Hai ngày tiếp theo, Mã Phi Yến đặt tú phường may ba bộ y phục bạch sắc, sử dụng gấm lam thêu chỉ bạc bắt mắt ở phần thắt lưng và vùng trước ngực. Phần viền cổ và viền tay áo được thêu mây trời cách điệu bằng chỉ màu làm đậm.
Mã Viễn Duẫn và Mã Viễn Luật nhân cơ hội viện cơ đưa Mã Phi Yến đi sắm ít phục sức rồi ba huynh muội đường hoàng rời khỏi phủ. Bọn họ đưa nàng đến một cửa hàng của Tống gia mua trang sức.
Bọn họ thân là thần tử lại tước phẩm chưa phong nên không được phép mang vàng bạc trên người. Mã Phi Yến mua hai cây trâm bạch ngọc y hệt nhau cho hai huynh trưởng.
Bản thân nàng vẫn là một tiểu oa nhi nên không dùng trâm mà chỉ dùng dải băng trắng mỏng thuần khiết. Mã Viễn Duẫn bảo nàng nên mang vòng ngọc và khuyên tai.
Mã Phi Yến bĩu môi từ chối: "Muội còn trẻ thế này mang ngọc sẽ nhìn rất già. Muội không muốn đâu."
Mã Viễn Luật liền mang một đôi kẹp hình hoa hải đường để nàng lên hai búi tóc tiểu oa nhi của nàng. Mã Viễn Duẫn tiện tay lấy thêm đôi khuyên tai dài bằng đồng chạm trổ hồ điệp và một chuỗi ngọc trai dài để trang trí phía sau tóc rồi trả bạc cho lão bản mặc kể sự phản đối, biểu tình của nàng.
Hôm nay, sau khi Bách Hoa Mộng đóng cửa Mã Phi Yến nhanh chóng trở về tắm rửa thay y phục. Đáng ghét nhất là nàng không biết cách buộc tóc để phối với trang sức mà hai vị huynh trưởng mua.
Thế là phải nhờ một nha hoàn trong viện giúp đỡ. Tóc nàng được búi phồng lên ở hai bên để cài đôi kẹp hoa hải đường hồng nhạt. Phía sau tóc chuỗi ngọc trai được xếp thành ba vòng nối từ bên này sang bên kia. Mái tóc đen dài làm nổi bật lên ba vòng ngọc trai trắng.
Ba huynh muội chậm rãi tiến ra ngoài tiền thính trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong phủ. Mã Phi Yến được đỡ ngồi lên xe ngựa, Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật cùng Mã Viễn Hành phải cưỡi ngựa.
Ngoại trừ lão thái thái, lão thái gia cùng Lý thị ra thì trên dưới Mã phủ đều phải tham dự. Sở dĩ muốn để Hai vị huynh trưởng của nàng đưa Mã Phi Vũ đi cùng bởi vì bọn họ sẽ được ngồi gần Vũ Văn Dương khải. Còn đám người của Mã gia sẽ ngồi ở một chỗ khác.
Đến hoàng cung, Mã Phi Yến mang tấm mạng che mặt mỏng màu trắng. Trên mặt chỉ để lộ đôi mắt phượng kiều diễm, hàng mi cong vút và sống mũi cao. Nàng không muốn để người khác thấy mặt. Biết đâu ai đó nhận ra nàng là Kim lão bản thì không xong.
Được huynh trưởng dìu xuống xe ngựa, Mã Phi Yến chậm rãi từng bước một bước xuống bục rồi cùng bọn người Mã gia bước vào trong. Mã Phi Vũ bước phía sau Mã Viễn Luật.
Bên trong ngự hoa viên, đèn lồng màu đỏ treo đầy trời sáng lấp lánh. Thái giám cung nữ bận rộn chạy tới chạy lui. Mọi người vây xung quanh chúc mừng trạng nguyên lang là Vũ Văn Dương Khải.
