Ngự lâm quân tìm kiếm bao lâu nay cũng không có tung tích gì. Từ nơi Mã Phi Yến ngã xuống đã cho người mở rộng phạm vi tìm kiếm cũng không thu được gì.
Dòng suối chảy xiếc gần đó cùng cánh rừng to cũng đã tìm hết. Nay đột nhiên xuất hiện chiếc vòng thử hỏi Cung Vô Khuyết làm sao không kích động cho được.
Khất cái đưa bọn họ đến một vũng đầm lầy to, đưa tay chỉ về phía bên kia: "Ta lấy được trên người nữ tử đó."
Cung Vô Khuyết nghi hoặc nhìn hắn hỏi: "Ngươi làm sao qua đó mà lấy được?"
Đây là đầm lầy không phải một con suối, một khất cái làm sao có thể qua được đó. Ngay cả ngự lâm quân cũng không thể qua đó tìm cơ mà.
Tên khất cái hất cằm sang phía bên kia nói: "Nữ tử đó lúc đầu là ở đây, sau khi ta lấy vòng trên người của nàng liền đặt nàng lên ván gỗ đẩy sang đó?"
Thế An cao giọng quát: "To gan dám nói chuyện với gia bằng thái độ đó sao?"
Cung Vô Khuyết nhếch môi, đôi mắt sắc bén như sắp đại khai sát giới nhìn tên khất cái hỏi: "Tại sao lại đặt nàng lên ván gỗ đẩy sang đó? Trước mặt bổn quốc công ngươi còn dám ngụy biện sao? Ngươi là đang chê mạng quá dài phải không?"
Thế An cầm trường kiếm dọa tên khất cái, hắn sợ hãi quỳ xuống khóc lóc: "Tiểu nhân nào dám lừa ngài, đây là sự thật a." Giờ biết người trước mặt là ai rồi bảo hắn không sợ sao được, hắn sụt sịt nói:
"Do tiểu nhân bình thường ngủ ở hang động gần đây, một hôm ngửi được mùi hôi chạy đến tìm mới phát hiện. Sau đó thấy được chiếc vòng vàng sinh lòng tham nên mới..." Ngừng một chút hắn bỏ lửng câu đó rồi nói tiếp: "Sau đó tiểu dân không chịu được mùi hôi nên mới đem cái xác đẩy đi."
Nhìn theo phương hướng chỉ tay của hắn, quả thực thấy được một hang động nhỏ. Thế An thấy Cung Vô Khuyết gật đầu liền thu trường kiếm trở về ném cho tên khất cái một chút bạc rồi thả hắn đi.
Không nói hai lời Cung Vô Khuyết ra hiệu cho đám ám vệ đem ván gỗ qua bên này. Trong lòng hắn đập liên hồi như tiếng trống xuất quân vậy. Hắn thật không hy vọng đó là nàng.
Mắt thấy ván gỗ được ám vệ hạ từ trên cao xuống, hô hấp cũng ngừng lại.
Mùi tử thi nồng nặc bốc lên. Chiếc ván gỗ hạ xuống, tầm mắt của Cung Vô Khuyết tập trung lên tử thi. Tử thi đang trong thời kỳ phân hủy nên không nhận rõ dung mạo.
Bộ y phục này chính là của nàng, do hắn tự tay lựa cho nàng. Nàng bảo đi săn bắn không muốn cài trâm nên chỉ có một bông hoa vải màu vàng. Hiện đầu của tử thi không hề có bông hoa nào có lẽ do rơi từ trên cao nên mất rồi.
Bất giác hắn ngồi xổm xuống đưa tay muốn chạm đến tử thi liền bị Thế An ngăn lại: "Gia, chuyện này cứ để thuộc hạ."
Bây giờ còn chưa xác định người đó có phải là Mã Phi Yến không? Đâu thể tùy tiện cho nam nhân khác chạm vào nàng được. Mặc kệ Thế An hắn đưa tay kiểm tra thi thể, lát sau mới phân phó:
"Đem thi thể an táng đi, chuyện này không được phép tiết lộ ra ngoài."
Dứt lời hắn lấy khăn lau tay rồi ném luôn chiếc khăn tay xuống đất, phất tay áo rời đi. Sắc mặt âm trầm, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì nhưng cũng là biết hắn đang rất giận. Leo lên xe ngựa đến thượng thư phủ.
Sáng ngày kế tiếp, cả kinh thành nhốn nháo về chuyện tìm được thi thể của Mã Phi Yến. Ác liệt hơn là theo như lời đồn người đầu tiên phát hiện là Cung Vô Khuyết. Tề thị nghe tin liền hôn mê bất tỉnh, Mã gia tĩnh lặng cứ như thực sự có tang vậy.
Cung Vô Khuyết vừa đến đã bị ba phụ tử của Mã gia hỏi chuyện. Hắn kiên quyết xác nhận chuyện đó không có thật. Hắn bảo nàng vẫn còn sống.
Có hạ nhân báo có người phát hiện nơi chôn cất của Mã Phi Yến. Khi hỏi người đó đâu thì hạ nhân bảo đã rời đi, hỏi đi hướng nào thì lại nói không biết. Hỏi mặt mũi người báo tin lại nói gấp quá không nhớ rõ.
Ba phụ tử Mã gia tức tốc chạy đi. Cung Vô Khuyết cưỡi ngựa chạy theo. Không ngờ đó chính là chỗ chôn tử thi hôm qua. Mà ở bên mộ còn có khăn tay của hắn bỏ lại hôm qua nữa. Khăn tay được nhét xuống cùng bia mộ bằng gỗ nhưng vẫn là lộ ra chữ "Cung" nhỏ ở góc.
Ba phụ tử tức giận mắng hắn một trận rồi kiên quyết đem thi thể trở về. Cung Vô Khuyết ngăn cản bảo Mã Phi Yến vẫn chưa chết, thi thể này không phải của nàng. Khi được hỏi lý do thì hắn không trả lời được mà chỉ bảo là trực giác.
Mặc kệ sự phản đối của hắn, ba phụ tử nhất quyết mang về Mã gia an táng. Nếu Cung Vô Khuyết không chịu an táng cho nàng ở Cung gia thì bọn hắn mang về Mã gia thôi. Mã Tuấn Vĩnh mang cả bộ xương già ra liều mạng cũng không được gì. Cung Vô Khuyết không ngăn được liền dùng thịt đè người mang luôn tước phong quốc công ra đe dọa.
Mã Tuấn Vĩnh tức tối chạy đến Cung gia tìm Cung Lạc Thiên nói cho ra lẽ. Không ngờ Cung Lạc Thiên lại tin tưởng Cung Vô Khuyết một cách mù quáng, còn khuyên ngược lại hắn không nên nhúng tay vào chuyện của Cung gia nữa. Tức giận lại vô pháp, hắn liền dâng tấu lên hoàng thượng khẩn cầu hoàng thượng bức Cung Vô Khuyết viết hưu thư để Mã gia có thể đưa xác của nàng an táng.
Cung Vô Khuyết tức giận mang Thế An ra hỏi cho ra lẽ. Không ngờ Thế An lại bảo chiếc hắn vứt hôm đó cũng được an táng cùng tử thi, nhưng không hiểu sao lại được đặt bên bia mộ. Đám ám vệ nhận được lệnh tìm tên khất cái thì về báo tên khất cái trúng độc chết từ sáng nay.
Chuyện này liền trở thành đề tài bàn táng trong kinh thành. Có người lên bảo Cung Vô Khuyết thương nhớ Mã Phi Yến quá độ nên không chịu tiếp nhận sự thật. Có người lại nói thiếp thất của Cung Vô Khuyết chết bất thường thì không nói, đến chính thê chết cũng không chịu an táng thật quá nhẫn tâm.
Có người còn hoài niệm hôn lễ hoành tráng của bọn họ nữa. Tổ chức cả một ngày một đêm cơ mà, không ngờ được là sẽ có kết thúc như vậy. Cung Vô Khuyết khẩn cầu hoàng thượng cho phát họa chân dung của nàng để tìm. Sự thực đã rành rành trước mắt là Mã Phi Yến đã chết, thi thể cũng đã tìm được sao có thể đưa ra ý kiến hồ đồ như vậy được. Hoàng thượng tiến thoái lưỡng nan vô cùng phiền não.
Mỗi lẫn vào triều chủ đề nóng này luôn chiếm hơn phân nửa thời gian. Đám đại thần chia ra hai phe rõ ràng. Cung Vô Khuyết nhất mực bảo thi thể kia không phải là Mã Phi Yến. Bốn người gặp nhau chỉ mỗi Cung Vô Khuyết lễ phép gọi "nhạc phụ đại nhân, thê huynh". Ba phụ tử kia xem như hắn là không khí lướt qua luôn. Hoàng thượng cũng bó tay phải giao cho Đại Lý Tự xử lý.
Sau đó Cung Vô Khuyết lần lượt bị hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử cùng Cung Lạc Thiên khuyên nhủ không nên cố chấp. Mỗi lần như vậy hắn đem toàn bộ những lời khuyên nhủ để ngoài tai, chỉ chốt lại một câu Yến nhi của hắn vẫn còn sống chỉ là hắn chưa tìm ra nàng mà thôi. Hắn vì sợ ba phụ tử Mã gia tự ý đem thi thể đi còn cố ý cho người đến canh giữ nghiêm ngặt nữa.
Mỗi ngày hắn vẫn sẽ đến thượng thư phủ, mặc kệ bị mắng nhiếc hắt hủi cỡ nào hắn cũng đến đó thay thê tử tẫn hiếu. Nàng lúc nào cũng muốn làm hiếu nữ hắn cũng mang phụ mẫu nàng xem như phụ mẫu mình mà đối đãi.
Bước đến đại môn, hai gia đinh gác cửa không dám nhìn Cung Vô Khuyết. Bọn họ được lệnh không cho hắn vào, nhưng người ta lại là quốc công làm sao bọn họ dám đắc tội.
Hắn cũng không làm khó hạ nhân chỉ là đứng bên ngoài không chịu rời đi. Mã Tuấn Vĩnh tức tối mở cửa bước ra mắng. Mắt thấy Mã Tuấn Vĩnh hắn liền cung kính gọi: "Nhạc phụ đại nhân."
Mã Tuấn Vĩnh hừ lạnh một tiếng thật khinh bỉ: "Hạ quan không có phúc phận làm nhạc phụ của quốc công gia, thỉnh người về cho."
Hắn thật hối hận vì sao lúc đầu không cứng rắn phản đối chuyện hôn sự này. Để giờ đây nữ nhi duy nhất cũng không còn, thê tử thương nhớ nữ nhi mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt. Giờ đây thi thể cũng không thể mang về an táng nữa.
Cung Vô Khuyết như không nghe thấy hắn ôn hòa phi đáp sở vấn: "Dạo này trời trở lạnh không biết sức khỏe của nhạc mẫu đại nhân thế nào?" Ngoài mặt thì là như vậy nhưng tim hắn như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, cực kì khó chịu.
Mã Tuấn Vĩnh nén giận bước đến nói: "Nếu quốc công gia thương tình xin hãy viết hưu thư cho nữ nhi để nàng có thể trở về Mã gia." Chỉ cần Cung Vô Khuyết đồng ý viết hưu thư hắn liền cùng Cung gia không còn quan hệ nữa.
"Sẽ không, nàng là thê tử của tiểu tế vĩnh viễn tiểu tế cũng sẽ không viết hưu thư cho nàng, nhạc phụ đại nhân xin đừng nhắc đến chuyện này nữa." Cung Vô Khuyết vẫn đều giọng, đáy mắt giấu đi sự đau thương nhìn thẳng vào Mã Tuấn Vĩnh.
