Mưu đồ của tinh linh chư thần vừa ngo ngoe đã bị đánh dập đầu, người thú muốn xâm nhập phía nam có lẽ phải đợi đến Thánh chiến lần sau, hơn nữa bởi vì người nào đó tính toán, nhân lúc người thú yếu ớt nhất để mời những vị khách từ dưới lòng đất đến cao nguyên ‘du lịch’.
Annie, Anleya, tiểu Hồng đều đại biểu cho thế lực mình, đưa ra yêu cầu gia nhập Lam minh, như vậy, Lam minh cuối cùng đã được hình thành, cư dân dưới lòng đất chính thức có được quyền xây dựng thành trấn trên mặt đất.
Môi trường tự nhiên ác liệt? Nói thật, thế giới dưới đất còn tệ hơn nhiều, bọn họ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa còn có toàn bộ Lam minh ủng hộ, bọn họ có lòng tin cắm rễ trên vùng đất băng giá này.
Vì có một vài tinh linh Tassel mong ước ngày nào đó được trở về cố thổ, cho nên ta dự định lưu lại một khối thổ địa đủ lớn ở Tassel, bao quát thủ đô Tassel, để bọn họ giữ lại chút hy vọng cuối cùng.
Đương nhiên, nếu kế hoạch của ta thuận lợi, tinh linh sinh hoạt trong bầu không khí hữu hảo ở Đông Lam thì đương nhiên sẽ không muốn trở về Tassel hoang tàn nữa.
Về phía cao nguyên, thoáng nhìn có vẻ như phiền phức, nhưng bởi vì người thú tổn thất nặng nề và một cái truyền thống cổ xưa nên mọi việc vô cùng đơn giản.
"Nếu một bộ lạc bị tổn thất lớn thì sẽ phải dung nhập (bị chiếm đoạt) vào bộ lạc mạnh hơn, để kéo dài toàn bộ chủng tộc."
Hiện tại người thú cao nguyên tổn thất nặng nề, nhà nhà để tang, đối mặt vời người thú dưới lòng đất binh cường mã tráng, bọn họ chẳng cách nào ngăn cản, không, bởi vì chiến tranh dẫn đến các bộ lạc thiếu thốn nam nhân và vật tư cực kỳ trầm trọng, nên bọn họ rất tình nguyện được chiếm đoạt.
"Nếu thù hận giống như dầu đen không cách nào tẩy trắng, vậy ta có thể dùng nước để pha loãng nó. Nếu đau xót khiến người ta khó chịu, vậy ta có thể dùng thời gian để lãng quên."
Có lẽ, người thú dưới và trên mặt đất thật sự dung hòa chí ít cần tiêu tốn mấy chục năm, trăm năm. Tuy nhiên đến lúc đó, dựa theo minh ước của chúng ta, có lẽ tất cả người thú sống ở cao nguyên phương Bắc đều sẽ trở thành một bộ phận Lam minh.
Đương nhiên, đồng hóa và dung hợp thường thường đi cùng nhau, vì để tránh cho vòng lặp chiến tranh lần nữa tái diễn, ta sẽ tiếp tục đưa vào cư dân thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, cứ dần dần pha loãn thù hận, phá bỏ thành kiến chủng tộc.
Chiêu này rất độc, đây cũng là nước cờ tuyệt diệu để chân chính giải trừ chiến tranh luân hồi, có lẽ sẽ kết thúc được thói quen cứ cách mấy chục năm là người thú lại xâm nhập phía nam quy mô lớn một lần.
"... Chiến tranh không tốt, nhưng nếu chiến tranh chắc chắn phải bộc phát, ít nhất phải nắm lấy cơ hội để thay đổi, ví dụ như, triệt để trừ tận gốc căn nguyên chiến tranh."
Thế là, ta tuyên bố như sau.
"Người thú quốc gia? Tinh linh quốc gia? Uy uy uy, tại sao cần phân rõ ràng như vậy? Từ hôm nay trở đi, giữa các quốc gia và thế lực Lam minh sẽ hủy bỏ đường biên giới, chỉ cần thủ tục đơn giản nhất thì sẽ có thể tùy ý đi lại trên toàn bộ khu vực, thậm chí định cư lâu dài."
Chắc chắn đây là nghị quyết có tính đột phá trong thế giới phong kiến này. Trên Nahri, nhân khẩu là tài nguyên trọng yếu nhất, tất cả lãnh chúa đều có chế độ quản lý hộ tịch riêng, việc cho phép lĩnh dân tùy ý di chuyển qua nhiều thành trấn quả thực là không thể tưởng tượng.
Nghị quyết phản thời đại của ta vẻn vẹn vừa nói ra, các quốc gia nội bộ Lam minh lập tức tổ chức nghiên cứu thảo luận, thậm chí kịch liệt phản đối. Tệ hơn, vương quốc Rhodes đã đáp ứng gia nhập Lam minh còn bắt đầu trì hoãn đàm phán, có xu hướng đánh trống lui quân.