Bên ngoài thông báo Mã thái phó, Mã học sĩ đến. Ngoài ra còn gọi thêm Mã thám hoa, Mã bảng nhãn. Do Huynh đệ Mã gia chi thứ hai được vinh danh trên bản vàng nên được gọi tên.
Vũ Văn Dương Khải xoay người nhìn về phía âm thanh vừa phát ra. Huynh muội Mã gia chi thứ hai ăn vận đồng bộ như vậy nhìn là nhận ra được ngay. Hắn vốn nghĩ hôm nay Mã Phi Yến cũng sẽ không đến. Không ngờ nàng lại xuất hiện.
Hắn bước đến chào hỏi Mã Tuấn Trường, Trình thị và Mã Viễn Hành. Mã Phi Lan, Mã Phi Cầm cùng trượng phu cũng bước đến chào hỏi. Nhân cơ hội đó, Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật đưa nàng đến chào Vũ Văn thái sư cùng Vũ Văn phu nhân.
Bọn họ lần đầu tiên được gặp Mã Phi Yến liền ngạc nhiên. Bao nhiêu lần muốn gặp mặt cũng không gặp được, hôm nay buông bỏ hy vọng thì lại gặp. Khi nàng nhúng người hành lễ thì Vũ Văn phu nhân đã đỡ lên.
"Yến nhi không cần đa lễ như vậy. Ta vốn nghĩ hôm nay ngươi sẽ không đến." Vũ Văn phu nhân hiền hòa nói.
Lúc trước cùng có nghe vài tin đồn không hay về Mã Phi Yến. Nàng có chút không hài lòng nhưng Vũ Văn Dương khải lại một mực không tin lời nói vô căn cứ. Hiện thấy nàng yếu ớt như vậy cũng không tin nàng ta thực sự trộm đồ của Mã Phi Vũ.
Vũ Văn thái sư cười ha hả chúc mừng Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật. Hai huynh đệ cũng ở đó khách sáo đôi lời.
Mã Phi Yến ho khan vài tiếng rồi đáp: "Hôm nay là ngày quan trọng đối với hai vị huynh trưởng, Phi Yến thân là muội muội há có thể vắng mặt."
"Sao Yến nhi lại mang mạng che mặt thế kia?" Vũ Văn phu nhân quan tâm hỏi. Nàng ta là muốn thấy dung mạo của nhi tức tương lai. Sẽ không phải là dung mạo có vấn đề chứ?
"Phi Yến thân thể không tốt sợ lây nhiễm cho mọi người xung quanh" Nói xong nàng ho vài tiếng. Phải nói giả ho thật là mệt.
"Nguyên lai là như vậy." Vũ Văn phu nhân khẽ gật đầu: "Sau này phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận hơn."
"Vâng." Nàng ngoan ngoãn đáp.
Vũ Văn Dương Khải tiêu sái bước đến: "Mã huynh, Mã tiểu thư."
Mã Phi Yến xoay qua cúi đầu chào: "Phi Yến gặp qua Vũ Văn công tử." Vũ Văn Dương Khải quả là tuấn mỹ, nho nhã.
Vũ Văn phu nhân mỉm cười trêu: "Các ngươi còn nổi bật hơn cả trạng nguyên lang rồi."
Mã Viễn Duẫn cười ngượng: "Đây là ý tưởng của muội muội cả. Duẫn nhi cũng nhị đệ chỉ là đáp ứng mà thôi." Lúc đầu hắn cũng cảm thấy y tưởng vận đồng bộ như vậy rất lạ, nhưng sau khi nghe muội muội phân tích bảo như vậy mới giống như một gia đình hắn cũng không nói gì nữa.
Mã Viễn Luật lại nói: "Hy vọng Vũ Văn bá phụ, bá mẫu cùng Vũ Văn huynh không chê cười." Mũi hắn giờ đây như cao lên không ít.
Vũ Văn phu nhân ngạc nhiên nhìn nàng. Nàng ta biết nàng sống tận sáu năm ở thôn quê làm sao có thể có mắt thẩm mỹ như vậy.
