Ngôn Hoán không ngờ rằng Thẩm Miên thật sự sẽ mở miệng, dù sao thì phần lớn rồng đều sẽ cho rằng gã đang nói đùa, sau đó sẽ lập lờ nói vài câu, nhưng viện trưởng Thẩm lại thật sự mắng rồng rồi.
Sau Vickie, đây là lần thứ hai Ngôn Hoán có cảm giác bản thân hèn mọn khi đứng trước mặt Omega.
Thẩm Miên hỏi: “Hiện tại các viện nuôi trẻ cơ bản đều đã khai giảng rồi, vì sao Ngôn Đàm không đi học?”
Hạ Tỉnh gật đầu: “Ngôn Đàm đã bắt đầu đi học ở viện nuôi trẻ từ năm ngoái rồi nhỉ? Học kỳ này sao không đi?”
Nhắc tới việc này Ngôn Hoán lại đau đầu: “Ngôn Đàm đã mười tuổi, cũng sắp tốt nghiệp viện nuôi trẻ rồi. Thời gian trước Ngôn Trú được nghỉ phép, anh ấy giấu người nhà đăng ký một lớp vật lộn cho Ngôn Đàm. Tính tình của Ngôn Đàm mềm yếu, lúc đi học bị các rồng con khác bắt nạt nên không muốn đi học nữa. Chính bởi việc này mà Ngôn Trú đã sắp tức điên rồi.”
Hạ Tỉnh thử đặt mình vào thân phận của một người cha rồi suy nghĩ một chút: “Vậy cũng đúng, nếu rồng con nhà tao bị bắt nạt thì có thể tao sẽ đánh thằng nhóc xui xẻo kia một trận.”
Ngôn Hoán: “Anh tỉnh táo chút đi, Ngôn Trú là một thẳng A nam tính độc hại, tuy anh ấy đã liên hệ với thầy giáo để cảnh cáo trừng phạt đứa bé kia, nhưng sau khi trở về, Ngôn Trú thế mà lại nói….. anh ấy thế mà lại nói rằng Ngôn Đàm bị bắt nạt là vì quá yếu.”
Hạ Tỉnh cũng bị ý kiến này làm cho kinh hoàng: “Cái thứ gì vậy chứ?”
Thẩm Miên: Suy nghĩ lú lẫn của tộc rồng.
Ngôn Hoán mệt mỏi đỡ trán: “Còn hôm trước nữa, Ngôn Đàm muốn đăng ký lớp văn nghệ, Ngôn Trú không đồng ý, ầm ĩ cả một buổi tối. Ngôn Trú vừa tức giận liền ném Ngôn Đàm tới chỗ em, bảo em vứt nó tới khu đất hoang trên hành tinh Thủy Đô.”
Ban đầu gã vốn chỉ định tới cọ cơm của viện trưởng Thẩm, ai ngờ trước khi đi còn bị anh trai ruột vứt cho một nhóc rồng con.
Ngày tháng nghỉ phép của Ngôn Hoán cho đến nay quả thực là nước sôi lửa bỏng.
Thẩm Miên nhìn xuyên qua cửa sổ, tư thế thoải mái xoãi chân xoãi tay của Ngôn Đàm lúc rời khỏi cái ôm của anh chẳng biết đã thay đổi từ khi nào. Ngôn Đàm đang co thành một cục dưới chăn, Thẩm Miên có thể đoán ra tư thế của cậu bé —— cơ thể cuộn tròn, cúi đầu ôm đuôi, cánh thu lại bọc kín bản thân, rồng con hơn 40 cân, vậy mà chỉ chiếm một góc nhỏ xíu trên chiếc giường đơn.
Rất giống thú con mất đi sự che chở, dùng toàn lực hấp thụ cảm giác an toàn từ chính bản thân mình.
Hạ Tỉnh tì tay lên lan can: “Vậy giờ mày định làm sao? Đổi viện nuôi trẻ? Không thể được, tuy rồng con mười tuổi đã có thể thu liễm bản năng, nhưng dựa theo quy định thì rồng con thuộc loài Rồng Truyền Thuyết buộc phải hoàn thành tốt nghiệp ở viện nuôi trẻ được chỉ định.” Rồng Truyền Thuyết không thể đi học chung viện nuôi trẻ với các rồng khác là điều lệ được viết trong pháp luật, là vấn đề không thể thỏa hiệp.
