Cũng vì vậy, Hà Trường Thanh ung dung phớt lờ ả bao nhiêu, phía sau lưng y, Võ Tú Hiền càng thêm điên cuồng bấy nhiêu.
Cả ngày hôm nay, Võ Tú Hiền làm việc gì cũng không suôn sẻ, lại thường có cảm giác xáo trộn tâm trí, không thể tập trung.
Lúc nãy từ trong buổi offline trở ra chưa thay trang phục, ả cứ tưởng Trương Lan sẽ giống như mọi khi sốt sắng kêu tài xế gia đình tới chờ và đưa mình về nhà. Ai biết Trương Lan lại nhận một cuộc gọi, vội vội vàng vàng bắt xe về trước, bỏ lại ả đứng một mình.
Tiếc mấy trăm tiền taxi, Võ Tú Hiền không còn cách nào, đành phải ngồi giao thông công cộng. Lâu lắm rồi không gặp cảnh tượng chen lấn khủng khiếp như vậy, Võ Tú Hiền phải nén giận vô cùng mới không bực tức mắng to, tin chắc là Trương Lan lần này cố ý hành xác mình chứ làm gì có chuyện trùng hợp bận rộn thế kia.
Trong lòng sôi sục nguyền rủa Trương Lan, đúng lúc này, "món quà" mà Võ Tú Hiền mua trên web đen đột ngột trào ra khí lạnh làm toàn thân ả run lẩy bẩy.
Vội vàng từ trong túi lấy ra cầm trên tay xem xét, xe buýt thình lình thắng gấp một cái, Võ Tú Hiền mang một đôi giày cao gót đứng không vững, đập mạnh vào người đứng phía trước, "món quà" cũng tuột khỏi tay, rơi xuống sàn xe.
Bất chấp cơn đau điếng vì cắn trúng môi, Võ Tú Hiền cuống quýt nhìn quanh tìm kiếm, sau đó trơ mắt xem Hà Trường Thanh chạm vào và kích hoạt đánh dấu bên trong "món quà".
Mọi việc diễn ra quá nhanh, Võ Tú Hiền thậm chí không kịp trở tay ngăn cản.
Hai mắt đỏ ngầu, Võ Tú Hiền nửa hả hê cảm thấy Hà Trường Thanh đáng đời tự tìm cái chết, nửa oán niệm sôi trào vì đây là thứ mà ả tỉ mỉ chuẩn bị, trả giá rất đắt mới lấy được, cố ý để dành cho Trương Lan, không ngờ lại bị một kẻ từ đâu xuất hiện chặn ngang!
Cơn giận gần như cắn nuốt toàn bộ lý trí của Võ Tú Hiền, khiến ả suýt chút bất chấp tất cả xông lên liều mạng với Hà Trường Thanh.
Chỉ là, ngoài cơn giận, một nỗi sợ hãi len lỏi vào lòng làm ả giật mình tỉnh táo, cả trái tim lẫn đầu óc đều điên cuồng báo động trước.
Tuy còn một ngày nữa mới đúng thời điểm mà Võ Tú Hiền yêu cầu khi trả tiền mua, nhưng đánh dấu đã kích hoạt, chung quanh không còn an toàn nữa mà có thể trở thành "bãi săn" bất cứ lúc nào! Hà Trường Thanh lúc này chẳng khác một trái bom hẹn giờ, chực chờ tới thời điểm chín muồi liền "bùm" một phát, nổ tung, dễ dàng kéo theo rất nhiều người bên cạnh chôn cùng.
Nghĩ lúc này trên xe có chính mình, Võ Tú Hiền hai mắt giật giật, chân tay lạnh toát, không ngừng cầu nguyện mau mau tới trạm kế tiếp.
Rất nhanh, xe buýt lại đến trạm, Võ Tú Hiền bất chấp còn chưa đến trạm xe mà mình đã trả tiền mua vé, vội vàng chen qua cửa, đi như bay xuống xe.