"Ta phản đối cho bọn hắn tự do, bằng không chẳng khác gì thả cho dân đen kia chạy hết! Đến lúc đó lãnh địa của chúng ta hoang phế thì sao? Ta tuyệt đối không cho phép!"
"Đó là do ngươi đối đãi bình dân quá mức hà khắc nên mới lo lắng lĩnh dân rời đi. Ta cảm thấy, đây là một nghị quyết rất sáng suốt, như vậy, lãnh địa của lãnh chúa anh minh sẽ càng ngày càng phồn vinh, còn đám ác đức nào đó sẽ càng lúc càng thê thảm. Hề hề!" "
"... Lời ấy sai rồi, lão phu và lịch đại tổ tiên đều rất cố gắng, nhưng lãnh địa của lão phu có hoàn cảnh tự nhiên ác liệt, thực sự không cách nào cải thiện, nếu để bình dân đi hết thì lão phu thẹn với lịch đại tổ tiên."
Ưu thế của ta là danh vọng tại Đông Lam công quốc khá cao và Slowire đang trong thời kỳ suy yếu, quan trong là uy vọng của ta đang trên đỉnh điểm nhờ biểu hiện trong cuộc chiến, bởi vậy ta định thừa thắng xông lên, một hơi phổ biến chính sách mới luôn. Nhưng đáng tiếc, các lãnh chúa địa phương phản đối quá mức kịch liệt, cuối cùng vẫn chưa thể thông qua.
Mà dù có được thông qua đi chăng nữa thì phê chuẩn cho phép di chuyển giữa các quốc gia đương nhiên là chuyện phi thường phức tạp rườm rà, hơn nữa còn phải giới hạn số lượng người di chuyển hàng năm, rất bất tiện. Nhưng nếu lựa chọn đến địa bàn người thú, tinh linh, vậy chắc chắn là muốn đi bao nhiêu duyệt bấy nhiêu, thậm chí còn tặng kèm đồ dùng hàng ngày để ngươi cút cho mau.
"... Muốn hoàn toàn bện tất cả lực lượng Lam minh thành một sợi dây thừng, để nội bộ Lam minh triệt để không còn kỳ thị chủng tộc, ta nhất định phải thực hiện được chế độ tự do di chuyển này. Xem ra, ta vẫn đánh giá thấp đám cổ hủ ngoan có kia, hừ, từ từ sẽ đến, một đời không được thì hai đời, hai đời không được thì bốn năm đời. Từ hôm nay trở đi, lập tức để thần luật pháp giáo hội đến dạy dỗ con cháu đám già cổ hủ kia đi."
Mục tiêu của ta chưa bao giờ thay đổi, để tình cảnh thịnh vượng ở thành Sulfur tái hiện trên mặt đất, Ngưu Đầu Nhân và Thánh kỵ có thể kề vai sát cánh trong quán rượu, lúc "Tà ác" Hắc ám tinh linh cũng có thể đảm nhiệm chức nghiệp thánh khiết, để tất cả mọi người sinh hoạt mà không cần quan tâm đến chủng tộc, chỉ cần quan tâm đến đạo đức của họ là được. Đây chính là giấc mộng của ta, thứ mà ta đã nỗ lực hơn nửa đời người để dành lấy.
"Để tất cả chủng tộc cùng sinh hoạt dưới một bầu trời, việc đầu tiên cần làm là để bọn họ bỏ đi ánh mắt kì thị đối với hàng xóm mới."
Bắt buộc phải làm được như vậy thì mới có thể chân chính kết thúc Thánh chiến, không còn tình trạng chủng tộc thất bại lần trước đợi ngàn năm sau tiếp tục ngóc đầu trở lại, chưa giết sạch đối thủ thì chưa thắng... Về phần giết sạch đối thủ? Vĩnh viễn giết không hết! Thù hận nhất định sẽ dựng lên mắt xích mới, bánh xe chiến tranh nhất định sẽ càng lăn càng lớn, kết quả cuối cùng chắc chắn là tận thế.
"Bình đẳng đúng nghĩa chưa trải qua trăm, ngàn năm thì đừng hòng làm được. Như vậy, trong lúc ta còn sống, chí ít phải làm được bình đẳng bề ngoài…"
Ta đã thành lập nên tiêu chuẩn đánh giá đạo đức (luật pháp), bước kế tiếp chính là rút ngắn khoảng cách giữa tất cả chủng tộc. Để bọn họ tận mắt nhìn thấy hàng xóm của mình không phải trời sinh tà ác, không phải chủng tộc uống máu, ăn thịt người.