Ngôn Hoán cũng không biết: “Cho nên em mới lâm thời xin nghỉ phép, còn gộp chung mấy đợt nghỉ từ vài năm trước vào luôn, tổng cộng xin được mười chín ngày, em cũng đã thuận tiện làm thủ tục bảo lưu cho Ngôn Đàm rồi. Cuối tháng sau thì thủ tục về hưu của ba em sẽ xong xuôi, lúc đó Ngôn Đàm sẽ ở với ông nội.”
Hạ Tỉnh: “Đây cũng có thể coi là một cách.”
Nếu không phải lúc trước đã giải quyết xong đảng phái muốn phục hồi kết cấu chủng tộc thì họ cũng sẽ không thể xin được nhiều ngày nghỉ như bây giờ.
Thẩm Miên chuyển mắt khỏi khung cửa sổ rồi bóp tắt điếu thuốc trong tay.
Ngôn Hoán nhìn về phía Thẩm Miên: “Viện trưởng Thẩm có bằng lòng thu nhận tôi và Ngôn Đàm không?”
Hình như bé Ngôn Đàm không có bạn bè nào ở viện nuôi trẻ, nếu có thể giao lưu với những rồng con khác ở đây thì cũng là một chuyện tốt.
Nuôi hai đứa là nuôi, nuôi thêm một đứa vẫn là nuôi. Còn về việc cọ ăn cọ uống, đã có một Hạ Tỉnh, lại thêm một tên nữa cũng chẳng sao.
Thẩm Miên đáp: “Phí ở trọ, thanh toán theo ngày.”
Tính tình của Ngôn Hoán vô cùng tốt: “Đã rõ, viện trưởng Thẩm.”
Thẩm Miên vứt điếu thuốc bạc hà đã cháy hết đi: “Tôi đi nghỉ ngơi trước, nếu hai người không nói chuyện thì xuống tầng, vào căn phòng thứ hai mà qua đêm nay.” Anh quay vào ký túc xá rồi đóng cửa ngay trước mặt hai rồng.
Ngôn Hoán: “…….”
Gã quay đầu nhìn Hạ Tỉnh: “Sao anh lại chẳng có tí địa vị gia đình nào thế?”
Gã là một vị khách phương xa bất ngờ đến thăm, không có chỗ ngủ cũng đành thôi, vậy mà Hạ Tỉnh cũng phải lăn ra ngoài ngủ? Đến cả tư cách ngủ dưới đất cũng không có à?
Vẻ mặt của Hạ Tỉnh giống hệt với Thẩm Miên vô tình: “Để tao nhắc nhở mày chút, Vickie của mày đến nay vẫn chẳng thèm liếc nhìn mày một cái nào đâu.”
Ngôn Hoán cười nhạt: “Hờ.”
Hai Rồng Truyền Thuyết thành niên cùng chán ghét nhìn nhau rồi quay đầu đi mất.
Ai muốn ở chung phòng cả đêm với thứ đồ chơi chết tiệt đó chứ.
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Miên tỉnh dậy theo thời gian bình thường, tuy đêm qua ngủ rất muộn nhưng trên mặt anh không hề lộ ra chút mệt mỏi nào, anh vẫn đứng dậy thay quần áo như thường.
Ngôn Đàm vẫn đang ngủ, cậu bé cuộn tròn trên giường, tư thế ngủ đã từ thiếu cảm giác an toàn tối qua thăng cấp thành tự bế, gói thành một cục trong chăn chỉ lộ ra bốn cái sừng nhỏ có độ cong mượt mà.
Thẩm Miên đi ngang qua mép giường, anh lo cậu bé sẽ khó thở nên đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn xuống, sau đó lập tức phát hiện ra rằng dù làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì: Ngôn Đàm nhét đầu vào cánh, cái đuôi bị ôm giấu vào trong thân rồng đen như cục than giống hệt suy nghĩ của Thẩm Miên.
Thẩm Miên: “…….”
Nếu tư thế ngủ cũng có thể phân chia thành cấp bậc khuyết thiếu cảm giác an toàn của một đứa trẻ, vậy thì Ngôn Đàm chính là cấp cao nhất.
Thẩm Miên dém kĩ chăn lần nữa rồi đi rửa mặt. Lúc quay về cầm trí não, anh thấy Ngôn Đàm thế mà đã tỉnh rồi, hiện vẫn đang ngái ngủ ngồi trên giường, sau khi nhìn thấy Thẩm Miên cậu bé bèn mềm nhũn dịch tới gần anh.
