Sau khi khiêu vũ xong, trên mặt Ngưng Lộ hiện vẻ mệt mỏi khiến Sở Mạnh rốt cuộc buông vòng eo mà anh đã ôm suốt buổi tối ra, gọi phục vụ đưa cô đến phòng nghỉ của cô dâu nghỉ ngơi, mà anh còn phải ứng phó với một đại sảnh đầy khách, may mắn thay có phụ rể là Tống Tử Tử giúp anh chia sẽ một chút, bằng không đêm nay anh phải vượt qua đêm động phòng trong cơn say.
Ngưng Lộ đến phòng nghỉ cho đến sau khi phục vụ lễ độ lui ra cô ngồi phịch cả người trên ghế sofa mềm mại bằng da thật, chân mang không quen giày cao gót đau đến tê dại như đi bộ đường dài hai mươi lăm ngàn dặm vậy, ngay cả cảm giác cũng không còn. Ngưng Lộ quyết định cởi ra để cho chân nghỉ ngơi thật tốt, dù sao ở đây chỉ có mình cô mà thôi sẽ không sợ thất lễ.
Cô vừa đem đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn mới được giải phóng đặt lên sofa còn chưa kịp xoa bóp một chút, ngoài cửa một thanh âm giống như khinh thường lạnh lùng thở dài nói: “Ai, ánh mắt của Sở Mạnh thật đúng là không khá hơn chút nào? Cưới loại đàn bà chỉ có hào nhoáng bên ngoài ngay cả những lễ nghi cơ bản nhất cũng không biết! Không biết anh ta coi trọng điểm nào!!”
Cửa không có khóa được không? Ngưng Lộ tìm theo tiếng nhìn sang, người phụ nữ nói chuyện không phải là phụ dâu của ngày hôm nay sao? Cô thay toàn thân y phục trắng của phụ dâu bằng bộ lễ phục bó sát màu đen trên người làm cho vóc người vừa xem không thể nghi ngờ, cực kỳ hấp dẫn. Nói cũng buồn cười, cô trên danh nghĩa là cô dâu nhưng cái gì cũng không có làm, chỉ là ra mặt trình diện mà thôi, dù sao tất cả hôn lễ đều do Sở Mạnh một tay tổ chức, phụ dâu cũng là anh giúp cô tìm.
Phụ rễ hôm nay khuôn mặt tươi cười, nhưng Sở Mạnh cũng chưa từng chính thức giới thiệu cho họ quen biết, cho nên cô không biết anh ta tên gì, nhưng từ cách nói chuyện của anh và Sở Mạnh có thể nhìn ra giao tình của bọn họ không tệ. Mà phụ dâu cô ấy từ đầu đến cuối nét mặt lạnh lùng như ai thiếu nợ cô ta vậy, Ngưng Lộ cũng không dám chủ động nói chuyện với cô ta. Nhưng bây giờ cô ta lại chủ động đến tìm cô, hơn nữa lời vừa ra khỏi miệng chính là vô lễ. Hình như cô không có chỗ nào đắc tội với cô ta đi? Ngưng Lộ cau mày, cúi đầu không nói.
“Sao không dám nhìn tôi? Hay là tôi nói đúng?” Ngũ Thiên Nghiên hớp một ngụm rượu trong ly, đối với cô vợ nhỏ bé hôm nay của Sở Mạnh chính là cực kỳ khinh thường. Luận vóc người luận tướng mạo cô có chỗ nào thua cô ta, huống chi cô từ khi học đại học đã biết Sở Mạnh, vào Sở Thành làm việc cũng đã nhiều năm rồi, trong công việc từ trước đến nay cô luôn là cánh tay đắt lực của anh. Nhưng cô biết, Sở Mạnh đối với cô không có tình yêu nam nữ, nhưng cô quen biết anh nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh đối người phụ nữ nào có tình ý, đều là gặp dịp thì chơi. Cô cho là dạng đàn ông như anh ở sau khi chơi đủ sẽ chọn một người phụ nữ thích hợp với mình bầu bạn, cô cho là mình còn có cơ hội. Dù anh không có tình cảm với cô, nhưng tình cảm không phải có thể bồi dưỡng sao? Đáng tiếc cô không có cơ hội đi nghiệm chứng. tuần trước khi anh tỉnh táo tuyên bố anh sắp kết hôn và nhờ cô làm phụ dâu cô đã biết! Anh muốn thừa dịp này làm chết cái tâm không nên có. Người thông minh như anh sao lại có thể không nhìn ra tâm ý của cô? Chẳng qua là không muốn vạch trần mà thôi! Nhưng lại muốn dùng cách đau lòng như vậy làm cho cô từ bỏ! Cô vẫn luôn không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của anh! Nhưng đối với người phụ nữ trở thành vợ anh cô vẫn rất khinh thường. Cô ta căn bản không xứng với Sở Mạnh!