Hai chân nhũn ra, ả vịn cột biển báo giao thông, gập người thở phì phò như thể vừa chạy marathon, khiến người trên xe lẫn người ngoài đều tò mò ghé mắt nhìn ả.
"Mua vé đi tới gần trạm cuối, vậy mà lúc này xuống xe, dở hơi thiệt!" Người bán vé đứng gần đó có ấn tượng khá rõ với Võ Tú Hiền vì bộ váy công chúa, lúc này thuận miệng nói.
Hà Trường Thanh đang yên đang lành đỡ lan can mà đứng bên cạnh, nghe thấy người bán vé nói vậy, cũng bị gợi lên chút hiếu kỳ, liếc nhìn xuống Võ Tú Hiền một cái.
Xe một lần nữa chậm rãi lăn bánh. Qua lớp kính cửa sổ sáng ngời, Hà Trường Thanh thấy được cô gái kia ngẩng đầu.
Cả khuôn mặt nở nụ cười âm trầm trong khung cảnh mưa rào mây giăng làm không gian tối tăm ảm đạm, đằng chân trời sau lưng cô ta đúng lúc này xẹt qua một tia chớp điểm xuyết cho toàn bộ không gian và cảnh tượng càng đậm màu sắc quỷ dị.
Dưới ánh chớp sáng lòa, Hà Trường Thanh thấy được nụ cười quỷ quyệt làm cả khuôn mặt thanh tú trở nên khắc nghiệt oán độc, đôi môi tô son đỏ đang chậm rãi mấp máy ba chữ như một lời nguyền rủa tràn đầy ác ý:
"MAU CHẾT ĐI!"
Hà Trường Thanh thần sắc dửng dưng mà nhìn, trong mắt có phần khó hiểu, nghĩ bụng, bệnh nhân tâm thần ở trại nào vừa trốn ra đúng không? Hi vọng mau bị bắt lại, đừng báo người ta, trời đang sấm sét mà đứng ôm cột kim loại cười như vậy, dễ biến thành cười suốt đời lắm.
Xe tăng tốc, không mấy chốc, cô gái kia đã bị bỏ xa phía sau.
Hà Trường Thanh không bị cảnh tượng có phần giống cảnh phim kinh dị pha trộn tấu hài kia làm ảnh hưởng tâm trạng. Y điều chỉnh tư thế đứng sao cho thoải mái nhất, lười biếng nhìn xe buýt đi đi dừng dừng qua từng trạm.
Hành khách trên xe ngày một ít đi, đến cuối cùng, trên xe chỉ còn một mình Hà Trường Thanh cùng với người tài xế và cậu thanh niên bán vé đã ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật. Người bán vé ngủ ngon lành đến mức phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, hòa vào giọng đọc bản tin thời sự địa phương phát ra từ trong loa phát thanh trên xe.
Đồng hồ trên xe buýt hiển thị tới con số 6: 57, xe rốt cuộc gần đến trạm cuối ở ngoại ô thành phố cách chân núi đích đến của y một quãng đường không xa không gần. Đợi khi Hà Trường Thanh xuống xe, chiếc xe buýt này sẽ bọc vòng một đoạn và quay đầu chạy trở về trung tâm thành phố, kết thúc một ngày hoạt động.
Từ đằng xa, Hà Trường Thanh đưa mắt nhìn khung cảnh âm u vì trời mưa mây giăng đen kịt bên ngoài trạm chờ xe buýt. Một loạt 4 ngọn đèn neon gắn trên nóc mái che có vẻ ảm đạm như đồ dùng lâu năm không thay mới, chỉ còn 2 bóng hoạt động, phát ra ánh sáng trắng yếu ớt mà không ổn định, chớp tắt chớp tắt, khiến cả khu vực của trạm chờ gần như bị bóng tối chung quanh cắn nuốt.
Khoảng cách thu nhỏ dần, xe rốt cuộc dừng lại.
"Quái ghê. Điều hòa hỏng rồi hay sao mà càng lúc càng lạnh ta?"
