• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, cô không phải muốn dùng cách này để tôi tha thứ cho cô! Quan Ngưng Lộ, quyết định của Sở Mạnh tôi không có cách nào thay đổi. Nhưng tôi cũng có nguyên tắc của tôi, Sở gia chỉ cần một ngày còn có tôi cô đừng mơ tưởng bước vào của lớn của Sở gia một bước.” Sở mẫu nhận lấy khăn do quản gia đưa tới lau nước trà bắn vào quần áo.

Thật ra thì tôi cũng không muốn về, tuyệt không muốn. Hơn nữa có một ngày tôi cũng sẽ rời khỏi Sở gia bà cứ yên tâm đi! Ngưng Lộ thấp mắt lặng lẽ nói trong lòng.

“không cần lộ ra vẻ mặt giống như đứa con dâu nhỏ bị tôi ức hiếp, Quan Ngưng Lộ nói chuyện với cô a!” Sở mẫu không muốn cứ như vậy bỏ qua cho Ngưng Lộ.

“Mẹ, xin lỗi!” Ngưng Lộ không biết mình nên nói gì. Thừa nhận là cô quyến rũ Sở Mạnh sao? Hay là thừa nhận là cô bởi vì gia sản của Sở gia mới bỏ rơi Sở Khương đổi thành gả cho người anh là Sở Mạnh có địa vị và quyền phát biểu đây? Thật ra thì, đối với người đã ghi hận với mình bất kể mình nói cái gì cũng đều là sai, cho dù có lý đi chăng nữa vẫn bị xem là vô lý chi bằng không nói. Nhưng bây giờ hình như cô không nói cũng là sai.

“Cô không có lỗi với tôi, người cô có lỗi là Sở Khương, là đứa con mà tôi thương yêu nhất. Nó chỉ vì cô mà thiếu cũng nữa cả mạng cũng không còn, thật vất vả nhặt về được một mạng nhưng bây giờ lại muốn rời khỏi chúng tôi. Là cô, là cô hại Sở Khương! Là cô có lỗi với nó, cũng là cô làm cho nó muốn rời khỏi Sở gia! Rời khỏi cái nơi làm nó đau lòng này.” Sở mẫu vươn ngón tay chỉ vào Ngưng Lộ thét to. Đúng vậy, đây mới chính là mục đích mà bà đặc biệt chọn ngày hôm nay con trưởng đến HồngKông công tác mà đến nhà. Sở Khương cũng bởi vì tình yêu mà không muốn sống trong nước nữa mà đến nước Mỹ xa xôi kia để du học. Quyết định này của anh khiến Sở mẫu không sao hiểu được, đi học cũng được a nhưng tại sao phải đến nước Mỹ xa xôi như vậy? Bà không đành lòng a! Mà con trai út vẻ mặt kiên quyết nói với bà: “Mẹ chẳng lẽ mẹ không sợ con nhìn cuộc sống ân ân ái ái của anh hai mà lại tự sát sao?” Nghe vậy chính là nói bà không có cách nào ngăn cản con, nhưng người làm mẹ như bà cho dù có không đành lòng cũng phải chấp nhận. Cơn giận để trong lòng cực kỳ không thoải mái lại không thể trút giận lên con trưởng, cho nên bà chỉ có thể tới tìm người phụ nữ này đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện để giải tỏa sự tức giận trong lòng.

“Mẹ, Sở Khương anh ấy sao rồi?” Ngưng Lộ biết mình làm Sở Khương bị thương quá sâu, nhưng nào có ai biết chính bản thân cô cũng vết thương chồng chất? Sở Khương đau lòng một phần cô cũng đâu kém anh phần nào. Người khác sẽ không hiểu!

“Sao? Cô còn có tư cách hỏi sao? Ở lúc cô lựa chọn bỏ rơi nó, cô bây giờ lấy thân phận gì tới hỏi? Chị dâu sao? Thật là buồn cười a!” Từng câu từng chữ của Sở mẫu đánh vào lòng Ngưng Lộ.

“Con chỉ là quan tâm anh ấy…….” Đúng vậy, chẳng qua là quan tâm mà thôi cũng không được sao?

“Quan tâm? Nếu quả thật còn quan tâm tới nó cô cũng sẽ ở lúc nó còn ở bệnh viện mà vội vã cử hành hôn lễ với Sở Mạnh sao? Quan Ngưng Lộ, không nên nói ra những lời ác tâm như vậy. Cô không có tư cách quan tâm đến nó!” Sở mẫu dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ngưng Lộ như hận không thể đem cô nuốt xuống vậy. (Ling: Bà bà ác vừa thôi chứ muốn chỉ trích thì tự chỉ trích con mình đi, là con bà ép người ta còn đổ lỗi cho người khác nữa. Bà có biết con người ta phải chịu khổ cỡ nào không mà nói ra những lời cay nghiệt như vây? (T___T).

“Mẹ…..” Mọi người đều cho là lỗi của cô, Ngưng Lộ đau xót trong lòng không muốn cãi lại bất cứ cái gì nữa. Cứ cho là đúng đi! Tất cả đều tính ở trên đầu cô là được rồi. Ai bảo cô không thể làm người vứt bỏ cha mẹ không lo? Ai bảo cô trong lúc vô tình lại tìm tòi nghiên cứu vết thương trong tim người khác. Nếu lời nói của Sở Mạnh là thật vậy có phải là Sở Khương bị trừng phạt mà cái gì cũng không biết, có thể tính luôn lên đầu cô hay không?