Vũ Văn Dương Khải lại có chút hài lòng đối với vị hôn thê này. Hắn không nghĩ được nàng lại là người trang nhã như vậy thế là mở miệng khen vài câu.
Vũ Văn phu nhân cười đến híp cả con mắt nói: "Các ngươi ở đây khách sáo cái gì nữa." Ý nàng ta là ám chỉ cái hôn ước từ xa xưa nào đó mà Mã Phi Yêdn vừa mới biết đến sự tồn tại của nó cách đây không lâu.
"Mẫu thân đừng dọa Mã tiểu thư sợ." Vũ Văn Dương Khải nhẹ giọng nói, mắt hắn mang ý cười nhìn nàng chăm chú.
Vũ Văn thái sư cực kỳ hài lòng với thái độ của Mã Phi Yến liền lên tiếng tác hợp: "Duẫn nhi, Luật nhi đến đây cùng ta nói chuyện để Khải nhi cùng Yến nhi dạo chơi một chút."
Mã Phi Yến liền vờ đứng không vững ngã xuống thế là hai vị huynh trưởng lại viện cớ đỡ nàng về vị trí ngồi. Tránh Vũ Văn Dương Khải chạy đến quan tâm nàng bọn hắn liền kéo hắn đi trò chuyện cùng những người khác.
Mã Phi Vũ bị vứt bỏ một bên liền chạy đi tìm khuê mật của mình trò chuyện. Mã Phi Yến vốn bị nhiều lời đồn thổi lung tung nên không có thiên kim nhà nào muốn cùng nàng thân cận.
Mã Phi Yến ngồi một chỗ nhàn nhã thưởng trà. Xung quanh rất nhiều người chỉ chỏ nàng to nhỏ gì đó nhưng nàng không nghe được. Thấy thái độ của phu thê Vũ Văn gia liền biết họ ưng ý với nàng rồi, lần này lại phải nghĩ cách a.
Lát sau, hoàng thượng, hoàng hậu và các thân vương, công chúa đến. Mọi người cúi người hành lễ xong về chỗ của mình. Mã Phi Yến thân thể yếu đuối được đặt cách ngồi giữa hai huynh trưởng. Mã Phi Vũ lại ngồi phía sau một bàn.
Vũ Văn Dương Khải ngồi bên phải bọn họ cứ nhìn sang mãi nhưng không thể bắt chuyện cùng nàng bởi nàng hoàn toàn không nhìn hắn.
Mã Phi Yến vễnh tai lên nghe mãi cũng không nghe thấy phong hào của tên ôn hầu Cung Vô Khuyết liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng còn chưa kịp mừng thầm đã bị hoàng đế điểm tên.
"Mã cô nương hôm nay cũng tham gia sao? Trẫm cứ nghĩ ngươi sức khỏe không tốt sẽ không đến. Sức khỏe của ngươi đã tốt lên chút nào chưa?" Hắn vốn nghe được tin đồn không hay về nàng nên cũng chẳng muốn nhắc đến. Nhưng nàng là muội muội của thám hoa, bảng nhãn, lại còn là vị hôn thê của tân khoa trạng nguyên làm sao hắn lờ đi được.
"Tạ hoàng thượng quan tâm. Nhờ hồng phúc của hoàng thượng bệnh tình của thần nữ đã dần khởi sắc." Nàng chậm rãi đứng dậy cung kính nói.
Hoàng đế một thân vàng chóe, đầu đội long quan, tuổi chừng năm mươi tóc đã có vài điểm bạc. Hoàng hậu đoan trang ngồi bên cạnh ngoài bốn mươi. Nghe phụ thân nói thì là tỷ tỷ ruột thịt với Cung Vô Khuyết.
"Có cần Trẫm gọi ngự y xem cho người một chút không?" Hoàng thượng vẫn giả vờ quan tâm đến nàng, mắt cùng vẻ mặt lại không hiện lên tý biểu cảm nào.
