, quên rồi?”

Nam Tri: …?

“Phượng Giai: Vì chuyện này mà hôm qua tớ bị mọi người vây quanh hỏi chuyện nè.”

“Nam Tri: Cậu nói thế nào?”

“Phượng Giai: Yên tâm, bịa chuyện chẳng phải là tớ giỏi nhất sao, không có nói cho người khác chuyện hai cậu đã kết hôn.”

Nam Tri lại nằm xuống giường, đầu cô hơi loạn.

Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một hình ảnh, chính là cô bị Cố Dữ Thâm cõng trên lưng, rồi sau đó lúc chờ ở vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, cô còn sờ… yết hầu, trên cổ họng anh…

Cô nói cái gì đây?

—— “Lúc trước em thấy yết hầu của anh rất quyến rũ.”

—— “Lúc đó em còn muốn cắn nó.”

Trời ạ.

Cô đây là nhân lúc say rượu rồi đùa giỡn lưu manh…

Nam Tri không nhịn được mà lăn lộn ở trên giường, cô vùi mặt vào gối, cô muốn trốn ở trong đây, không muốn gặp người khác nữa.

Nhưng không thể nào.

Vì một giây sau, Cố Dữ Thâm đẩy cửa đi vào rồi.

Nam Tri giả vờ bình tĩnh: “Hôm qua anh đưa em về à?”

Anh nhướng mày: “Em quên rồi?”

“… Chỉ là không nhớ rõ lắm.”

Cố Dữ Thâm khẽ cười: “Quên ngày hôm qua em làm gì rồi à?”

“…”

Rất không kiểm soát, vì câu nói này của anh, Nam Tri đã nhìn xuống phía dưới, tập trung vào yết hầu trên cổ anh.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cởi hai cúc áo, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh và cổ, làm nổi bật yết hầu, trông anh càng quyến rũ hơn.

Cố Dữ Thâm cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, anh bật cười,

Anh cụp mắt cười, tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực đang run lên, dáng vẻ lười biếng vô cùng khiêu khích.

“Xem ra cũng không quên.” Anh bình thản nói.

Nam Tri: “…”

Cố Dữ Thâm đến gần, đặt tay lên người cô, anh cúi người xuông: “Bây giờ muốn thử một chút không?”

“…”

Vốn dĩ cô muốn hỏi là thử cái gì, nhưng vừa định mở miệng thì nhận ra anh đang nói đến cái gì.

—— Lúc đó em còn muốn cắn nó.

Thử cái gì? Thử xem cô có muốn cắn yết hầu anh không.

Nam Tri nhìn chằm chằm vào đó một lần nữa, lúc trước cô thực sự đã nghĩ rằng yết hầu của Cố Dữ Thâm rất quyến rũ.

Thật ra thì cả người Cố Dữ Thâm chỗ nào cũng quyến rũ, một khuôn mặt bất cần đời, cho dù anh làm gì thì cũng hấp dẫn người khác một cách khó hiểu.

Nam Tri nhìn chằm chằm một lúc, cô bình tĩnh nói: “Vậy anh xuống chút nữa đi.”

“…”

Vốn dĩ Cố Dữ Thâm chỉ định trêu cô một chút thôi, anh không cho là cô sẽ làm thật, nhưng anh đã quên là cô nhóc này từ nhỏ đến lớn có gì mà không dám, ccó khi chỉ cần nghiến răng nghiến lợi là có thể làm được.

Anh hơi nghiêng người, nghe lời cô mà đến gần.

Hơi thở của Nam Tri càng lúc càng dồn dập, bầu không khí xung quanh cũng trở nên mập mờ, cô hơi ngồi dậy, hít thở chậm lại, cố gắng không để hơi thở của mình phả lên người Cố Dữ Thâm.

Càng tiến gần càng cảm thấy không thoải mái, hơi thở của cô cũng trở nên khó khăn hơn.

Sáng sớm, ánh mặt trời mùa đông chiếu xuống, ấm áp đi vào phòng ngủ.

Cho dù cô nhắm mắt lại, định mặc kệ tất cả mà tiến tới, Cố Dữ Thâm bỗng nhiên đứng dậy, ngón tay anh vỗ nhẹ lên trán cô.

Nam Tri:?

Cố Dữ Thâm: “Thôi vậy.”