Mã Tuấn Vĩnh tức đến hô hấp có chút không thông. Hắn liên tục đưa tay vuốt ngực. Hắn đã xuống nước hạ giọng đến mức này rồi mà tên này vẫn còn không chịu buông tha cho ái nữ của hắn. Đến cùng là hắn muốn gì ở Mã gia? Đã thành ra thảm cảnh hiện tại vẫn cố chấp như vậy là vì sao?
Mã Viễn Duẫn bước ra khinh bỉ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Cung Vô Khuyết: "Quốc công gia thật xem nàng là thê tử của mình sao? Nếu thực sự như vậy thì sẽ không hôm nay bức hôn nàng, ngày mai liền lập thiếp rồi. Muội muội vào Cung gia được bốn ngày thì người đã lập được ba phòng thiếp. Người để muội muội ta ở nơi nào? Thành thân hơn một tháng ngoại trừ đêm tân hôn ra người có đến phòng của muội muội nữa không? Giờ lại đến đây là có ý tứ gì?"
Mã Viễn Luật bên cạnh trừng mắt nhìn Cung Vô Khuyết, lạnh giọng: "Quốc công gia nhiều thiếp thất như vậy làm sao có thời gian nhớ đến muội muội. Người luôn miệng bảo thương yêu muội muội vậy ta hỏi người, người biết muội muội muốn gì sao? Nàng là muốn có một trượng phu yêu thương nàng, một đời chỉ có nàng thôi. Nếu người thực sự đặt nàng ở trong lòng đã không bức nàng thành hôn rồi. Nàng không vì an nguy của chúng ta thì nàng đã không có kết cục thảm như vậy. Đến giờ có nhà cũng không thể về."
Mã Phi Yến lúc nào cũng ton hót với bọn hắn về chuyện này. Nàng còn từng thề nếu tìm không được nhất quyết không thành thân nữa. Sau này thực sự tìm không ra nàng mới bảo không thành thân cơ mà.
Có lần vô tình thấy Bạch Chỉ Ngân Chỉ ở trên phố, hỏi mới biết mặc dù Mã Phi Yến như vậy Cung Vô Khuyết mỗi đêm đều đến chỗ các thiếp thất qua đêm không nghe có chút đau buồn nào. Giờ ở đây chỉ là diễn trò cho người khác xem thôi. Thử hỏi bọn họ làm sao không giận cho được.
Mã Tuẫn Vĩnh phẫn nộ quát to, một tay ôm trước ngực: "Yến nhi căn bản không muốn gả cho ngươi, đến bây giờ vậy không muốn. Thật không nghĩ đến hơn một tháng qua nàng ở Cung gia sống như thế nào." Nhớ đến ái nữ hoạt bát của mình, tâm của hắn lại đau, ruột đứt thành từng khúc.
Cung Vô Khuyết bị nói đến á khẩu. Hắn vẫn đứng đó nghe họ mắng chữi không hề rời đi cũng chẳng mở miệng biện minh cho mình câu nào. Mặt không hề biểu lộ ra chút biểu tình gì mặc cho đám dân chúng vây quanh chỉ chỏ.
Mắng chữi mãi Cung Vô Khuyết vẫn là mặt dày mày dạng đứng đó không chịu rời đi, ba phụ tử Mã gia cũng chỉ biết vào trong đóng cửa lại. Trước khi cửa khép lại còn nghe Cung Vô Khuyết bảo "Yến nhi vẫn chưa chết, nàng vẫn còn sống."
Đám dân chúng thấy Cung Vô Khuyết giết người không gớm tay, mỹ nữ đầy ấp bên cạnh cũng lắc đầu thương cảm. Sao lại si tình đến nông nỗi thế này. Chỉ cần một tờ hưu thư chẳng phải là ai làm việc này hay sao? Cố chấp chỉ để chuốc khổ vào thân. Lại nói hắn cũng không lưu lại chỗ nàng qua đêm vậy thì làm vậy có ít gì.
Việc này diễn ra đều đặn mỗi ngày, đến trời tối Cung Vô Khuyết mới hồi Cung gia. Đám dân chúng xem mãi cũng thành chán, nghe mãi cũng chỉ có mấy câu đó nên dần dần cũng không quan tâm đến nữa.