Tim là kị sĩ trưởng của một phân bộ giáo đường trú tại thành Sulfur, mặc kệ việc đây là một nơi tràn ngập cư dân ‘tà ác’, hắn vẫn bảo trì tập quán tốt định kì tuần tra, cho dù việc trị an của toà thành này không phải do bọn hắn phụ trách.
Không thể không công nhận, mặc kệ cao tầng giáo hội hủ bại đoạ lạc thế nào, những thánh kị sĩ và mục sư của tầng lớp dưới vẫn luôn cần cù làm việc theo giáo nghĩa cơ bản của thánh quang, luôn trợ giúp kẻ yếu, thanh trừ ‘tà ác’, đó mới là nguyên nhân chính khiến thế nhân nhận đồng giáo nghĩa thánh quang phổ biến đến vậy, nó cũng là căn nguyên khiến thế lực giáo hội có thể can thiệp vào đại bộ phận vương quốc loài người.
Trên mặt đất, thánh kị sĩ đều rất quen thuộc việc tuần tra hàng ngày, cho người dân chút giúp đỡ, nếu gặp ác đồ thì rút đao giải quyết; tất nhiên, đều miễn phí….
Chẳng qua tại toà thành thị đặc biệt này, Tim và các đồng liêu của hắn lúc mới bắt đầu tuần tra hàng ngày đã chọc không ít phiền phức, không hề nhận được sự hoan nghênh như bình thường vẫn được.
Tuy kết quả không tốt đến đâu, chính Tim vẫn luôn cảm thấy tự hào, rốt cuộc những kinh nghiệm mà bọn họ gặp gần đây hoàn toàn có thể trở thành truyền kì sử thi để bốc phét trong quán rượu.
Ví như tập kích một ả ám tinh linh lừa đảo (thực tế là thành quản đang hộ tống một bà lão về nhà), phá tan một nghi thức quỷ dị của đám vong linh (thật ra là buổi biểu diễn của ‘khô lâu vũ đoàn’), huỷ diệt cốt linh tháp do vu yêu tà ác tạo dựng (cái đu quay khổng lồ của công viên vong linh mà ta mất bao công mới dựng lên, đương nhiên, ta có gửi một tờ phiếu phạt thật nặng cho lão Bill, nghe nói lũ ngu đó giờ còn đang phải quét nhà xí hàng ngày.)
Bọn họ còn cứu vớt một thiếu nữ vô tội bị Medusa biến thành tượng đá (nhà điêu khắc tộc Medusa đáng thương, hắn bị doạ đủ sặc, lúc báo án, nàng cường điệu lặp đi lặp lại việc mình bị một đám dở hơi hô lớn thánh quang bắt cóc, ép bức nàng phải đem bức tượng vừa khắc xong biến thành người), thậm chí còn khiêu chiến một con rồng đỏ cấp thượng cổ, thánh quang ở trên, hắn cư nhiên tính nuốt sống tiểu hài tử giữa ban ngày…
Trời cao minh giám, hôm đó chẳng qua là ngày tiểu Hồng bộc phát mẫu tính, cùng mấy đứa bé trong công viên chơi trò ‘dũng giả đấu ác long’, đang chơi vui tự nhiên có một đám ‘đứa lớn’ không biết gì xông vào đòi gia nhập… May mà tâm tình tiểu Hồng lúc đó rất tốt, thế nên lão Bill mới có thể đào lên đám đồ hộp sắt(*) đang bị chôn chỉ còn đầu bên ngoài chứ không phải trực tiếp cử hành nghi thức tế lễ…
Bọn họ cũng phải trả một cái giá lớn, những phụ huynh ở dưới sự phẫn nộ vì con họ bị hù doạ không phải kẻ ăn chay, đặc biệt là khi các thánh kị sĩ bị trồng cứng đầu ngoài sa trường như một dãy bia ngắm. Sau màn ‘tập kích’ như cơn sóng dữ đã quét tới, đám đồ hộp sắt đáng thương phải mất cả tuần mới tẩy sạch mùi cà chua trứng thối trên đầu.
Đến khi bọn hắn nhận thức rõ nơi này không phải các quốc gia trên mặt đất, biết chính mình đang ở trong một hoàn cảnh cực kì đặc thù, hành vi của chính mình không phải tiêu trừ tà ác mà chỉ đem lại khủng hoảng và hỗn loạn, ân, trọng yếu nhất là khi cầm trong tay mấy chục tờ phạt nặng và một xấp văn bản thông báo giam giữ, cuối cùng bọn họ cũng rút được một chút kinh nghiệm.