Thẩm Miên đi lên hai bước, nhẹ nhàng đón được Ngôn Đàm.
Móng trước của Ngôn Đàm níu lấy Thẩm Miên, đôi mắt còn chưa mở to mà đã dính sát lên người anh, trong họng phát ra tiếng ùng ục ùng ục.
Rất thích làm nũng.
Thẩm Miên bế bé cưng lớn này, có chút chẳng biết làm sao mà vân vê tai cậu bé: “Ngôn Đàm.”
Âm sắc của anh thiên lạnh, chỉ chớp mắt đã khiến Ngôn Đàm đang làm nũng nhận nhầm rằng người trước mắt không phải viện trưởng Thẩm tính tình rất tốt mà là người cha nghiêm khắc yêu cầu quá đáng của mình.
Ngôn Đàm giật bắn mình đồng thời mở to hai mắt, trông rất giống một nhóc mèo đen bị dọa sợ.
Thẩm Miên không ngờ mình sẽ dọa sợ Ngôn Đàm. Anh vuốt vuốt lưng cho cậu bé, sau khi sợ hãi qua đi, cơn buồn ngủ của rồng con đã hoàn toàn biến mất. Ngôn Đàm len lén liếc nhìn Thẩm Miên, phát hiện ra viện trưởng Thẩm không có ý định trách mắng mình, bấy giờ cậu bé mới vô cùng vui vẻ cọ cọ trong lòng anh.
“Có muốn ngủ thêm một lúc không?”
Thực ra giờ này Tiệp An và Lộ Nguyên đều đã tỉnh rồi, bây giờ hẳn là hai đứa đang ở trong nhà tắm sánh vai đánh răng, nhưng điều này không có nghĩa là Thẩm Miên muốn nuông chiều Ngôn Đàm hơn. Lý do là bởi hôm qua Ngôn Đàm bay từ cảng gần đây tới thẳng viện nuôi trẻ đã đủ mệt rồi, còn phải đợi Ngôn Hoán đến hơn hai giờ sáng nữa.
Ngôn Đàm lắc đầu: “Cháu tỉnh rồi.”
Cậu bé nhảy xuống giường, rất tự động nắm tay Thẩm Miên: “Chúng ta phải đi rửa mặt ạ?”
Thẩm Miên dẫn Ngôn Đàm vào phòng tắm.
Tiệp An và Lộ Nguyên quả nhiên là đang vệ sinh cá nhân, hai nhóc rồng con này đã rửa xong mặt, lông trên mặt Lộ Nguyên xoay ngược chiều thuận chiều đủ kiểu. Giờ hai nhóc đang cầm cốc đứng trước bồn rửa mặt đánh răng.
Ngôn Đàm không thấy bất ngờ khi ở đây còn có rồng con khác —— cậu bé đã tròn mười tuổi, kết quả học tập luôn xếp hạng cao, chẳng những hiểu rõ ý nghĩa của viện nuôi trẻ mà còn có thể vừa liếc nhìn đã biết hai nhóc rồng con kia thuộc loài nào.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiệp An, Ngôn Đàm đã bị vẻ hoa mỹ rực rỡ của Rồng Đá Quý làm cho chấn động. Sau khi ngơ ngác đứng đó vài giây, Ngôn Đàm bỗng kéo góc áo Thẩm Miên rồi gấp gáp trốn ra sau lưng anh, chỉ lộ ra một đôi mắt quan sát hai nhóc rồng con kia.
Rồng Đốm thật đẹp, toàn thân có hai màu trắng đen, không có vảy nhưng lại có lông tơ mềm mượt, béo đến độ vừa tròn trịa vừa đáng yêu.
Mà Rồng Đá Quý, rồng như tên, bắt mắt giống hệt đá quý lắng đọng suốt hàng tỉ năm vậy. Trong bảy loài rồng lớn, Rồng Đá Quý nổi danh xinh đẹp, chủng Rồng Đá Quý* cùng tên với loài là có tiếng nhất.
Chú Thích *
Bé rồng nhỏ xinh đẹp này còn là phân loài Kim Lục rất hiếm thấy, dưới ánh nắng ban mai, bé rồng ấy lộng lẫy đến huy hoàng.