Thành kiến thường thường bắt nguồn từ khoảng cách, không biết dẫn đến sợ hãi. Nếu muốn xóa mờ mâu thuẫn nội bộ, con đường tắt dễ dàng nhất là yêu ma hóa nước láng giềng hay chủng tộc khác, lời đồn truyền hết đời trước tới đời sau, cứ như vậy, một chủng tộc hòa ái bị đồn là ăn thịt người, một quốc gia bị coi như man rợ, Như vậy không sinh ra mâu thuẫn mới là lạ.
Trong mắt thế nhân, người thú là dã thú ăn thịt người, con lai Shawen ban ngày là người ban đêm là súc sinh ác ma, dã man nhân Phương Bắc là chủng tộc ăn lông ở lỗ, thậm chí người nước Lam chúng ta cũng là một đám vô văn hóa, nghèo kiết xác, hủ lậu, mọi rợ.
Lời đốn vốn luôn càng truyền càng thái quá, càng đi càng lệch, thành kiến theo đó mà dần dần tăng cao, mâu thuẫn ngày càng tích tụ.
Một khi mâu thuẫn kích thích, chiến tranh nổ ra, người kẻ "Kiến công lập nghiệp", "Trảm yêu trừ ma", nói đơn giản là những kẻ xâm lược, những tên đao phủ giết chết phụ nữ trẻ em, đều sẽ được khắc họa thành anh hùng sử thi.... Nước Lam năm đó từng diệt vong như thế. Trong mắt xã hội nhân loại năm đó, người Lam trở thành dị tộc chẳng ai thích sống chung, Lam là quốc gia nghèo khó đến các nước láng giềng cũng xem thường. Kết quả là trận chiến tranh phi nghĩa kia đã nổ ra.
"Tăng cường giao lưu, thu hẹp khoảng cách, như vậy mới có thể tiêu trừ thành kiến, lấy kỳ tích ở thành Sulfur làm căn cơ, phổ biến chế độ đa chủng tộc hỗn hợp, chỉ riêng điểm này, ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!"
Thành Sulfur là vật thí nghiệm đầu tiên của ta, hiện giờ phương hướng phát triển đã rõ ràng, ta đương nhiên không có khả năng từ bỏ.
Những chuyện khác thì ta có thể sẽ nhượng bộ, nhưng riêng chuyện này, tuyệt đối không thể nào!
Những lãnh chúa kia cản trợ? Ha ha, bọn họ vốn chẳng thành vấn đề, có lẽ cá nhân ta gần đây biểu hiện quá mức hiền lành nên mọi người quên mất nghề cũ của ta rồi. Nếu đã một lần hóa thân qua Tu La, vậy lại bước vào Địa Ngục thêm lần nữa thì có sao. Chỉ cần kết quả tốt là được, ta xưa nay không sợ bẩn tay.
"..... Eliza, "Kẻ Bàng Quan" mới hẳn đã xây dựng xong, ta giao cho các ngươi nhiệm vụ thứ nhất, xử lý những người phản đối, không, người trung lập cũng xử lý luôn cho ta. Đối với chuyện này, tuyệt đối không tồn tại trung lập."
".... Cần chúng ta trực tiếp ‘thanh tẩy’ sao?"
"Không, trước tiên thu thập chứng cứ phạm tội, ta không tin mông những tên lãnh chúa này hoàn toàn sạch sẽ, không nên đánh rắn động cỏ, bọn chúng rất cẩn thận..."
"Như vậy, chúng ta chỉ cần thu thập tốt chứng cứ phạm tội, sau đó để thẩm phán sảnh ra tay?"
"Đúng vậy, chuẩn bị đầy đủ, một lần làm việc cả đội nhàn nhã. Ngày phát động là hai năm sau, chúng ta có đủ kiên nhẫn, hơn nữa tiện thể còn có thể gia tăng danh vọng luật pháp giáo hội, tiện tay tịch biên gia sản của chúng, bỏ vào quốc khố."
"Nếu một gia tộc nào đó hoàn toàn sạch sẽ?"
"Ngươi không phải ngày đầu tiên đi theo ta, còn cần ta nói nhảm à...."
"Ta chỉ xác nhận ngài có còn là chủ nhân quen thuộc của ta hay không. Có lẽ an nhàn sinh hoạt sẽ thay đổi ngài, có lẽ, ánh mặt trời tươi đẹp sẽ giúp ngài tuyệt đối rời xa hắc ám.
Chuyện này cần hỏi? Sợ làm bẩn tay? Trước nay ta chưa từng nói mình sạch sẽ bao giờ.
"Nếu bọn họ thật sự thuần khiết như thiên sư, ta sẽ cho bọn họ cơ hội lựa chọn lại lần nữa, lúc đó nếu bọn họ vẫn kiên trì cản trở kế hoạch của ta, a, thật ngại quá, để bọn họ lên Thiên đường làm thiên sứ thật đi."