Không có tên ôn thần đó ở đây nàng liền mang danh của hắn ra để khước từ. Để hoàng thượng biết được nàng giả bệnh không tham gia cung yến của những lần trước thì nguy:
"Lúc trước thần nữ ở Tân Hà thôn đã được Thế An công tử xem qua. Hắn nói thân thể thần nữ chỉ là khó thích nghi không có gì đáng ngại. Ý tốt của hoàng thượng thần nữ xin nhận."
Mọi người nghe được liền ngớ ra. Hóa ra nàng được thuộc hạ thân cận của Cung Vô Khuyết xem bệnh. Nghe nói Thế An công tử y thuật rất cao minh. Cung Vô Khuyết lại được mang tiếng là thương hoa tiếc ngọc nên bọn họ chẳng hề bận tâm đến việc vì sao hắn cho người chẩn bệnh cho nàng.
Cung Lạc Thiên lại vô cùng ngạc nhiên. Hắn ở Tân Hà thôn bao ngày cũng chưa từng thấy Cung Vô Khuyết cùng Mã Phi Yến thân cận thì làm sao lại có thể để Thế An giúp nàng bắt mạch? Nhưng nhớ lại câu nói của Cũng Vô Khuyến lúc ở trên xe ngựa sắc mặt hắn có chút không tốt, vết nhăn trên mi tâm lại xuất hiện nhiều hơn.
Hoàng thượng gật gù ra vẻ hiểu biết rồi hỏi lại những câu của Vũ Văn phu nhân đã hỏi. Nàng cũng trả lời y hệt như vậy. Sau khi không còn gì để hỏi hoàng thượng mới thả nàng ngồi xuống.
Sau khi hỏi thăm hết một lượt hoàng thượng mới cho khai yến, rồi tặc lưỡi nói: "Đáng tiếc Mã thị lang lại không ở đây."
Thế lại mọi chuyện trong yến tiệc lại tập trung hết lên cây cầu ở Tân Hà thôn do Mã Tuấn Vĩnh xây. Có người cho rằng đề điều xây đến sáu năm mới thành công thật rất phi lý, không đáng tin. Có người lại mát mẻ châm ngòi cho hoàng thượng xử trí Mã Tuấn Vĩnh.
Mã Phi Yến chịu không được liền mở miệng: "Hoàng thượng, không biết thần nữ có thể thay phụ thân biện giải đôi lời không?" Phụ thân nàng cương trực làm sao có thể để người muốn giá họa liền có thể giá họa chứ.
Hoàng thượng nhìn tiểu oa nhi mười ba tuổi chăm chú, một hồi lâu mới mở miệng đáp ứng: "Trẫm nghe nói Mã thị lang có đưa ngươi đi cùng, vậy ngươi thử nói một chút để Trẫm cùng các đại thần nghe một chút."
Mã Phi Yến đem chuyện của sáu năm qua tóm tắt lại rồi một lượt kể hết, cuối cùng nàng chốt lại một câu: "Thần nữ biết miệng nói không bằng chứng nên không biết có thể hay mời không Cung thừa tướng giúp thần nữ làm chứng?" Nàng quay sang Cung Lạc Thiên đang ngồi bên dưới hoàng thượng một bậc.
Cung Lạc Thiên được điểm tên liền đứng dậy ôm quyền cung kính nói: "Hồi hoàng thượng, những điều Mã tiểu thư kể lão thần không biết là có thật hay không, nhưng lúc Đông Định hầu đến đó thị sát lão thần quả thực cũng có mặt. Nên thấy rất rõ chuyện thiên tai phá hủy đê."
Hắn không muốn giúp đỡ Mã gia, nhưng chuyện này rõ ràng hắn cũng được chứng kiến tận mắt. Lại là trước mặt tiểu oa nhi nữa, làm sao hắn nói dối được đây.
Có một người lại đứng lên nói: "Hồi hoàng thượng, vi thần lại cảm thấy có chút không minh bạch, không biết có thể thỉnh giáo Mã tiểu thư không?"
