Lâm Y Nguyệt nhìn xung quanh, lúc lướt mắt qua cuối hành lang, nàng nhận ra A Tú đang ló đầu lén lút nhìn, quả nhiên....... Nàng suy yếu ngã xuống kéo lấy Đông Mai yếu ớt nói:“ Mau đưa ta vào phòng!”
Đông Mai vội vàng đỡ Lâm Y Nguyệt vào phòng, A Tú quay người rời đi, nhìn bộ dạng của Lam Y Nguyệt chắc chắn đã bị Tứ hoàng tử vô lễ rồi, khóe miệng nàng nhịn không được cười đắc ý, xinh đẹp thì sao? Cũng là như vậy mà thôi!
Đông Mai nhìn áo tiểu thư nhà mình rách bươm, vội vàng hoảng hốt chụp lấy cánh tay:“ tiểu thư, áo ngài.....!” Tại sao tiểu thư nhìn qua lại giống như vừa bị....
Lâm Y Nguyệt cầm tay Đông Mai mỉm cười nói:“ Đông Mai,ta không sao cả,chỉ là không cẩn thận vướng cành cây rách áo mà thôi, đừng lo” Nha đầu này mà biết chắc chắn sẽ ầm ĩ lên, lúc đó quả thực không hay rồi! Nàng bảo toàn mạng mình nhưng cũng phải bảo toàn mạng của Đông Mai!
Đông Mai đương nhiên sẽ không tin, cũng chẳng hỏi thêm, lặng lẽ nhìn tiểu thư thay đồ lên giường ngủ, nàng cũng nằm theo, xoay người ra ngoài, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi xuống! Nàng.... Nàng đúng là rất vô dụng!
Lâm Y Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt lại, ngày mai khi Lưu mỹ nhân biết kế hoạch này hỏng, nhất định sẽ hãm hại nàng tiếp! Nếu tứ hoàng tử kia đứng ra chỉ mặt vu oan thì dù nàng có mười cái miệng cũng không thoát tội, Lâu Tùy Ý còn chưa biết hắn là người như thế nào, nàng tất nhiên sẽ không trông cậy hắn sẽ đứng ra giúp nàng! Nơi này, chỉ có một mình nàng đối phó! Vẫn tốt hơn hết là chuẩn bị tinh thần!
..........
Ngự Kim điện, Hoàng đế vỗ long ỷ đầy giận giữ, quát lớn:“ Ngươi nói cái gì? Vân nhi bị người ta giết?” Nhi tử hắn không nhiều, chỉ có mỗi Sở Vân là hiếu kính hắn, một mực xem hắn là phụ hoàng, là hoàng đế một nước mà đối xử! Lại có người giết Vân nhi!?
Đám văn võ trong triều nhốn nhao ầm ĩ, hoàng tử bị sát hại là chuyện quan trọng cỡ nào! Hoàng thượng tuy lên ngôi đã 2 năm nhưng vẫn là chưa có quyền lực chân chính, vì vậy tể tướng đứng ra cúi người thi lễ:“ Bẩm hoàng thượng, chúng thần muốn mời thái hậu đến đây!”
Sở Viễn mặt mày âm u, không vui nhìn Tể tướng:“ Tể tướng là không tin trẫm có thể giải quyết chuyện này?” Hai bàn tay hắn nắm chặt thành quả đấm, ngay cả bá quan văn võ đều là hướng về mẫu hậu của hắn! Vậy hắn làm hoàng đế còn có nghĩa lý gì đây?
Ngân Thiên Tầm không sợ hãi nói:“ Hoàng thượng bớt giận, thái hậu quanh năm xử lý mọi việc, thần tin thái hậu sẽ sớm tra ra hung thủ” Đối với hoàng thượng này trước mặt, ông thi lễ chẳng qua cũng là có lệ! Một kẻ vô dụng như hắn nếu không có mẫu hậu hắn là đương kim thái hậu thì hắn sẽ có ngày hôm nay sao? hừ!
“Được, được lắm, các ngươi được lắm, vậy thì đi tìm thái hậu đi, từ nay trẫm sẽ không thượng triều!” Sở Viễn tức giận nghẹn ở ngực, nói mấy lần tiếng được, sau đó phẫn nộ rời đi! Sắc mặt hắn cực kỳ không tốt, làm ai cũng không dám thở mạnh!
..............
Thái hậu chống tay nằm trên nhuyễn tháp, chậm rãi nói:“ Hả? Vân nhi chết rồi sao?”
“ Dạ thái hậu, sáng nay một thái giám phát hiện xác của tứ hoàng tử ở đình Bích Xuân, là bị người ta đâm, mười mấy nhát vào bụng” A Đức kính cẩn pha trà cho bà, cẩn thận đem sự việc báo lại.
Hoàng hậu ngồi bên cạnh thái hậu chợt nhẹ nhàng lên tiếng:“ Mẫu hậu, tại sao khuya như vậy Vân nhi còn đến đình Bích Xuân? Ngài không thấy lạ sao?” Nói xong khóe mắt chuyển về Lưu mỹ nhân cười dịu dàng!
Thái hậu ngồi dậy, bưng chung trà lên thổi thổi, từ tốn nói:“ Chết thì thôi, ầm ĩ cái gì? Vân nhi từ nhỏ đã không xem ai ra gì, hống hách vô pháp vô thiên, quả nhiên là nghiệt chủng từ cái ti tiện kia!”
Mọi người nhất thời im lặng, tứ hoàng tử là con của một tài nữ, được hoàng thượng sủng ái một thời gian thì sanh ra Tứ hoàng tử! Thân phận thấp kém từng bị mấy vị phi tần trong cung hại chết!
Nhược hoàng hậu run lên một cái, giả vờ uống trà che đi đôi mắt phức tạp, thái hậu vốn là con người như thế nào nàng hiểu rất rõ, bà ta ngoài mặt cùng trong lòng đều bất đồng! Năm xưa nàng dụ dỗ hoàng thượng trái lệnh bà để lập nàng lên hậu vị, bây giờ tuy hai người coi khá hòa thuận nhưng.... ai biết được lòng ba ta như thế nào đây?