Ngày nào đó, Hiên Viên Hạo đỡ Nhược Vi đi tản bộ trong hoa viên. Vì sắp tới ngày sinh nên nàng phải cố hết sức đi bộ. Như vậy mới sinh dễ dàng hơn. Ít nhất nàng cũng đã cố gắng hết sức, chuyện còn lại cứ giao hết cho ông trời.
Đột nhiên Nhược Vi cảm thấy đau đau, nghĩ đi nghĩ lại nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nàng nhìn xuống dưới, hình như là vỡ nước ối rồi.
Bụng đột nhiên co thắt đau đớn, Nhược Vi không khống chế được hơi cúi người xuống. Hiên Viên Hạo cảm thấy không ổn, hắn vội hỏi: “Nhược Vi, sao vậy?” Giọng nói có chút run rẩy.
“Hạo ca ca, hình như ta muốn sinh, mau đỡ ta đến phòng sinh.” Nhược Vi thở gấp trả lời.
“Được, không sợ, không sợ, ta ôm nàng qua đó.” Hiên Viên Hạo run rẩy ôm lấy Nhược Vi đi về phía phòng sanh. Xuân Phân và Hạ Chí đi sau hai người cũng vội vàng hành động. Xuân Phân chạy đi gọi bà đỡ, Hạ Chí đi thông báo cho mọi người.
Hiên Viên Hạo ôm Nhược Vi đến phòng sanh, trên trán toàn là mồ hôi, không biết là vì sợ hay vì mệt.
Hiên Viên Hạo nhẹ nhàng đặt Nhược Vi lên giường, hắn luống cuống tay chân không biết nên làm gì, giọng nói run rẩy nhìn Nhược Vi: “Nhược Vi, có phải đau quá không? Ta ở đây với nàng, đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
“Hạo ca ca, chàng mau tìm người làm gì đó cho ta ăn đi, nếu không đến lúc đó sẽ không còn sức.” Nhược Vi thấy Hiên Viên Hạo lo lắng thì không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Được, ta đi.” Hiên Viên Hạo vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Hắn mới vừa chạy đến cửa thì lão thái thái cũng mang theo một đám người đến. Trong tay Hạ Chí là một chén cháo nóng hổi, trong nháy mắt hai mắt hắn sáng lên.
Sau đó Xuân Phân cũng mang theo bà đỡ tới, Hiên Viên Hạo bình tĩnh lai nói: “Tổ mẫu, người đã tới rồi, Nhược Vi muốn sinh.” Hắn vừa nói vừa nhìn Hạ Chí một cái, ngay sau đó nói: “Hạ Chí, ngươi mau đưa thức ăn vào.” Sau đó hắn thấy bà đỡ đã tới cũng thúc giục bà đỡ vào phòng.
Khi vào phòng, Hạ Chí đang cho Nhược Vi ăn gì đó. Thái độ của Nhược Vi rất khổ sở, mồ hôi dầm dề, Hiên Viên Hạo thấy mà lòng cũng đau theo.
Bây giờ bụng Nhược Vi mới bắt đầu đau, ăn cái gì cũng tốn rất nhiều sức nhưng nàng lại cố gắng ăn nhiều một chút. Thời gian sinh rất lâu, lỡ như đến đó mà không còn sức thì hậu quả rất đáng sợ.
Cho nên có ăn được hay không thì Nhược Vi cũng miễn cưỡng mình ăn nhiều một chút.
Bà đỡ nhìn Nhược Vi đang ăn thì vội vàng kêu tiểu nha hoàn đi chuẩn bị kéo, vải bố, nước nóng.
Nhược Vi mồ hôi dầm dề nhưng cái gì cũng ăn hết. Lão Thái Thái và Cố Thanh Liên thấy thế thì thở dài một hơi, còn biết tham ăn là tốt rồi.
Sau đó, Hiên Viên Hạo bị đuổi ra khỏi phòng sanh, lúc nữ nhân sanh con thì nam nhân phải ra ngoài. Từ cổ chí kim, quy cũ này vẫn được áp dụng, Nhược Vi không tin điều này nhưng Hiên Viên Hạo là người nàng yêu, cho nên thà tin còn hơn không.
Sau đó, lão thái thái và Cố Thanh liên cũng ra ngoài. Trong phòng sinh chỉ còn Nhược Vi, bốn nha hoàn thân cận và mấy bà đỡ.
Chờ “những người không có nhiệm vụ” ra khỏi phòng thì bà đỡ bắt đầu kiểm tra vị trí thai của Nhược Vi xem có thể thuận lợi sinh ra hay không.
Nhược Vi nằm trên giường, cắn chặt hàm răng, không để cho mình phát ra âm thanh, nàng sợ Hiên Viên Hạo đang chờ bên ngoài sẽ lo lắng.
Ngoài phòng sanh, Thụy ca và Đào Đào cũng đã chạy tới. Gương mặt của hai người đầy mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm.
Hai người thấy Hiên Viên Hạo ở ngoài phòng sanh không ngừng đi tới đi lui thì vội hỏi: “Tỷ phu, tỷ tỷ thế nào rồi.” Thụy ca vội hỏi, Đào Đào cũng mong chờ nhìn Hiên Viên Hạo.
“Thụy ca, Đào Đào, ta cũng không biết, tỷ của hai đệ vẫn còn đau. Ta bị đuổi ra ngoài, người ta nói là nam nhân phải đợi bên ngoài phòng sinh.” Hiên Viên Hạo rối rắm nhìn Thụy ca và Đào Đào.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK