"Lục huynh, ngài nghĩ xong chưa?" Lúc này, Chu Hải Kiệt hỏi Lục Trường Sinh, trong ánh mắt mang theo hiếu kỳ. Mà Lục Trường Sinh chậm rãi đứng dậy, vốn đang dự định cẩn thận nghĩ một bài thơ từ tương đối khá, bây giờ nhìn lại, ha ha! "Mây đen như mực chưa che núi." "Mưa trắng gieo châu rộn xuống thuyền." "Gió ào cuốn thổi bay đi hết." "Trên lầu ngắm nước tựa thanh thiên." Lục Trường Sinh chậm rãi ngâm thơ. Hắn rất bình tĩnh, bài thơ này là tác phẩm của đại tác gia Tô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.