Hoàng thượng gật gù đáp ứng. Vị đại nhân đó quay sang hỏi nàng: "Mã tiểu thư cũng biết triều đình cấp bao nhiêu ngân lượng đưa đến?"
Mã Phi Yến nhẹ nhàng gật đầu, hắn lại nói tiếp: "Nhiều ngân lượng như vậy chẳng lẽ đến một chút mưa gió nhẹ có thể đem đê sắp xây xong một lượt hủy sạch sao? Mã tiểu thư nói cũng không cảm thấy bất hợp lý sao?"
"Vị đại nhân này đã từng đến Tân Hà thôn chưa?" Thấy sắc mặt hắn tối lại một phần nàng lại đắc ý nói: "Nếu đại nhân chưa từng đến làm sao biết đó chỉ là một trận mưa gió nhẹ?"
Có một năm nàng đã từng chứng kiến con đê sắp xây xong lại gặp phải một cơn mưa bão, phụ thân cũng dân làng đang dùng bữa trưa cũng phải bỏ hết mà giữ đê. Mất trắng một đêm một giữ được, bọn họ mệt mỏi còn chưa kịp thở khẩu đại khí chợp mắt lấy lại sinh lực thì trận mưa thứ hai đã kéo đến. Thấy mọi người không còn sức lực, phụ thân đành phó mặt cho trời, mở mắt to nhìn cơn mưa kia cuốn sách hết kinh phí của triều đình cùng công sức bao lâu của mọi người.
Vị đại nhân đó không nói được liền có một vị khác gần đó tiếp lời: "Vậy ta hỏi Mã tiểu thư, làm sao thiên tai có thể trùng hợp lúc nào cũng đến đứng lúc khi đê sắp hoàng thành? Đây chỉ có thể giải thích là thấu công giảm liễu mới có tình trạng như thế này."
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật đen mặt lại, giữa mi tâm của bọn họ xuất hiện ra ra một chữ xuyên. Bọn họ đồng loạt nhìn nàng, cũng chẳng biết phải đỡ lời như thế nào vì bọn họ hoàn toàn không thấy được.
Khóe môi của Mã Phi Yến khẽ nhếch lên sau tấm mạn mỏng, nàng chậm rãi mở miệng đan xen thêm vài tiếng ho khan: "Nếu các vị đại nhân ở đây đều không tin tưởng lời nói trước kia của Phi Yến thì xem như cho qua. Chúng ta tính từ lúc Cung thừa tướng cùng Đông Định hầu thấy được. Lúc phụ thân đứng bên dưới cùng lão bá tánh giữ đê suýt chút nữa liền bị dòng nước chảy xiết cuốn đi thì các vị đại nhân đang làm gì? Các vị đại nhân không thấy được liền cho rằng phụ thân tư lợi cá nhân quên công vụ sao? Vậy có phải bá tánh chịu khổ các vị đại nhân không thấy được liền nghĩ họ giàu có mà không cần tiếp tế không?"
Đám đại thần trong triều mặt hơi cúi xuống không dám nhìn thẳng mắt của Mã Phi Yến. Nàng đã rộng lượng tính từ lúc có người làm chứng thì sao bọn hắn có thể nói được cái gì? Chưa kể đến nàng mắng bọn hắn ăn chơi hưởng lạc trong khi Mã Tuấn Vĩnh vất vả dốc sức vì triều đình.
Nàng xoay người hướng hoàng thượng cung kính nói: "Nếu phụ thân thực sự xấu xa như mọi người nói thì lão bá tánh vì cái gì khi hoàng thượng khai kim khẩu muốn tước lấy đầu của phụ thân thì bọn họ lại phản đối? Sổ sách cũng đã được trình lên cho hoàng thượng xem qua, nếu có bất kỳ gian dối gì, thần nữ Mã Phi Yến sẵn lòng cùng phụ thân chịu phạt, thậm chí, dùng mạng để đổi cũng không có vấn đề gì."