“Đủ rồi, không cần gọi tôi là mẹ nữa, tôi không làm nổi mẹ cô! Quan Ngưng Lộ, tôi không muốn tiếp tục nhìn mặt cô nữa. Quản gia, chúng ta đi!” Sở mẫu cực kỳ tức giận đứng dậy, cũng trong lúc muốn đi đẩy ngã Ngưng Lộ đang quỳ trước mặt. Ngưng Lộ không kịp ứng phó té ngã trên mặt đất, mảnh vỡ dưới đất chưa được thu dọn sạch sẽ làm bị thương tay cô, máu tươi chảy ra, đau, Ngưng Lộ cũng không dám lên tiếng.

“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?” Thím Trương đi lấy đồ muốn thu dọn mảnh vỡ bước ra thấy thiếu phu nhân nằm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, lập tức để đồ xuống chạy qua xem.

“Thím Trương, bà đừng quên bà là người của ai!” Thấy Ngưng Lộ bị thương Sở mẫu vẫn cao ngạo. Cô ta chảy chút máu có là gì so với con trai bà? Tốt nhất là chảy cạn luôn đi! Sở mẫu độc ác nghĩ. Nếu như không phải nể mặt Sở Mạnh hiện tại là chủ của Sở gia bà sẽ không dễ dàng buông tha cô ta như vậy.

“Phu nhân tôi biết rõ! Tôi là người giúp việc của Sở gia, nhưng thiếu phu nhân không phải là người của Sở gia sao?” Thím Trương nghe những lời như vậy cũng vô cùng tức giận. Phu nhân sao hôm nay lại có thể ngấm ngầm hại người như vậy? Người giúp việc như bà còn chưa tính, nhưng thiếu phu nhân dù sao cũng là người của Sở gia bọn họ đi? Bà không sợ đắc tội với bà ấy bởi vì bà không thích thiếu phu nhân bị bà ấy ức hiếp thành ra như vậy.

“Thím Trương, bà nói chuyện càng ngày càng không có chừng mực rồi!” Sở mẫu giận đến nói không nên lời, ngược lại quản gia ở kế bên lên tiếng nhắc nhở thím Trương.

“Phu nhân, nếu như hôm nay tôi có làm gì không đúng, xin lượng thứ!” Thím Trương không phải không biết chừng mực. Sở dĩ bà có thể nói chuyện như vậy bởi vì khi thiếu gia điều hai vợ chồng bà tới đây có nói qua với bà, sau này hai vợ chồng họ chỉ cần nghe một mình chỉ thị của cậu ấy là được rồi, những người khác có thể không cần quan tâm. Hiện tại đại thiếu gia là người nắm quyền ở Sở gia! Nếu đại thiếu gia đã nói như vậy bà đương nhiên phải bảo vệ thiếu phu nhân rồi. Bà kính trọng bà ấy bởi vì bà ấy là mẹ của đại thiếu gia, nhưng cho dù có là mẹ của đại thiếu gia cũng không thể vô lý chỉ trích thiếu phu nhân như vậy, huống chi bây giờ không chỉ đơn giản là chỉ trích mà thôi. Chuyện này bà nhất định phải báo lại cho thiếu gia.

“Quản gia, chúng ta đi!” Sơ mẫu thật sự là nhìn không nổi nữa rồi, quay đầu khí thế hiên ngang đi ra ngoài. Vốn muốn tới nơi này trút giận kết quả ngược lại bị chọc giận không ít.

“Thím Trương, thím đi tiễn phu nhân đi! Tôi không sao, đợi lát nữa rồi dọn dẹp!” Ngưng Lộ che ngón tay vẫn còn đang rướm máu của mình.

“Phu nhân, bà đi thong thả!” Thím Trương rốt cuộc ở lúc Sở mẫu và quản gia ra tới cửa đuổi kịp.

“Không cần cô ta giả bộ tốt bụng! Dù sao đi nữa tôi cũng không thừa nhận cô ta . Tôi muốn nhìn xem cô ta rốt cuộc có thủ đoạn gì có thể làm cho cô ta nói gì Sở Mạnh nghe nấy.” Sở mẫu bước vào thang máy, hướng về phía thím Trương đang đứng ở cửa cười lạnh nói.

Thím Trương đóng cửa trở lại bên cạnh Ngưng Lộ nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ cùng vết máu nhuộm đỏ quần áo cực kỳ đau lòng. Luống cuống tay chân lấy hòm thuốc ra giúp cô bôi thuốc, băng bó sau đó đỡ cô trở về phòng thay quần áo.

“Thím Trương, cám ơn thím! Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” Sau khi thay quần áo Ngưng Lộ mệt mỏi nằm trên giường. Bây giờ cô không muốn nói không muốn làm gì cả, chỉ muốn được một mình yên tĩnh một chút.

“Thiếu phu nhân, tôi đi ra ngoài trước. làm xong cơm tối tôi lại gọi cô.” Thím Trương lui ra khỏi phòng khép cửa lại.

“Alô, thiếu gia phải không? Tôi là thím Trương……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK