Tàu điện ngầm tiếp tục lăn bánh. Vệ Phồn cũng dần quên đi chuyện vừa rồi, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Cô nàng chống cằm, tò mò hỏi:
"Oanh Oanh, cậu thấy đề thi tháng hôm nay thế nào? Nghe nói trường cấp ba Tiệp An tuy là trường tư nhưng chất lượng giảng dạy ở thành phố Ninh Bắc thuộc top đầu. Lần này đề thi khó thật đấy, nhất là phần toán, tớ làm mà đau hết cả đầu."
Oanh Oanh suy nghĩ một chút, rồi bình thản đáp:
"Thi cũng tạm được."
Thực ra, cô đã đọc hết sách giáo khoa học kỳ này từ lâu. Nếu không phải vì chưa có sách của học kỳ sau, có lẽ cô cũng đã nghiên cứu xong rồi.
Với những người tu luyện như cô, ngũ quan lục thức nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Những bài toán mà học sinh cấp ba cho là phức tạp, đối với cô lại đơn giản như một trò chơi trí tuệ.
Tàu điện ngầm chạy qua vài trạm, cuối cùng cũng đến nơi.
Oanh Oanh và Vệ Phồn xuống xe, đi thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Bắc. Họ đã hỏi trước địa chỉ, nên rất nhanh đã tìm được phòng bệnh của cô Hồ Bình.
Lúc hai người bước vào, trong phòng bệnh đã có không ít học sinh lớp 11A8 đến thăm.
Hồ Bình nằm trên giường bệnh, nhìn thấy các học trò vây quanh mình, trong lòng vừa cảm động vừa vui vẻ. Có lẽ, đây chính là niềm hạnh phúc của nghề giáo—sự tận tụy của bà cuối cùng cũng được đền đáp.
Bà đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ những đứa trẻ này, truyền đạt cho chúng kiến thức, dạy chúng cách làm người. Và giờ đây, khi chúng trưởng thành, chúng lại mang theo tấm lòng biết ơn quay về thăm cô.
Hồ Bình mỉm cười, khẽ gật đầu với từng học sinh. Đến khi nhìn thấy Oanh Oanh và Vệ Phồn, bà hơi sững người, ánh mắt thoáng qua chút cảm động.
"Cô ơi, cô mau chóng khỏe lại nhé!" Một bạn học lên tiếng.
"Cô đừng lo lắng quá, bệnh này có thể chữa khỏi, chúng em sẽ luôn ở bên cô!"
"Cô nhất định phải kiên cường, bọn em vẫn đợi cô quay lại dạy chúng em đấy!"
Những lời chúc chân thành vang lên không ngớt, khiến Hồ Bình càng thêm ấm lòng.
Sau khi nhóm học sinh lần lượt ra về, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người: Oanh Oanh, Vệ Phồn và Hồ Bình.
Vệ Phồn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô giáo, giọng tràn đầy chân thành:
"Cô Hồ, cô nhất định phải giữ gìn sức khỏe! Cả lớp đều rất ngoan, mọi người ai cũng mong cô sớm hồi phục để tiếp tục dạy bọn em."
Hồ Bình mỉm cười, cố gắng để giọng nói mình nghe nhẹ nhàng nhất có thể:
"Được, cô nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại."
Nhưng thực ra, trong lòng bà vẫn có một chút hoang mang, một chút sợ hãi…
Ánh mắt Hồ Bình dừng lại trên người Oanh Oanh, giọng nói mang theo chút xúc động:
"Oanh Oanh, cảm ơn em."