“Xin lỗi, tôi hơi mệt!” Ngưng Lộ cũng không muốn có bất kỳ xung đột nào với cô ta, mà cô từ trước đến nay cũng không có thói quen cải vã với người khác.
“Cô quen biết Sở Mạnh được bao lâu? Cô hiểu được anh ấy bao nhiêu?” Ngũ Thiên Nghiên đối với sự lãnh đạm của cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tôi…… Sở đại ca anh ấy……” Ngưng Lộ giương mắt nhìn thẳng vào mắt cô ta, lại không biết trả lời cô ta như thế nào về vấn đề này. Chuyện của cô và Sở Mạnh, cô cũng không muốn nói nhiều với người khác. Chứ đừng nói là cô ta ngay cả cô ta tên gì cô còn không biết, cho dù là ba mẹ Ngưng Lộ không không muốn nói nhiều.
“Sở đại ca…….. cô gọi anh ấy là Sở đại ca?” Ngũ Thiên Nghiên bật cười ra tiếng. Gọi một người đàn ông đã là chồng mình là “Đại ca” không cảm thấy quá buồn cười sao? Mặc dù phía trước thêm chữ Sở, nhưng trong xã hội hiện nay không có cách xưng hô như vậy đi? Cô ta cho là cô ta đang đóng phim sao? Hay là đang xem phim Hàn?
“Có cái gì mắc cười.” Ngưng Lộ không muốn nói nhiều với cô.
“Cô không cảm thấy gọi chồng mình một tiếng “Đại ca” rất mắc cười sao?” Ngũ Thiên Nghiên quả thật không hiểu nổi cô vợ mới cưới của Sở Mạnh đang nghĩ gì? Chẳng lẽ bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên sao? Không thể nào, cô chưa từng nghe nói qua chuyện này. Hay là cô ta quá khác người mới làm cho Sở Mạnh quyết định kết hôn với cô ta?
". . . . . ." Ngưng Lộ đang muốn mở miệng, một giọng nam tựa hồ mang theo bất mãn giải vây cho cô: “Thiên Nghiên, Diệp tổng của Bác Thế muốn nói chuyện với em về phương án quảng cáo của quý sau.” Là Sở Mạnh tới.
“Vậy em đi trước nha. Sở đại ca.” Ngũ Thiên Nghiên ưu nhã đứng dậy, trước khi đi cũng không quên dùng giọng điệu sắc bén của cô nói câu “ Sở đại ca.” Vậy không biết người đàn ông luôn cường thế như anh sau khi nghe sẽ có cảm tưởng gì. Ha ha, cái đó không phải là chuyện của cô.
Sở Mạnh nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc bộ lễ phục trắng tinh được thiết kế đơn giản, đang làm vẻ mặt vô tội nhìn anh, giống như không biết mình làm sai chuyện gì vậy.
Hừ, nếu không phải Tống Tử Tự thấy Thiên Nghiên một mình tới phòng chờ của cô dâu mà tới nhắc nhở anh đi xem một chút, đoán chừng anh cũng không thể nghe thấy cô ở trước mặt người khác gọi anh là “Sở đại ca”. Xem ra không cho cô chút giáo huấn, cô sẽ không nhận thức anh là gì của cô.