Anh lùi ra sau, Nam Tri lập tức hăng hái: “Anh xấu hổ cái gì?”

“Anh xấu hổ?” Anh khẽ cười, “Anh sợ là lúc đó anh không nhịn được, em xấu hổ.”

“…”

Không nhịn được cái gì, không cần phải nói rõ nữa.



Ngày hôm sau, Nam Tri quay lại vũ đoàn luyện múa.

Sau đó là đêm chung kết cuối cùng của 《 Mũi chân nghệ thuật 》, các giám khảo cần phải biểu diễn một tiết mục, Nam Tri chọn một bài múa solo vừa khó vừa đẹp.

Cô ở trong phòng tập, tập cả buổi sáng.

Nghỉ ngơi giữa buổi, Nam Tri lấy khăn lông lau mồ hôi, cô mở điện thoại lên định hỏi Phượng Giai có muốn cùng ăn cơm trưa không.

Vừa mở lên, cô phát hiện một giờ trước Phượng Giai đã gửi tin nhắn cho cô, còn có hai cuộc gọi nhỡ.

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, trong đầu còn nghĩ là hai người thật ăn ý, nhưng ngay khi nhìn thấy tin nhắn, cô ngay lập tức thu lại nụ cười.

Cô thoát khỏi WeChat, mở Weibo.

Tất cả các nội dung liên quan đến cô đều xuất hiện trên các danh sách hot search.

Tất cả nội dung đều liên quan đến đoạn video mà cô đã đánh Tống Ảnh.

Video này được quay từ hệ thống giám sát, đã được phóng to và chính xác là đoạn cô đã đánh Tống Ảnh trong nhà vệ sinh sau trận cãi nhau ở vòng bán kết.

Không nghe rõ tiếng, nhưng có thể nhìn rõ, Nam Tri tát Tống Ảnh hai bạt tai.

Fan của Tống Ảnh vốn dĩ đã không vui vì chuyện Nam Tri loại Tống Ảnh, lại nhìn thấy đoạn video này, ngay lập tức tức điên lên.

Đoạn video đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của công chúng, leo lên top bảng hot search, Nam Tri, Tống Ảnh, 《 Mũi chân nghệ thuật 》 đều lên hot search.

【Tôi tức quá, sau lưng vị giám khảo này là ai, người bình thường làm sao dám đối xử với Tiểu Ảnh như thế.】

【Cô ta cmn đã cho Tống Ảnh không điểm, một tay loại Tống Ảnh, tôi còn tưởng là như vậy đã đủ quá đáng rồi, không ngờ rằng khi không có máy quay lại còn quá đáng hơn.】

【Cũng chỉ có Tống Ảnh tốt tính nên đến tận bây giờ cũng không nhắc đến, nếu không phải có người tiết lộ tin tức thì ai biết được chuyện này chứ!】

【Tôi thật sự là đm cả nhà giám khảo, đây cũng tính là bạo lực nơi công sở đúng không?】

【Ekip chương trình mời cô ta đến làm giám khảo, cô ta tưởng cô ta là ai, ra vẻ trịch thượng gì chứ?】

【Chúng tôi kêu gọi tẩy chay vị giám khảo này, nếu ekip chương trình không ra thông báo trả lời, tôi tuyệt đối sẽ không xem trận chung kết nếu cô ấy vẫn còn ở đó!!!】



Những lời mắng chửi càng ngày càng nghiêm trọng.

Ngay cả khi tố chất tâm lý của Nam Tri tốt, cô cũng không thể chịu đựng được sự lăng mạ quy mô lớn như vậy.

Chẳng bao lâu, ba mẹ cũng gọi điện thoại đến hỏi về chuyện này, Nam Tri không muốn để bọn họ lo lắng, cô không nói nhiều, chỉ nói là sẽ liên lạc với ekip chương trình.

Ba mẹ lo cô xử lý chuyện này chậm trễ, cũng không dám nói thêm gì, an ủi mấy câu rồi vội vàng cúp điện thoại.

Những lời mắng chửi không chỉ xuất hiện trên danh sách hot search, mà còn lan rộng ra ngoài, ngay cả tài khoản trực tuyến của vũ đoàn cũng thất thủ, thậm chí còn có những lời kêu gọi vũ đoàn sa thải Nam Tri.