Chí ít, họ biết toà thành này có quy tắc và luật pháp thuộc về trật tự của riêng mình, không cần tới các thánh kị sĩ đi đả kích tà ác, thấy một thành viên của chủng tộc hỗn độn cũng không được phép vừa nhìn liền hô lớn ‘Thánh quang, tên tà ác kia xứng đáng đánh một trận chiến’ sau đó xung phong lên đánh.
Tim đã nhớ kĩ, làm vậy ở đây không gọi là đả kích tà ác, mà là ‘cố ý gây thương tích’, là tội bị phạt tù. Kì quặc nhất là nơi này cấm cả quyết đấu trên tinh thần kị sĩ, bọn họ gọi đó là ‘cố ý mưu sát’, một tội bị phạt cực nặng.
Đương nhiên, không phải ai cũng chịu học ngoan, chỗ nào cũng có vài thằng đầu lợn và cuồng tín đồ, sau đó, thành Sulfur kháng nghị giáo hội, những tên như vậy trực tiếp bị một tờ điều lệnh đuổi về mặt đất.
Tim là một kẻ thuộc diện khá tốt, sau mấy lần phạm sai lầm lúc ban đầu, hắn cũng đã bồi dưỡng được thói quen nhìn rõ mới ra tay, cũng dần quen tình trạng ‘nanh vuốt hỗn độn’ đi đầy ngoài đường.
Trên thực tế, khi hắn các nữ ám tinh linh thuộc đội thành quản cũng tín ngưỡng thánh quang, hắn thậm chí động tâm muốn lấy vợ dị tộc, dù sao không có giáo điều nào quy định vợ thánh kị sĩ nhất định phải là loài người, mấy nữ mục sư xinh đẹp ở giáo hội lúc nào cũng có ít nhất vài trăm con ruồi bay tới bay lui, Tim tự biết bản thân không có hi vọng.
Nhưng rất nhanh Tim từ bỏ suy nghĩ này, tuy những ám tinh linh đó tín ngưỡng thánh quang thế nhưng họ vẫn duy trì một số quan điểm truyền thống, ví dụ như coi trượng phu (thị phụ)(**) không khác nô lệ là mấy…
Ấy thế mà vẫn có vài vị vốn trước đây không trầm mê nữ sắc một lòng đuổi theo sự nghiệp mà bây giờ nhất nhất đem 120% nỗ lực theo đuổi những nữ ám tinh linh, nhất là vị ám tinh linh dùng roi tên Momo luôn được họ đặc biệt hoan nghênh.
Được rồi, Tim đã ẩn ước cảm thấy điều gì đó, chủ động kéo xa cự li đối với mấy đồng liêu càng ngày càng kì cục kia!
Thế nhưng, sau trận tai hoạ vừa rồi Tim cảm thấy tình hình lại có chút biến hoá, ngày trước các thị dân nhìn mình chủ yếu là giới bị và cảnh giác, chỉ duy trì mức độ hữu hảo nhất định, bây giờ, cảnh giác và giới bị tan biến sạch, khi nhìn mình, trong mắt họ chỉ còn đồng tình, à còn cả cái xưng hô kia nữa.
“Thặng kị sĩ!?(*), mấy bác gái tộc người thú không biết chữ phát âm sai thì thôi, vì sao đến cả ông chủ tiệm hoa, tiểu nhị quán cơm đều gọi nhầm. Mấy ngày gần đây ăn cái gì cũng bỗng nhiên được ưu đãi và giảm giá, đi vào một con hẻm nhỏ cũng đột nhiên có người hô to sau lưng: ‘Đừng từ bỏ, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn!’.”
“Hừ, chỉ là bị kêu ‘thặng kị sĩ’ mấy lần thì có làm sao, chúng ta vốn là các kị sĩ dư thừa, xưng hô này cũng đâu có sai.”
Lucas là kị sĩ trong đoàn của Tim, hắn là người nhiệt tình, luôn mang danh tiếng ‘người tốt’ trên mình, thế nhưng mấy hôm nay lại cực kì quái dị, Lucas cứ ngồi bệt một mình ở kí túc xá, mặt thì đơ như khúc gỗ. Chính mình lôi hắn đi tuần tra cùng cũng vì đoán chắc rằng hắn gặp sự tình gì đó phiền lòng, tính toán làm vậy để hắn giải toả.
Vậy mà suốt quãng đường, mặc kệ mình nói gì hắn đều trầm mặc, chỉ cầm trên tay một bông hoa bách hợp héo ngây người hồi lâu, hiện tại, chịu mở miệng nói chuyện đã là chuyện tốt!
“Lucas, ngươi cuối cùng gặp phải chuyện gì, thái độ của ngươi hai ngày nay lạ lắm, mọi người ai cũng lo cho ngươi.”
Sự quan tâm của bạn bè làm tâm trạng đóng băng của Lucas có chút tan chảy, hắn ngẩng đầu thở dài, nói ra cảnh ngộ mình gặp;
“Hôm trước, có một nữ hài nói muốn gả cho ta.”
“Ố ồ, đó không phải chuyện rất tốt ư!?! Sao ngươi không vui vẻ?”
Vừa nói xong, những kinh lịch của các đồng liêu xẹt qua trí óc, rất nhiều khả năng bi thảm sắp tuôn ra khỏi mồm…
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Tim, Lucas đã đoán được đối phương đang nghĩ gì, hắn lắc lắc đầu:
“Đối phương không phải ma quỷ hay ác ma định tiếp cận ta để dụ ta đoạ lạc, ta biết cân lượng của mình, bài vị trong đội không cao không thấp, còn chưa đủ để giành được đãi ngộ cao như vậy.”
“Vậy…cái kia???”
“Ta cũng không đến nỗi xui xẻo như Fink và Vincent, cũng không phải gặp một bác gái mập ú hơn bốn mươi, cũng không phải một bé trai đáng yêu nào cả, nàng nha, cực kì đáng yêu, khuôn mặt trái xoan, nụ cười thánh khiết như thiên sứ, da thịt trắng muốt như bạch ngọc, tính cách hoạt bát lém lỉnh, đến đi đường cũng luôn nhảy nhảy nhót nhót, cả người tràn ngập sức sống.”
“Vậy vì sao ngươi?” tất cả đều tốt thế, vì sao Lucas còn kì cục vậy, Tim tỏ ra khó hiểu.
Nói đến đây, Lucas cười đầy hoài niệm, thấp giọng nói:
“Nàng cầm lấy đoá hoa này đưa tới trước mặt ta, nói kị sĩ ca ca đừng đau lòng, Hân Hân sẽ làm vợ của ngươi, khuôn mặt cười đó ấm áp như ánh mặt ban mai, giọng nói đó ngọt ngào dụ người như mật ong, nhưng…”
Nháy mắt, mặt Lucas biến thành đang khóc tang:
“….Nàng, nàng mới chín tuổi, chín tuổi nha!! Còn nhỏ như vậy, ta cũng không phải tên súc sinh!”
Tựa hồ tìm ra vấn đề, Tim đồng tình vỗ vai Lucas, vừa định nói gì đó Lucas lại kéo ra một nụ cười từ khoé miệng:
“Chẳng qua, nàng nói khi lớn sẽ gả cho ta, nàng còn nói, lúc nàng lớn thì dù ta là tên thặng kị sĩ trong truyền đơn chắc cũng đủ tiền mua nhà mua xe mua toạ kị rồi.”
Chớp mắt, Tim không biết nói gì nữa, mãi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi thốt ra:
“Vậy…vậy chúc mừng ngươi.”
“Oa hu hu!” Lucas vừa rồi còn đắc ý, vậy mà sau nháy mắt chỉ còn biết cầm bông hoa héo cúi mặt khóc rống lên.
“Lucas, đừng khóc, đợi mười năm có sao đâu, ngươi xem ta, sắp ba lăm rồi vẫn độc thân, còn ngươi, mười năm sau cũng mới chỉ ba bảy, so các anh em trong đoàn tốt hơn nhiều.”
“Hu hu, không… không phải mười năm!”
“Ân? Thêm vài năm cũng không sao, thặng kị sĩ như chúng ta chờ được hết!”, đến lúc này Tim đã hiểu thặng kị sĩ là ý tứ gì, cả những ánh mắt và cử chỉ của các thị dân là do làm sao.
Vậy mà khi nghe đến lời an ủi của mình, Lucas càng khóc tợn:
“Ta… ta không đợi được. Hu hu hu hu!! Nàng là tinh linh, không phải đợi mười năm, phải đợi 200 năm! Cũng tức là nàng cho rằng phải 200 năm nữa ta mới mua được nhà nha! 200 năm, lúc đó ta chỉ dư lại xương!”
