So với hai nhóc rồng con trong nhà thì con rồng trong tay Thẩm Miên lúc này có hình thể khá giống một con mèo cỡ lớn nặng hơn 40 cân với thân hình thon dài, tứ chi chắc nịch, toàn thân được bao phủ bởi vảy giáp đen tuyền. Bởi vì là rồng con nên hình thể của cậu bé vẫn chưa thành thục hẳn, đến cả đôi sừng vốn nên rất có lực sát thương trên đỉnh đầu cũng cong cong mượt mà, chẳng có chút uy hiếp nào.
Trong số sáu loài rồng lớn Thẩm Miên đã biết không có loài nào trông như thế này, cho nên đây chỉ có thể là Rồng Truyền Thuyết chưa từng được công bố hình ảnh 3D thôi.
Rồng con liều mình nuốt cỏ Long Phí xuống, nước mắt cũng tí tách rơi theo: “Cháu, cháu không phải cố tình ăn trộm đâu, cháu sẽ đưa tinh tệ.”
Hạ Tỉnh vội tới xoa xoa đầu rồng con: “Chú của nhóc đâu?”
“Đi mất rồi ạ.” Rồng con sờ sờ bụng. “Cháu chưa ăn tối, cháu đói lắm.”
Bởi vì quá đói nên không nhịn được mà lén lút ăn rất nhiều cỏ Long Phí.
Hạ Tỉnh: “…….”
Không phải nói là rơi ở cảng à? Sao lại rơi vào viện nuôi trẻ thế này?
Thẩm Miên hỏi: “Anh biết người nhà nó à?”
Hạ Tỉnh gật đầu: “Đây là cháu trai nhỏ của chiến hữu tôi, cậu ta tới gặp tôi, thuận tay mang luôn cháu trai tới.”
Ngôn Hoán ở đầu trí não bên kia nghe thấy hai người nói chuyện: “Hạ Tỉnh? Còn đó không? Anh thấy cháu trai của em rồi à? Nó tên là Ngôn Đàm, anh đừng có tùy tiện trông thấy thằng nhóc đen nào cũng bảo là cháu trai em đấy nhé.”
Hạ Tỉnh coi như không nghe thấy, hắn xách rồng con lên: “Nhóc tên là Ngôn Đàm phải không?”
Rồng con gật đầu: “Dạ.”
Vậy đúng rồi.
Hạ Tỉnh nói vào điện thoại: “Trên thực tế, ngoại trừ tộc của mày thì thật sự không có rồng nào đen như vậy hết.”
Ngôn Hoán: “……”
Thẩm Miên nhìn Ngôn Đàm đang liên tục liếm miệng. Vảy đen giúp rồng con hoàn toàn ẩn vào trong bóng đêm, chỉ có cái lưỡi nhỏ màu hồng chọp chẹp vẫn đang cọ cảm giác tồn tại. Nếu không phải vật nhỏ này nhét đầy cỏ Long Phí xanh ngọc vào trong miệng thì Thẩm Miên cũng sẽ không nhìn thấy nó, chỉ có thể dựa vào tiếng hít thở để tìm: “Tôi mang nó vào ăn gì trước đã.”
Rồng con thời kỳ sinh trưởng có thể ăn nhiều tới đòi mạng, Tiệp An và Lộ Nguyên chỉ đi học hai tiết là đã đói, ăn ít một chút là sẽ đói hoảng cả người. Nhóc rồng con này chỉ sợ là đã đói tới điên rồi.
Hạ Tỉnh một tay bế rồng con lên chào hỏi với thằng bạn xấu ở đầu kia: “Đừng tìm loạn nữa, cháu trai của mày đang ở viện nuôi trẻ, mày qua thẳng đây đi.” Nói xong hắn cắt đứt liên lạc, cùng Thẩm Miên mang rồng con vào bếp.
Lúc Ngôn Đàm uống hết hai túi thuốc dinh dưỡng thì Ngôn Hoán cũng tới được viện nuôi trẻ.
Thẩm Miên nhìn trí não của mình, máy giám sát hiển thị có một rồng trong trạng thái nhân cách hóa đang đứng ngoài cửa viện, anh sai Hạ Tỉnh: “Cậu ta tới rồi, anh ra mở cửa đi.”
Ngôn Đàm nằm trong lòng Thẩm Miên, hai móng ôm lấy cánh tay anh.
Thằng nhóc này đến cả bụng cũng mang màu đen, mỗi mảnh vảy đều đen đến mức nửa điểm tạp sắc cũng không có.
Hạ Tỉnh thuận tay sờ một cái lên bụng nhỏ trơn nhẵn của cậu bé rồi mới đi mở cửa cho Ngôn Hoán.
Tướng quân đêm khuya tới chơi không thèm chào hỏi cấp trên mà chỉ thúc giục Hạ Tỉnh: “Mau cho em vào xem Ngôn Đàm, nó có bị thương không?”
Lúc tới gã có xem bản đồ, gần đây có đất hoang chưa khai phá, không biết Ngôn Đàm có vào nhầm khu vực nguy hiểm không.
Hạ Tỉnh quay về: “Không sao cả, chỉ gặm hết rất nhiều cỏ Long Phí thôi, mới nãy còn uống hai túi thuốc dinh dưỡng rồi, chống đỡ được.”
Ngôn Hoán đi theo hắn vào bếp, gã vừa nâng mắt lên đã thấy cháu trai mình đang nằm trên chân một nhân loại trẻ tuổi, bụng ngửa lên trời, còn được ngón tay ấm áp của nhân loại nhẹ nhàng xoa bụng. Hai mắt Ngôn Đàm nhắm lại, rồng con thoải mái đến mức chân sau cũng run lên, cái đuôi rũ trên mặt đất đang lắc lư quét sàn.
Ngôn Hoán: “???”
Hạ Tỉnh vỗ vai Ngôn Hoán một cái: “Nó thoải mái hơn mày nhiều.”
Ngôn Đàm nghe thấy động tĩnh bèn tốn sức ngẩng đầu lên: “Chú?”
Vẻ mặt Ngôn Hoán lộ rõ vẻ yên lòng: “Chú vô cùng cảm động khi thấy con vẫn có thể nhớ rằng mình có một người chú.”
Ngôn Đàm cực kỳ ấm ức: “Rõ ràng là tự chú đi mất mà.”
Rồng con bịch một tiếng lật người nhảy tới trước mặt Ngôn Hoán, hai móng trước khua loạn miêu tả: “Chú vào nhà vệ sinh nên bảo con đứng sau túi đợi chú, sau đó chú quay về cầm túi đi mất! Bỏ quên con!”
Ngôn Hoán cẩn thận suy nghĩ: “Hình như có chuyện như vậy thật.”
Thẩm Miên: “……”
Hạ Tỉnh: “…….”
Ngôn Đàm hít hít mũi, mắt trông như sắp khóc: “Con ở phía sau muốn gọi chú, nhưng ở cảng nhiều rồng đông người, con suýt chút nữa bị người ta giẫm phải, vừa ngẩng đầu lên thì chú đã biến mất rồi. Con đã bay theo xe không quỹ của chú rất lâu.”
Xe không quỹ tương đương với tàu điện ngầm ở Trái Đất, cho dù là tướng quân quanh năm đều duy trì cảnh giác cũng sẽ không chú ý đến việc phía sau xe không quỹ có thứ gì đi theo.
Trên thực tế, phần lớn rồng sau khi lên xe cơ bản đều sẽ chơi trí não.
Hạ Tỉnh hiểu rồi: Chuyện bỏ quên con hằng ngày của rồng trưởng thành vô trách nhiệm.
Ngôn Hoán ngồi xổm xuống trước mặt Ngôn Đàm: “Chú sai rồi, tha lỗi cho chú được không?”
Ngôn Đàm lau nước mắt: “Con ăn rất nhiều cỏ Long Phí và thuốc dinh dưỡng của nhà chú này, chú mau đền tiền đi.”
Ngôn Hoán: “…….”
Lúc đối diện với người nhà, trí thông minh của Ngôn thượng tướng hiển nhiên đã bị hạ xuống thấp, sau một lúc suy nghĩ, gã mới cảm thấy mình bị lừa rồi.
Phát hiện tử đảng đang ngu si trước mặt Thẩm Miên, Hạ Tỉnh bèn ho nhẹ một tiếng: “Giới thiệu một chút, đây là chiến hữu của tôi – Ngôn Hoán, còn đây là Thẩm Miên, là viện trưởng của viện nuôi trẻ này.”
Ngôn Hoán đương nhiên biết Thẩm Miên, gã từng “gặp” vị viện trưởng này rất nhiều lần thông qua tinh võng. Người thật so ra còn tuấn tú hơn hình tượng giả thiết trong phòng stream nhiều, giữa mắt mày còn đè một cỗ sắc bén đang ẩn nấp.
