Trong đầu hắn, không tự chủ được nghĩ đến một ít thơ từ trong bài phú Lạc Thần. "Vai tựa vót thành, eo như được bó. Cổ gáy thon dài, da ngần hé lộ. Sáp thơm không dùng, phấn màu chẳng ngự. Tóc búi mây bồng, mày uốn thon cong. Ngoài môi thắm đỏ, răng ngà bên trong, con ngươi khẽ liếc, má lúm đồng tiền. Phong tư kiều diễm, Dáng tĩnh thân nhàn." Đẹp! Quá đẹp! Đẹp đến làm người ta hít thở không thông. Đẹp đến làm một đời người đều không cách nào quên. Loại vẻ đẹp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.