Nghe vậy, ngoại trừ cung câp một cái ôm cho vị huynh đệ với số ‘đào hoa’ cay đắng, Tim không còn biết làm cái gì…
“Nếu không chúng ta ghi danh học viện Nam Tường đi, nghe nói quan trị an thành thị được bao nhà…”
Đợt chiêu sinh của Nam Tường thuận lợi đến không thể tin được, trong ba ngày đào góc tường thành công một phần ba nhân viên giáo hội tại Sulfur, chưa kể số người lục tục đến báo danh sau đó.
Hệ thống tư pháp thành Caron cũng đã tại trong quy hoạch, đợi hai tháng sau, nhóm học viên đầu tiên sẽ tốt nghiệp, hệ thống tư pháp và hành chính mới của thành Caron cũng sẽ chính thức đi vào sử dụng.
Như vậy, rất nhanh, tờ tàn trang của nguyên sơ pháp điển được đưa đến thành Caron sẽ có thể phát huy tác dụng, thu thập những tín ngưỡng của luật pháp và công chính, ban cho các nhân sĩ tư pháp sức mạnh, là căn cứ vũ lực của các chấp pháp giả, mà nếu tất cả tiến vào tuần hoàn, tốc độ hồi phục của thần khí cũng sẽ càng thêm nhanh chóng.
Đợi sau khi thành Caron hoàn thiện thể hệ pháp luật, được thị dân thừa nhận và tín ngưỡng, sức mạnh luật pháp trên toàn bộ thế giới sẽ lại tăng cường, có thể ban xuống lực lượng càng mạnh. Có lẽ trước đây thánh quang cũng từng đi con đường này để truyền bá rộng khắp.
Đợi tín ngưỡng luật pháp truyền khắp đại lục, có khả năng ánh mắt mọi người khi nhìn đến dị tộc sẽ khác đi chứ không còn giới hạn ở việc xem chủng tộc đó có cùng trận doanh với minh hay không, mà ánh mắt này, chính là tiền đề của sự giải hoà.
“Nếu việc tiêu diệt toàn bộ một trận doanh là vô vọng, vậy thì thử gieo hạt giống hoà giải và giao lưu đi. Hiện tại, ở thành Sulfur, đến đám đầu đất như thánh kị sĩ cũng học được rằng muốn căn cứ vào tội hành của đối phương mà thẩm phán chứ không phải chủng tộc của đối phương. Như vậy ít nhất cũng đã chứng tỏ việc này có khả năng thành công.”
Chẳng qua lúc này ta lại đang phiền muộn vì chuyện nhiệm vụ hàng ngày.
Hiện tại số ác trị của ta là 49888, thời điểm phục sinh đã không xa, thế nhưng mấy cái nhiệm vụ hàng ngày gần đây đều kiểu ‘giết một trăm nhân loại’ hay ‘huỷ diệt mấy gia đình người thú, một cái không chừa’. Mấy nhiệm vụ kiểu này không dễ ‘chế’, bỏ thì còn bị khấu trừ ác trị, nếu vẫn tiếp tục như bây giờ thì ta còn có thể phục sinh sao?
“Nhiệm vụ hàng ngày: Tổ chức một cuộc diễu hành khoả thân quy mô lớn. Số người chạy càng nhiều, số lượng quan chúng càng nhiều, tiếng kêu la kinh hô càng lớn, lượng khen thưởng càng cao!”
Ta trầm tư, mấy nhiệm vụ gần đây vì đều quá tàn khốc nên bị vứt bỏ, nhiệm vụ mang tính đùa ác này đối với ta quả thực là nắng hạn gặp mưa rào.
“Đại nhân, có lẽ chúng ta cần trợ giúp.”
Sau khi biết nhiệm vụ của ta, Eliza nói.
Ta gật đầu, sau đó thả con dơi đưa tin của mình ra…
“Lão ngưu, nghe nói ngươi gần đây sống tốt lắm, ta, vu yêu Roland đây, có chút chuyện muốn mời ngươi giúp đỡ, nghe nói ngươi và các druid dã tính có quan hệ rất tốt, nếu như vậy…”
(*) các thánh kị sĩ thường mặc trọng giáp, tức giáp sắt kín mít từ trên xuống dưới, không khác gì thịt trong hộp.
(**) thị phụ - xem nghĩa từ thị nữ
(*) thặng – dư thừa, thặng kị sĩ – kị sĩ thừa thãi