So với một thanh niên mới tốt nghiệp tới làm viện trưởng thì Thẩm Miên càng giống lính đánh thuê hơn, anh mang theo một cỗ khí nghiêm nghị lạnh lùng không quá nề nếp. Loại người này…. trông có vẻ khá nguy hiểm.
Ngôn Hoán và Thẩm Miên bắt tay nhau, Ngôn Đàm đã lại nhào vào trong lòng Thẩm Miên.
Cậu bé yêu thích nhiệt độ cơ thể hơi cao của anh.
Thẩm Miên vững vàng đón được rồng con đang lao phành phạch về phía mình. Ngôn Đàm nằm trên chân anh rồi lật ngửa ra vỗ vỗ bụng, đôi mắt to màu đen ẩm ướt nhìn Thẩm Miên.
Thẩm Miên nâng tay đặt xuống trên bụng Ngôn Đàm, rồng con lập tức nhắm mắt vào. Thẩm Miên mới chỉ xoa hai cái mà móng vuốt đang ôm anh của Ngôn Đàm đã dần lỏng ra, sau đó cậu bé thả lỏng tứ chi ngủ luôn, hai cánh cũng rũ xuống quét trên nền đất.
Ánh mắt Thẩm Miên chậm rãi mềm xuống, giọng nói cũng nhẹ đi: “Nếu anh không ngại thì tôi có thể bế nó lên giường ngủ không?”
Chỗ nhỏ như lồng ngực một người không đủ cho rồng con lăn lộn.
Ngôn Hoán vội mở miệng: “Đương nhiên là được, thêm phiền cho viện trưởng rồi.”
Thẩm Miên đáp: “Không sao.”
Hạ Tỉnh thấp giọng nói: “Đặt lên giường tôi đi, đêm nay tôi và Ngôn Hoán sẽ tìm chỗ ngủ dưới tầng.”
Thẩm Miên bế Ngôn Đàm lên tầng. Đầu tiên anh vắt khăn lau người cho Ngôn Đàm rồi đặt cậu bé lên giường của Hạ Tỉnh, anh kéo chăn che kín người Ngôn Đàm xong mới ra ngoài.
Bởi vừa xuống dưới xách lợn nên Thẩm Miên đi tắm lại một lần. Lúc tắm xong anh vừa vặn nhìn thấy hai rồng Hạ Tỉnh đang đứng trước cửa phòng, giữa đầu ngón tay còn kẹp đốm lửa. Nghe thấy tiếng Thẩm Miên đóng cửa, hai rồng đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh mắt của Thẩm Miên dừng trên ngón tay Hạ Tỉnh: tộcrồng thế mà cũng có thuốc lá à?
Hạ Tỉnh vô thức muốn giấu tay đi, trong lòng lại thầm phỉ nhổ mình chột dạ nỗi gì.
Thẩm Miên bước qua, anh mặc một bộ quần áo ngủ màu đen, dưới ánh đèn không quá sáng sủa trên hành lang, vẻ lạnh nhạt không dễ gần trên người anh dường như cũng bị mài mòn đi.
Trước khi Hạ Tỉnh kịp mở miệng nhận lỗi rồi bóp tắt đốm lửa trong tay thì Thẩm Miên đã thấp giọng hỏi một câu: “Còn không?”
“Cậu hút thứ này sao?”
Hạ Tỉnh lấy ra một hộp kim loại từ trong túi, hắn mở nắp, để lộ một hàng thuốc lá màu trắng.
Động tác giơ tay của Thẩm Miên khựng lại: “Không phải thuốc lá à?”
Hạ Tỉnh: “Là thuốc lá, nhưng bên trong có gói cả bạc hà vàng.”
Bạc hà vàng đối với rồng có tác dụng tương đương với bạc hà mèo đối với mèo. Bạc hà vàng có thể khiến tộc rồng rơi vào trạng thái hưng phấn trong một thời gian ngắn, cũng hoàn toàn vô hại với cả rồng lẫn nhân loại, rất nhiều loại đồ uống của tộc rồng có chứa thành phần này.
Sau khi được bào chế bằng phương pháp đặc biệt, bạc hà vàng được chế thành “thuốc lá bạc hà” có thể phóng đại ảnh hưởng trên. Nếu rồng con không có sức kháng cự hút phải bạc hà vàng thì sẽ phá nhà ngay, vì thế nên đế quốc cấm buôn bán thuốc lá bạc hà cho rồng vị thành niên, đảm bảo an toàn cho rồng vị thành niên ở mức độ nhất định.