Bác tài là một người đàn ông trung niên, lúc này nhịn không được lẩm bẩm một tiếng, sau đó mới nhấn nút mở cửa.
Theo một tiến "xoạch" nhẹ, cửa gập lại sang bên, một cơn gió bên ngoài lập tức thổi ù vào trong xe, như thể một đứa trẻ nóng lòng rình rập chờ đợi cửa phòng cha mẹ mở liền chạy vào đùa nghịch.
Bị luồng không khí băng giá tập kích thẳng mặt, người bán vé chới với tỉnh giấc, suýt chút từ trên ghế ngồi té sấp mặt xuống sàn xe, may mắn kịp ghì chặt lưng ghế ở hàng trước.
Hà Trường Thanh không quay đầu xem động tĩnh của người bán vé, vì chính y cũng bị hơi lạnh đánh thẳng mặt. Y rùng mình, theo bản năng định siết chặt cái áo khoác trên người, chờ lúc tay chạm mặt vải cotton mềm mại mới nhớ ra bản thân đang mặc hoodie chứ không phải áo khoác dày mọi như mọi ngày.
Chậm rãi đi xuống bậc cửa, hai chân còn chưa vững vàng đặt xuống mặt đường ẩm ướt, những hạt mưa rào lạnh lẽo lập tức phủ xuống.
Hà Trường Thanh đã có chuẩn bị trước, "xoạch" một tiếng bung chiếc ô gấp ra, hoàn hảo ngăn trở không cho nước mưa dính lên mặt lên đầu mình.
Sau lưng y, chiếc xe buýt đóng sập cửa lại. Bác tài xoa xoa cánh tay, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu bán vé, "Ê, mày có thấy độ ấm không khí tăng trở lại rồi hông? Ban nãy rõ ràng lạnh thấy mồ luôn mà?"
Người bán vé che miệng ngáp dài, dụi mắt đáp không chút để tâm, "Chắc là mở cửa gió lùa lên thôi chú ơi, trời mưa này lạnh chút là phải rồi! Mau mau đi tiếp để về nhà ngủ cho ngon giấc chú ơi!"
Bác tài nhớ rõ hình như ban nãy nhiệt độ hạ thấp dù còn chưa mở cửa, nhưng nghĩ cậu bán vé nói do trời mưa, cảm thấy có lý, bèn thôi, tiếp tục hành trình theo lệ thường của mình.
Hà Trường Thanh nhìn theo chiếc xe buýt chạy một đoạn và mất hút sau khúc ngoặc, ánh sáng trong xe mờ dần và hoàn toàn biến mất.
Nhất thời, y có cảm giác mình lọt thỏm trong một đại dương đen ngòm, chỉ có thể bám víu vào hòn đảo nhỏ xíu là chút ánh sáng ở trạm chờ xe buýt. Mấy trụ đèn đường cách nhau khá xa lúc này cũng đã sáng lên, hắt chút ánh sáng vàng nhạt xuống mặt đường, soi tỏ mấy vũng nước đọng nhỏ không ngừng bị những hạt mưa li ti làm gợn sóng lăn tăn.
Rõ ràng chỉ là một khung cảnh quen thuộc trên con đường y đi đi về về hằng ngày, giờ này phút này bất chợt trở nên lạ lẫm và thậm chí cổ quái, toát ra bầu không khí vô cùng phù hợp hợp với những miêu tả thường thấy trong phim ảnh tiểu thuyết đề tài kinh dị.
Hà Trường Thanh cười nhạo bản thân một tiếng, lắc đầu như muốn xua tan mấy liên tưởng quỷ dị kỳ quái chợt xuất hiện trong đầu.
Một ánh chớp lóe sáng trên bầu trời kèm tiếng sấm rền vang. Cùng lúc đó, ánh đèn neon vốn chớp tắt liên hồi trên nóc trạm chờ xe buýt cũng "xì xoẹt" một chút, tắt ngóm.
Nhất thời, chung quanh chỗ Hà Trường Thanh đứng gần như hoàn toàn chìm vào bóng tối.
.