Tuy nàng không được phép tính toán sổ sách nhưng mỗi khi Mã Tuấn Vĩnh tính toán sổ sách, đều bắt nàng ngồi bên cạnh luyện chữ. Nàng là một người trưởng thành nên nhớ chữ đối với nàng không có việc gì khó nên hắn dạy rất nhanh nàng đã tỏ ra mình nhớ hết. Mỗi ngày chỉ có việc luyện chữ thôi. Sáu năm qua chữ nàng viết không tính là đẹp nhưng cũng không khó coi như trước.
"Mã tiểu thư tuổi còn nhỏ nhưng lại dám chảm đinh chặt sắc nói như vậy, không sợ, nếu sổ sách thực sự xảy ra vấn đề thì không thể thoát tội sao?" Một vị đại nhân khác liền mát mẻ nàng, giọng nói châm biếm thập phần đem nàng để dưới chân mà chà xác.
"Phi Yến tin tưởng phụ thân." Nàng nhàn nhạt buông ra một câu.
Hoàng thượng ngồi trên cao nhìn thấy nhãn quang của nàng cũng ngạc nhiên không ít. Một tiểu oa nhi mười ba tuổi lại có được sự tự tin như vậy sao? "Chuyện này đã có sự xác nhận của Cung thừa tướng Trẫm cũng không truy cứu nữa. Hôm nay là thám hoa hội không nên để chuyện khác làm phân tâm. Mọi người ngồi xuống đi."
Mã Phi Yến hừ lạnh một tiếng, thân đồng thời hạ xuống ghế. Mã Tuấn Vĩnh không ở đây thì đám quan lại này lại lộng hành. Nãy giờ Vũ Văn thái sư cùng Mã Tuấn Trường nói thế nào bọn họ cũng không chịu buông tha. Đến khi một nhân chứng sống như nàng đây đứng ra biện giải còn phải lôi thêm Cung Lạc Thiên mới êm chuyện. Nhưng nhìn theo thái độ của hoàng thượng hình như cũng không tin cho lắm.
Sau khi sự kiện trên kết thúc, nhạc công nổi nhạc, vũ cơ hiến vũ. Cảnh sắc đẹp thế này cũng không làm tâm trạng của Mã Phi Yến vui lên được. Vũ Văn Dương Khải liên tục nhìn sang liền bị Mã Viễn Duẫn liên tục ném cho mấy câu hỏi nên cũng không thể mở miệng nói chuyện với nàng.
Hoàng thượng cho hoạt động tự do, đám quan lại liền tụ lại một chỗ. Đám trẻ tụ lại một chỗ.
Đám tiểu thư thiên kim oanh oanh yến yến bu khắp bàn của nàng cùng Vũ Văn Dương Khải để làm quen với soái ca. Bọn họ không thích nàng nhưng nể mặt hai vị huynh trưởng tuấn tú cũng chào hỏi vài câu.
Mã Viễn Hành đưa Tạ tiểu thư đến giới thiệu với nàng là đường tẩu tương lai, rồi an ủi nàng cùng hai huynh trưởng một chút. Nàng cũng ậm ừ khách sáo cho qua loa. Nàng cứ đợi hoàng đế mở miệng ban phủ cho hai vị huynh trưởng của nàng nhưng Vũ Văn Dương Khải là trạng nguyên còn không được huống hồ huynh trưởng của nàng.
Vũ Văn phu nhân ở hàng đối diện nhìn nàng không rời mắt. Mọi người đều vì hào quang của Vũ Văn Dương Khải mà chạy đến làm quen còn nàng thì một mắt cũng không nhìn đến. Xem ra phải tạo thêm nhiều cơ hội cho nàng cũng Vũ Văn Dương khải rồi.
Trong cung giám sát chặt chẽ, Mã Phi Vũ lại bám lấy Vũ Văn Dương Khải không chịu buông nên kế hoạch của nàng cũng không thực hiện được.