Hà Trường Thanh không cần động não cũng có thể suy đoán ra một đống bài báo giật tít khoa trương treo đầu dê bán thịt chó kiểu:
— HOT! Con trai ảnh đế Hà Diễm Sinh giữ mình trong sạch 24 năm hóa ra là vì thích thế này!
— Giật mình nhìn con trai ảnh đế Hà Diễm Sinh phát rồ làm điều này giữa thanh thiên bạch nhật trên đại lộ trước mắt trăm người!
— Con trai ảnh đế nhân lúc người hôn mê giở trò môi chạm môi!
Bla bla bla… đại loại như vậy, sau đó nhiều người không thèm hiểu không thèm đọc nội dung bài báo khác hẳn tựa đề, chạy tới tấn công y, y có biện minh giải thích gì thì người khác cũng sẽ nghĩ là ngụy biện, có tật giật mình.
Càng nghĩ càng bực, nhưng lúc này lại không có thời gian để mà quay sang lôi kéo kêu gọi người ta xóa ảnh xóa clip. Chưa kể dù có nhắc, chưa chắc họ chịu xóa. Không khéo còn được miễn phí tặng cho mấy chữ như bá đạo, độc tài, phách lối, hống hách, kênh kiệu…
Hà Trường Thanh nhíu mày, dứt khoát mặc kệ, dù sao đoàn đội của cha y cũng quen giải quyết mấy tin đồn bắt bóng bắt gió từ trên trời rơi xuống như vậy rồi.
Ngồi quỳ gần đầu của người nọ, Hà Trường Thanh cúi đầu, một tay bịt mũi, một tay nhẹ nhàng kéo hàm làm miệng hắn mở ra. Hít vào một hơi thật sâu, y áp sát vào ngậm chặt miệng hắn và thổi hơi.
Trong lúc đó, Hà Trường Thanh vẫn không quên nghiêng đầu quan sát lồng ngực của người này, mừng rỡ phát hiện nó bắt đầu di chuyển lên xuống rõ rệt hơn.
Thành công! Hà Trường Thanh xác định được người dần dần khôi phục khả năng hô hấp, trong lòng đặc biệt có cảm giác thành tựu, vội vàng tính toán tần suất thổi ngạt sao cho ổn định khoảng 20 lần/phút.
Bởi quá chú tâm quan sát, Hà Trường Thanh không phát hiện "Bạch Tuyết" vốn dĩ còn hôn mê bất tỉnh cần được cứu chữa kia lúc này đã mở mắt, sâu kín mà nhìn y, trong đôi mắt đen như lóe lên từng tia sáng kì lạ khó đoán.
May mà người chung quanh bị cái đầu kề sát của Hà Trường Thanh cản trở tầm nhìn không thể trông thấy biểu cảm hài lòng và đôi mắt mở to sáng ngời của hắn, nếu không hiện trường có khi sẽ phát sinh xáo động và khủng hoảng dữ dội vì cảnh tượng quỷ dị này. Chừng đó Hà Trường Thanh dù có muốn hay không, cũng sẽ bị cột trên bảng tin đầu đề, muốn chạy cũng vô ích.
Lặng lẽ đưa thần thức tràn ra chung quanh tìm hiểu tình hình, Phương Trạch Vi, tức Mr. "Bạch Tuyết", hơi khựng lại, nhíu mày không vui.
Trong một góc gần đó, hắn phát hiện một luồng ác niệm đang ngùn ngụt bốc lên, gần như cắn nuốt hoàn toàn linh hồn của cô gái kia.
Trên thế giới này có biết bao người để cho Tam độc Tham - Sân - Si gặm nhấm linh hồn, trừ chính bản thân họ ra, không ai cứu được. Không sớm giải quyết, Tam độc phát triển thành ác niệm, ác niệm dẫn ra ác hành, ác hành làm linh hồn sa địa ngục. Bộ dạng của cô gái nọ, rõ ràng đã làm không ít ác hành.
Nếu chỉ là vậy, Phương Trạch Vi cũng sẽ không để bụng. Ở nhân gian làm ác, chết rồi bị câu hồn vào âm ty, tội gì xử nấy, không cần hắn nhúng tay vào.
Đáng nói là, Phương Trạch Vi nhìn thấy một sợi khí âm lục ở trong túi của cô gái đó. Tuy chỉ có một sợi khí nhỏ và cách khá xa, hắn vẫn có thể ngửi được mùi vị xú uế tanh tưởi từ đó phát ra. Quan trọng hơn, linh tính mách bảo, hắn âm thầm bấm tay tính toán, phát hiện một chút nhân quả nhỏ bé không đáng kể giữa cô gái kia và "ân nhân" của mình.
Trong lòng không vui, thần thức thoáng "liếc xéo" cô gái kia một cái. Ngay sau đó, Phương Trạch Vi vừa lòng nhìn thấy cô ta run bần bật vội vàng lên xe đi mất.
Xem như cô ta may mắn, hiện giờ hắn không có thời gian rảnh để xử lý chuyện vụn vặt. Phương Trạch Vi vừa phân tâm duy trì tần suất hô hấp như thể đang dần khôi phục, vừa híp mắt, thần thức đảo qua một vòng, "nhéo" tỉnh đám đồ tôn không nên thân còn đang ngất xỉu ở trên đường, truyền âm cho chúng nhanh chóng thu mấy con yêu quái đang ngất bên cạnh xong rồi hãy tới hội hợp. Nói chung câu giờ vài phút càng tốt.
Đám đồ tôn: "..."
Tổ sư gia yêu cầu, tuy quá khó hiểu, nhưng cứ nghe lời làm theo là được rồi!
Mấy người mở mắt ra, tung một trương bùa che mắt, bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Vì thế một số người trong đám đông nghe âm thanh, quay đầu nhìn phát hiện nhóm Lumen cosplay đạo sĩ vốn ngất xỉu nay đồng loạt tỉnh lại, đang chỉnh sửa quần áo, tỉnh rụi như thể chỉ vừa ngủ một giấc lấy sức, nhìn ai cũng tinh thần sáng láng. Ngược lại nhóm Lumen nữ ăn mặc đồ bơi mát mẻ và bộ đồ cọp trắng nhồi bông ban nãy thì mất tăm. Có lẽ là đi lên xe thay quần áo rồi bỏ về trước cũng nên.
Xa xa, âm thanh xe cứu thương ò í e vang lên, nhanh chóng tiếp cận.
Hà Trường Thanh nghe thấy tiếng xe cứu thương, trong lòng như trút được gánh nặng. Hơi thở của người này cũng đã ổn định hơn, không cần tiếp tục hô hấp nhân tạo.
Đang kề sát nhau, y định thổi thêm một hơi rồi buông tay ngồi dậy. Đột nhiên, Hà Trường Thanh cảm giác được môi mình bị người mút một cái thật mạnh, trên má và sau gáy cũng nhiều hai bàn tay lạnh lẽo, ôm y vuốt ve.
.