Eliza lại lần nữa đi vào bóng tối, để lại câu hồi âm.
"Nguyện vọng của ngài chính là mệnh lệnh của chúng ta."
………….
Bão cát đầy trời, mảng lớn nham thạch lơ lửng trên không trung, điều khó chấp nhận nhất là nơi này chỉ có hai màu đen trắng. Đen trắng đơn điệu khiến tâm lý con người rất khó thích ứng, vẻn vẹn chỉ nhìn chăm chú một lát thôi liền cảm thấy đầu váng mắt hoa toàn thân không thoải mái, bão cát điên cuồng kia càng khiến người ta hô hấp khó khăn.
Dãy núi xa xa đang chậm rãi di động, đỉnh núi dường như xuyên qua mây. Nếu dùng ống nhòm thì có thể phát hiện dãy núi kỳ thực là Nham Thạch cự nhân và cự thú, chỉ có điều bọn hắn quá mức cao lớn, nửa thân trên của bọn hắn ở tít trên mây.
Nơi này hiển nhiên không thích hợp cho phàm nhân sinh hoạt, bởi vì đây là Thổ nguyên tố vị diện!
Trên một tòa phù không đảo, một đám khách du lịch từ chủ vị diện đang bắt đầu hạ trại,
Ta nhìn ý chí khổng lồ xa xa kia, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
"Umdiro bé bỏng, không biết ngươi dưỡng bệnh như thế nào rồi, ta đến thăm bệnh đây."
Ta có thể cảm giác được sâu dưới lòng đất, vị Thổ nguyên tố thần quen thuộc nào đó đang ngủ say, có lẽ, khi nhìn thấy chúng ta, hắn sẽ vô cùng giật mình.
"Đắc tội ta mà đòi chạy? Hừ, không có cửa đâu!"
Ta vừa định nói hai câu tuyên chiến thì tiếng bất mãn oán trách từ phía sau đã chặn họng.
"Roland! Đừng cười ngu nữa, mau tới đây hỗ trợ!" Adam dường như biết trước mình lại sắp bị đưa đến tiền tuyến làm khiên thịt nên có vẻ rất phiền muộn.
"Đúng vậy, đừng hòng lười biếng, giả vờ đứng trên tảng đá kia nói chuyện một mình để trốn việc mà được à? Mau tới đây hỗ trợ."
Được rồi, mục đích đứng trên vách đá cảm thán bị vạch trần, dưới ánh mắt chằm chằm của đồng đội, ta ngoan ngoãn tiến đến làm việc.
Dựng trại trong hoàn cảnh này không phải chuyện dễ, lều vải mà đám tinh linh kia bán cho chúng ta hóa ra là hàng rởm, lều dựng không cách nào thẳng đứng được, phụ ma phòng cát hoàn toàn vô nghĩa, vừa dựng lều lên lát sau lại phải đào ra dưới đống cát. Thế là, sau vài phút thảo luận ngắn ngủi, chúng ta dứt khoát đào hang làm trụ sở tạm thời.
Vì sao chúng ta tới đây? Phải nói từ nửa tháng trước.
"Nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi qua lại mọc lên. Ánh mắt điên cuồng và thù hận trước khi tự bạo của Umdiro vẫn còn rõ mồn một trước mắt ta, thủ đoạn trả thù của hắn quả thật lợi hại, đánh trúng chỗ hiểm yếu nhất của chúng ta, xém chút đã khiến toàn quân ta bị diệt. Kẻ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ trả lời, nếu lần sau hắn gây động đất ở Anteen hay phá hoại Defender thì chúng ta tổn thất lớn rồi. Bởi vậy nhân lúc hắn bệnh, đòi mạng hắn!"
Ta không phải chỉ biết ngu ngốc bị động ứng phó, nếu đối phương có động cơ và năng lực đủ để uy hiếp ta, tùy thời có thể chạy đến trả thù, vậy ta đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường. Ngặt nỗi đối phương rất mạnh, trở lại Thổ nguyên tố vị diện lại càng mạnh hơn, thực lực không đủ mà chủ động xuất kích chẳng khác nào đi chịu chết.
Thế là, ta phát ra thư mời, thế nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm.
Nửa tháng trước, vị kia "Bằng hữu" quen thuộc rốt cuộc trả lời thư mời của ta, hơn nữa còn mang theo một vị khách ngoài ý muốn.
Vị khách đó là một thiếu phụ với mái tóc màu lam.
Mái tóc óng ả, kéo dài tới tận mặt đất, hai mắt thủy tinh mang theo ý cười ấm áp, khuôn mặt hoa mỹ xa lạ cũng mang theo cười, tuy nhiên thần lực ba động gợn sóng quen thuộc làm ta cảm thấy hơi sợ.
"Eilos? Thủy nguyên tố thần?"