Tiệp An là một đứa trẻ ngập tràn nhiệt tình với em trai em gái mới tới, bé chỉ liếc mắt đã nhận ra rằng cái bóng đen vừa nhoáng lên chính là một bạn rồng con. Tiệp An miệng đầy bọt định lên tiếng chào hỏi, nhưng vừa mở miệng đã phun ra một hàng bong bóng: “Ùng ục ục ục.”
Lộ Nguyên ngậm bàn chải đánh răng vội vỗ vỗ Tiệp An, nhưng do không khống chế tốt lực nên rắc một tiếng cắn gãy luôn bàn chải.
Thân bàn chải đánh răng hình trụ bị cắn rớt lăn lông lốc tới trước mặt Ngôn Đàm.
Ngôn Đàm: “!!!”
Chẳng lẽ đây là phương pháp thị uy của rồng con tộc khác? Bày ra đặc tính chủng tộc của bản thân, như vậy là sẽ có thể dọa lui những rồng con khác? Chẳng lẽ hai em trai nhỏ xinh đẹp này không thích mình?
Thẩm Miên quan sát Ngôn Đàm sau lưng mình: Đứa trẻ này sợ người lạ à? Tối qua hình như đâu có vậy.
Thẩm Miên cúi người nhặt thân bàn chải lên: “Cái thứ mười một.”
Lộ Nguyên miệng ngậm đầy bọt rất vô tội chớp mắt hai cái.
Bắt đầu từ lúc nhập học, Rồng Đốm nhỏ có lực cắn kinh người đã làm hỏng mười cái bàn chải đánh răng, năm cái cốc súc miệng, thậm chí lúc đang uống canh còn cắn hỏng một cái bát, may mà nhóc vẫn kịp phun mảnh vỡ nhỏ ra ngoài.
Thẩm Miên vỗ vỗ đầu Tiệp An và Lộ Nguyên: “Súc miệng trước đã.”
Anh buông bàn tay đang nắm Ngôn Đàm rồi lấy ra một bộ cốc và bàn chải mới.
Bởi vì tần suất Lộ Nguyên làm hỏng những thứ đồ này quá cao nên Thẩm Miên chuyên môn mua hẳn hai túi cốc và bàn chải cho nhóc.
Thiết bị của viện nuôi trẻ rất bình thường, phòng tắm chỉ có một bồn rửa tay cỡ siêu lớn. Ngôn Đàm hứng nước rồi cẩn thận từng ly từng tí đứng cạnh hai em trai nhỏ.
Tiệp An và Lộ Nguyên đã đánh xong răng, hiện đang đứng trong phòng không nỡ đi ra.
Hai đứa xưa nay chưa từng gặp loài rồng này, toàn thân trên dưới đều là màu đen, còn có một đôi cánh có thể thu lại, nhìn trông vừa uy vũ vừa ngầu lòi.
Ngôn Đàm bị nhìn tới mức căng thẳng muốn chết. Sau khi rửa mặt xong, cậu bé cẩn thận quay người lại, thậm chí còn không dám nhìn Tiệp An và Lộ Nguyên.
Thẩm Miên quỳ gối ngồi xuống trước mặt ba nhóc rồng: “Tiệp An Lộ Nguyên, đây là Ngôn Đàm, sẽ ở đây một thời gian. Ngôn Đàm lớn hơn hai đứa một chút, là anh trai nhỏ của hai đứa.”
Ngôn Đàm đối diện với Rồng Đá Quý nhỏ, cậu bé vân vê mép cánh đen sì của mình, ngượng ngùng tự ti nói: “Chào, chào các em.”
Vì sao chỉ có mình mình đen sì, chẳng dễ nhìn chút nào cả.
Cậu bé đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy tiếng chào lại, thế là Ngôn Đàm bèn chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong mắt Tiệp An lóe lên ánh sáng: “Ngầu quá!”
Màu đen, vảy không phản quang!
Tiệp An đi tới kéo móng Ngôn Đàm: “Anh muốn chơi trốn tìm với bọn em không? Mỗi lần em chơi với Lộ Nguyên thì chỉ có mình cậu ấy trốn được thôi.”
Thẩm Miên và Lộ Nguyên đồng thời nghiêng đầu, hai mắt tròn xoe của Ngôn Đàm cũng chứa đầy tò mò.
Tiệp An vẫy vẫy đuôi: “Vì em phản quang!”
- Hết chương 22-