Nam Tri mím môi, cô tắt điện thoại, đến phòng làm việc của đoàn trưởng.



Cô gõ cửa đi vào: “Trưởng nhóm.”

Trưởng nhóm múa cũng đã biết tin, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Nam Tri giải thích đơn giản với trưởng nhóm múa lại một lần.

Mọi người đều là vũ công, đương nhiên sẽ ghét cách làm của Tống Ảnh, điều này cũng có thể hiểu được, chưa kể hai cái tát đó không liên quan đến cuộc thi, mà là thù hận cá nhân, Nam Tri là người đúng.

Nhưng bây giờ vấn đề không phải là ai đúng.

Nam Tri: “Lát nữa em sẽ liên lạc với ekip chương trình để giải quyết vấn đề này càng nhanh càng tốt, để không ảnh hưởng đến, nếu tình hình trở nên nghiêm trọng, em cũng sẽ chủ động từ chức.”

Trưởng nhóm an ủi: “Đừng, vẫn chưa đến mức đó, cho dù thật sự đến mức đó thì chị cũng không để em từ chức, em là bộ mặt của vũ đoàn, yên tâm đi, chuyện trên mạng đến nhanh thì đi cũng nhanh thôi, em là người đúng, nghĩ cách để làm sáng tỏ là được rồi.”

Nam Tri “ừ” một tiếng.

“Nhưng mà chiều nay em về nhà trước thì sẽ an toàn hơn, chị thấy có người đăng địa chỉ của vũ đoàn lên mạng, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô gật đầu nói mình biết rồi, lại nói xin lỗi vì đã gây ra phiền phức.



Cô quay lại lấy túi rồi đi thẳng ra cửa vũ đoàn, kết quả cô lại nhìn thấy tài xế thường xuyên đến đón cô.

“Phu nhân, sếp Cố bảo tôi đón cô đến công ty.”

Nam Tri dừng lại, cô ngồi lên xe.

Cô nhìn khung cảnh nhanh chóng lướt nhanh ngoài cửa sổ, trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.

Lúc trước, cô đã thấy fan của Tống Ảnh mắng cô, nhưng đó là fan của Tống Ảnh, không thích cô thì cũng bình thường, Nam Tri xem như là không thấy.

Nhưng bây giờ lại là rất nhiều cư dân mạng bình thường, thậm chí còn khiến ba mẹ cô và vũ đoàn bị xúc phạm.

Đến công ty, thư ký của Cố Dữ Thâm đã đứng ở dưới chờ cô.

“Cô Nam, mời đi bên này.”

Cô đi vào thang máy.

Rõ ràng vẫn chưa gặp được Cố Dữ Thâm, nhưng cô lại cảm thấy yên tâm hơn.

Từ sau khi biết được tin tức thì đầu óc cô quay cuồng, đầu óc cô hoảng loạn buộc mình phải bình tĩnh lại, đến đây cô mới chợt nhớ ra mình chưa gọi điện thoại cho ekip chương trình.

Cô cúi đầu tìm số điện thoại của Lưu Đông Noãn, đúng lúc thang máy đến, cô đi ra, cũng tìm được số điện thoại của Lưu Đông Noãn.

Vừa định gọi đi thì cô nghe thấy âm thanh từ phòng tổng giám đốc.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Dữ Thâm có dáng vẻ lạnh lùng, tàn khốc như vậy.

“Ngay từ đầu tôi đã yêu cầu các anh xử lý chuyện này, vậy tại sao nội dung camera giám sát hậu trường chương trình của các anh vẫn bị tung ra ngoài?” 

“Tôi sẽ sắp xếp chuyên gia liên lạc với các anh. Tôi không quan tâm các anh sẽ xử lý vụ việc này như thế nào, nhưng trong vòng 12 tiếng, các anh phải loại bỏ mọi ảnh hưởng đến Nam Tri, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”

Nam Tri dừng chân lại.

Dường như cô nghe hiểu rồi.

Cố Dữ Thâm dường như thật sự cho rằng cô tát Tống Ảnh hai bạt tai là vì cô không vui.

Mà bây giờ anh giống như phụ huynh nuông chiều con nhỏ, làm ngơ trước lỗi lầm của con mình, hoàn toàn không có năng lực phân biệt đúng sai, chỉ thô bạo buộc tội đối phương là rò rỉ video giám sát, thậm chí còn yêu cầu đối phương loại bỏ “chứng cứ phạm tội” của cô ngay từ đầu”.

