Cô hít một hơi sâu, giọng chắc nịch:
"Vậy thì chỉ có một khả năng: Người chọn âm trạch này là một kẻ nửa mùa, không có kiến thức phong thủy thực thụ. Vị trí này được chọn... là để hại nhà ông tuyệt tử tuyệt tôn."
Nhạc Nghĩa Đạt nghe vậy thì rùng mình, sắc mặt trắng bệch.
Oanh Oanh khoanh tay trước ngực, nhìn về phía ngôi mộ, chậm rãi giải thích:
"Chọn âm trạch phải biết cách tàng phong tụ khí, dựa theo địa thế môi trường để tìm ra phương vị tốt nhất. Một bảo địa phong thủy đúng chuẩn thường phải có núi cao che chở phía sau, phía trước có án sơn, xung quanh có nước bao bọc, không bị vật cản chắn tầm nhìn. Ngoài ra, quan trọng nhất là phải xác định đúng phương vị Thanh Long - Bạch Hổ."
Nhạc Nghĩa Đạt và Viên Thành Quân nhìn nhau, có chút mơ hồ.
Oanh Oanh tiếp tục:
"Núi dựa, án sơn, dòng nước, những thứ này có thể nhận biết bằng mắt thường. Nhưng Thanh Long - Bạch Hổ thì khó hơn nhiều. Một số thầy phong thủy không đủ trình độ thường dựa vào la bàn để đo hướng, nhưng lại không biết cách xác định chính xác, dẫn đến sai lầm nghiêm trọng.
Thầy phong thủy trước đây mà ông thuê đã tìm được núi dựa, cũng có án sơn phía trước, nhưng phương vị Thanh Long - Bạch Hổ lại hoàn toàn sai lệch. Không phải cứ nhìn trái phải là tìm ra được đâu!
Hơn nữa, không thể chỉ dựa vào lý thuyết để chọn âm trạch, mà còn phải kết hợp với địa thế thực tế. Cái âm trạch này nằm ngay trên đỉnh của một dãy núi nhỏ, nhưng ông có thấy cái rãnh sâu ngay trước mặt không?"
Nhạc Nghĩa Đạt quay đầu nhìn theo hướng cô chỉ. Quả nhiên, ngay phía trước có một rãnh đất sâu chạy dài, như một vết cắt chia đôi ngọn núi.
Oanh Oanh trầm giọng:
"Đây chính là điểm chí mạng. Mạch núi của ông đã bị đứt. Mộ đặt ngay đầu mạch nhưng lại bị chia cắt, tạo thành thế 'đứt đầu'. Một khi âm trạch bị đứt mạch, con cháu đời sau chắc chắn sẽ gặp đại họa."
Lời vừa dứt, một cơn gió lạnh thổi qua, làm cả ba người rùng mình. Nhạc Nghĩa Đạt đứng c.h.ế.t trân, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
Nhạc Nghĩa Đạt đứng đó, sắc mặt tái nhợt. Ông ta chưa từng nghĩ rằng một ngôi mộ lại có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến gia đình mình đến vậy. Lúc xảy ra tai nạn, cả ông, vợ và con trai đều bị thương ở cổ, vết cắt sâu như thể chỉ cần một chút nữa là mất mạng. Đáng sợ nhất là con trai ông ta bị nặng nhất, giờ vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
"Thầy, bây giờ phải làm sao?" Giọng Nhạc Nghĩa Đạt run rẩy, trong lòng vừa hoang mang vừa tức giận. Nếu không phải do cái gã thầy phong thủy nửa mùa kia, gia đình ông ta đã không gặp đại họa.
Oanh Oanh điềm tĩnh đáp: "Đào quan tài lên, tìm lại âm trạch khác để chôn."