Tuy Thẩm Miên từng nghe nói về thuốc lá bạc hà nhưng anh chưa từng thấy vật thật. Mới nhìn thì thấy nó không khác gì thuốc lá bình thường, lúc đốt lên lại mang theo hương quýt, cũng không có mùi vị kỳ quái của thuốc lá.
Thẩm Miên rút một điếu ra, Hạ Tỉnh bèn châm lửa cho anh, hắn vừa dùng tay chắn lửa vừa thấp giọng nhắc nhở: “Hơi hăng đó.”
Ngôn Hoán nhìn hai người, mắt gã chầm chậm híp vào —— chẳng trách Vickie lại nói nếu còn không tới khuyên bảo thì Hạ Tỉnh sẽ lôi được cả con trai ra luôn. Gã thấy Hạ Tỉnh còn chưa hút được nửa điếu thuốc lá bạc hà mà đã bắt đầu phê tới nóc rồi.
Đại nguyên soái của quân đoàn số bảy, đưa thuốc cho rồng khác thì có, nhưng đã bao giờ tự mình châm lửa đâu?
Mùi của thuốc lá bạc hà vô hại với người và vật, nhưng vị đúng là cay xộc như Hạ Tỉnh nói, trong dư vị còn có chút hương thơm.
Thẩm Miên kẹp điếu thuốc gõ lên lan can: “Hai anh nói chuyện đi, tôi xuống bếp.” Thẩm Miên không biết hai rồng này phải nói chuyện quan trọng gì, nhưng thuốc lá chưa hút xong thì chưa thể vào phòng ngủ, thế nên anh dứt khoát vào bếp chuẩn bị bữa sáng luôn.
Trong tủ lạnh còn một con rồng Vũ Á non mềm đông lạnh, có thể lấy ra trực tiếp hầm lên, nấu đến sáng sẽ thành một nồi canh thịt tươi ngon.
Hạ Tỉnh bóp điếu thuốc rồi vòng qua bên người Thẩm Miên, hắn nghiêng người ngăn gió: “Đã muộn vậy rồi, đừng đi, sáng mai uống thuốc dinh dưỡng là được. Tôi vừa mới nói với Ngôn Hoán về chuyện của Ngôn Đàm.”
Thẩm Miên nghe thấy rồng con bèn nâng mắt lên nhìn.
Ngôn Hoán xoa mi tâm, thuốc lá bạc hà giữa đầu ngón tay chầm chậm cháy: “Viện trưởng cũng cho tôi chút ý kiến đi.”
Thẩm Miên mặt không cảm xúc: “Tôi không có ý kiến gì cả, chỉ phụ trách nuôi rồng.”
Ngôn Hoán cười: “Viện trưởng cũng biết nhỉ, tôi và Hạ Tỉnh đều thuộc loài Rồng Truyền Thuyết. Theo lý mà nói thì loài chúng tôi đều có tính cách gan dạ hiếu chiến, nhưng Ngôn Đàm không thế.”
“Ngài chắc chắn đã nhìn ra rồi, thằng bé là một nhóc mít ướt, mềm yếu lại còn dính người.”
Nếu không lúc ở cảng, dựa theo tính cách thông thường của rồng con thì cậu bé đã mở cánh bay lên, một đường giẫm lên đầu những rồng thành niên khác mà đuổi theo rồi.
Thẩm Miên kẹp thuốc: “Cho nên?”
Ngôn Hoán: “Anh cả của tôi rất không vừa lòng với tính cách của Ngôn Đàm.”
Hạ Tỉnh bổ sung giải thích: “Anh của cậu ta là Ngôn Trú, là một tên thẳng A nam tính độc hại.”
Lời ít ý nhiều, rất đúng trọng tâm.
Ngôn Hoán đối diện với ánh mắt của Thẩm Miên, gã chìa tay ra: “Đúng thế. Anh ấy muốn tôi đưa thằng bé tới khu đất hoang gần đây để rèn luyện một chút.”
Cho nên mang trẻ con ra ngoài giải sầu chỉ là mượn cớ, chân tướng là Ngôn Trú ghét bỏ con trai không có khí khái đàn ông, tự bản thân mình dạy không được nên chỉ có thể đưa cho em trai người đầy công huân cũng đang nhậm chức ở quân bộ.
Viện trưởng Thẩm cúi đầu nhả ra một hơi khói: “……”
Ngôn thượng tướng: “Nếu ngài muốn mắng thì tôi sẽ tạm thời làm người điếc.”
Thẩm Miên: “Não anh có bệnh à?”
Ngôn Hoán: “……..”
Ừm, quả nhiên là rất dữ.
- Hết chương 21-