“…?”

Hình tượng của cô trong mắt Cố Dữ Thâm là thế này sao?

“Cố Dữ Thâm.” Cô gọi.

Anh cúp điện thoại, bước về phía cô, ôm cô vào lòng mình, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ Tư Tư, để anh giải quyết.”

Nam Tri cảm thấy mũi mình chua chua, cô khịt mũi một cái rồi bất ngờ nói: “Cố Dữ Thâm, dáng vẻ này của anh có lẽ sau này không hợp nuôi con đâu.”

“… Gì chứ?”

“Anh chắc chắn sẽ là con hư tại cha.” Cô nói.

“…”

Thấy tâm trạng của cô cũng không quá tệ, Cố Dữ Thâm thở phào nhẹ nhõm, xoa tóc cô: “Hư không nổi đâu, em cứ yên tâm mà sinh.”

“?”

Giọng anh cũng thoải mái hơn: “Ông đây chỉ ‘chiều’ một mình em là đủ rồi, không có kiên nhẫn chia sẻ cho người khác.”

“Sao em cảm thấy anh đang lợi dụng em vậy?”

Anh bật cười, dẫn cô đến ghế sofa: “Chiều nay đợi anh ở đây đi.”

“Ừ.” Dừng lại một chút, Nam Tri vẫn cảm thấy cô nên giải thích một chút, “Hơn nữa em đánh cô ta là có lý do, không phải là không phân biệt trắng đen mà đánh cô ta.”

“Lý do gì?”

Không muốn nói rõ là Tống Ảnh đã nói gì, Nam Tri chớp mắt, từ từ nói: “Bởi vì cô ta mơ ước người đã có vợ.”

Cố Dữ Thâm nhướng mày, anh tùy tiện nhận xét một câu: “Quả thật rất đáng đánh.”

“…”

“Tư Tư.”

Rất ít khi anh gọi cô như vậy, giọng Nam Tri cũng nhẹ nhàng hẳn: “Ừ?”

“Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.”

Nam Tri: “Anh muốn nói là vì em đã kết hôn với anh nên em có thể tự tin làm vậy phải không?”

Trên mạng thực sự có người đang đoán xem có người đứng sau làm chỗ dựa cho cô hay không.

“Cho dù em không gả cho anh.” Anh bật cười, “Chỉ cần là em, anh sẽ mãi mãi mù quáng đứng về phía em.”



Có Cố Dữ Thâm ở đây, Nam Tri cảm thấy yên tâm, như thể cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ có anh can thiệp vào, anh nhất định sẽ bảo vệ cô không bị tổn thương.

Đến nỗi vào buổi chiều, cô còn có thời gian rảnh mà ngủ một giấc trong phòng làm việc của anh.

Nam Tri ở bên này ngủ, ở một bên khác, tại Thượng Hải, ekip chương trình đang vội vàng vì bị đặt vào trong tình huống cấp bách.

Cuộc điện thoại từ Cố Dữ Thâm đã làm rõ mối quan hệ giữa anh và Nam Tri.

Có tư bản mới có người nổi tiếng.

Tống Ảnh và Nam Tri, người đại diện cho Cố Dữ Thâm, bên nào quan trọng hơn, đương nhiên là bọn họ biết rõ.

Có hàng ngàn hàng vạn người nổi tiếng, nhưng nếu ekip chương trình bị từ bỏ, có thể là tất cả họ sẽ mất việc làm.

Thưc tế tàn khốc như vậy đấy.

Chẳng mấy chốc, ekip chương trình gửi văn bản làm sáng tỏ.

【@Tài khoản Weibo chính thức của Mũi chân nghệ thuật:

Liên quan đến những tin đồn gần đây về việc cô Nam Tri chấm điểm không công bằng, xung đột với cô Tống Ảnh và hành vi bạo lực nơi làm việc, chúng tôi muốn long trọng tuyên bố:

1, Chúng tôi cảm ơn cô Tống Ảnh đã đồng ý tham gia《 Mũi chân nghệ thuật 》với tư cách là một khách mời đặc biệt, tuy nhiên, do sự thiếu hiểu biết trong việc giao tiếp giữa đội ngũ của cô Tống Ảnh và yêu cầu của ban giám khảo, dẫn đến sự không đồng thuận trong quá trình đánh giá, chúng tôi tôn trọng và chấp nhận đánh giá của cô Nam Tri, một vũ công ba lê chuyên nghiệp xuất sắc, luôn tôn trọng và yêu quý tất cả những vũ công xuất sắc, và việc cô ấy chọn như vậy là vì lý do cô Tống Ảnh đã mắc lỗi trên sân khấu vòng bán kết, hơn nữa độ khó không phù hợp với vị trí của bài múa, chi tiết cụ thể sẽ được giải thích trong tập bán kết.

2, Về đoạn video giám sát lan truyền trên mạng, sau khi xác nhận, cả hai bên không có xung đột vì vấn đề ghi hình của chương trình. Trong video chỉ có hình ảnh mà không có âm thanh, chúng tôi xin yêu cầu mọi người giữ lý trí, không tự ý chỉ trích bất kỳ bên nào. Ngoài ra, đối với việc tự ý tiết lộ video giám sát nội bộ của ekip chương trình, húng tôi đã liên hệ với cơ quan cảnh sát để xử lý và sẽ điều tra đến cùng.】

【Có phải họ đang bỏ rơi Tống Ảnh đúng không??】

【Tại sao họ không nói rõ ràng rằng video đã bị chỉnh sửa, sự thật về việc đánh người đang nằm ngay trước mắt, họ muốn mọi người giữ lý trí gì vậy??】

【Rác rưởi @Tài khoản Weibo chính thức của Mũi chân nghệ thuật @Tài khoản Weibo chính thức của Mũi chân nghệ thuật, còn ai cmn còn xem vòng bán kết của mấy người chứ, một vũ công không chuyên nghiệp như Tiểu Ảnh mắc lỗi thì có thể cho điểm không à? Cái này chẳng phải là chấm điểm không công bằng sao??】

【Nam Tri này rốt cuộc là thần thánh phương nào???】

Đoạn làm sáng tỏ này không thay đổi sự phẫn nộ của các fan Tống Ảnh, nhưng một số người ăn dưa cũng đưa ra ý kiến ​​mới.

【《 Mũi chân nghệ thuật 》thực sự không hot, bây giờ có bao nhiêu người chửi thì có lẽ họ chưa bao giờ xem chương trình, tôi cũng là một vũ công múa ba lê, tôi thấy Tống Ảnh múa rất kém đó, thậm chí trong màn nhảy par cơ bản cô ấy cũng phải đứng ở vị trí trung tâm, không có vũ công chân chính nào không cảm thấy bực mình với người như vậy, tôi thậm chí còn cảm thấy tiếc cho những vũ công chuyên nghiệp khác, tất cả chỉ vì cô ấy là ngôi sao, cơ hội của ai không phải là cơ hội, tại sao cô ấy lại được ưu ái như vậy!】 

【Chỉ cần nhìn mặt, tôi cũng thích giám khảo đó, quá đẹp, người yêu nhan sắc như tôi sẽ mù quáng ủng hộ cô ấy.】

【Xem ra thì vị giám khảo này khá trâu bò đó, có thể là quen Tống Ảnh từ trước, có thể có xích mích từ trước đó.】

【Việc đánh điểm không mặc dù hơi “cứng”, nhưng đối với người nhảy múa, nhưng cùng là vũ công thì tôi thấy rất thoải mái, tôi đã nghi ngờ ekip chương trình đã thông đồng với ba vị giám khảo khác, cho điểm quá cao hoàn toàn không hợp lý, Nam Tri đã loại Tống Ảnh bằng một lần, nhìn bên ngoài có vẻ công bằng, nhưng thực ra là mang lại sự công bằng cho những vũ công chân chính.】 

Lúc Nam Tri ngủ dậy thì bài viết làm sáng tỏ này đã được đăng lên.

Cô xem một lần, đang định quay lại phòng làm việc của Dữ Thâm để tìm ảnh thì đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn mới.

—— Đm! Vị giám khảo này và Tống Ảnh lúc trước là bạn cấp ba, tôi thấy có người đăng bài nói, hình như lúc trước hai người là bạn học, cmn dưa lớn quá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK