Nơi đãi ăn là một quán ăn nhỏ nằm trên lầu một khu cư xá gần trường học. Bởi vì đây là ngày cuối tuần nên chỗ này rất đông khách, chật kín người ngồi, khi chúng tôi đến nơi thì chỉ còn lại một cái bàn trống duy nhất gần cầu thang. Bọn tôi chỉ gồm có năm người, nhìn thấy có chỗ liền nhanh chóng chạy đến, ngay cả người làm trong quán thấy bọn tôi hùng hổ xông tới mà phải sợ tránh sang một bên.
Sài Cần gọi rất nhiều món, trên bàn đầy những thức ăn đủ màu xanh đỏ để chật đến không còn chỗ nhìn vào hấp dẫn vô cùng nên mọi người rất nhanh đã bắt đầu động đũa. Nhưng lúc đó Sài Cần đột nhiên đứng lên, tay cầm một ly rượu đến mời tôi trước tiên. Tôi vừa hoảng sợ lại vừa hoang mang nhưng cũng nhanh chóng phối hợp đứng dậy tiếp lấy ly rượu.
“Tiểu Mãn, chị mời em một ly, về sau mong em chiếu cố chị nhiều một chút!” Cô ta còn nói rất là nghiêm túc nữa a.
Tôi thấy cô ta ngữa cổ, cũng liền bắt chước, ngữa cổ uống sạch ly rượu trong tay mình. Nhưng vừa bỏ ly rượu xuống, mặt tôi liền đen lại, thì ra trong ly của cô ta còn rõ ràng cả hơn nửa ly rượu. Chắc mới vừa rồi, ý tứ của cô ta là nhấp miệng mà thôi, tôi lại ngốc nghếch đoán già đoán non cho rằng người ta muốn cạn ly, lại đem ly rượu của mình một phát uống sạch.
Nhất thời cảm thấy trong lòng càng thêm buồn bực, mới bắt đầu còn chưa ăn gì vô bụng đã uống cạn hết một ly rượu, đầu óc vì một ly rượu kia giờ cũng hơi choáng váng, ánh mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, tôi nói với Sài Cần:”Chị thật xấu….sao chỉ uống cho có lệ thế!”
Sài Cần mỉm cười, ánh mắt nheo lại nhìn tôi, rồi sau đó tự rót đầy ly cô ta và cả ly của tôi, mỉm cười vui vẻ nói:”Vừa rồi là do chị sai, được rồi đến đây đi, chúng ta uống lại một lần nữa. Tiểu Mãn, chị mời em!”
Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cô ta ngửa cổ, uống xong còn chổng ngược ly xuống cho tôi coi. Tôi cảm thấy thật là mất tự nhiên, đành nhỏ giọng xin tha:”Có thể uống từ từ được không, cổ họng của tôi vẫn còn đau!”
Sài Cần mỉm cười, có chút đắc ý gật đầu, Nhuế Tiểu Phượng thấy vậy liền gấp một miếng thức ăn, nhét vào trong miệng của tôi. Tôi đem đồ ăn trong miệng nhai ngấu nghiến, nghĩ nghĩ một hồi rồi sau đó cũng đem ly rượu kia ngữa cổ mà uống, sau khi đã uống xong mới cảm giác được trong người lúc này giống như đang có một dòng chất lỏng thiêu đốt từ thực quảng đến tận dạ dày ấy.
“Tốt, Tiểu Mãn quả nhiên là rất sảng khoái!” Sài Cần dứt lời lại rót cho tôi thêm một ly nữa.
Tiểu Nhụy và Quế Lượng thấy vậy xem ra là rất không vui, hai người một trái một phải cũng đồng thời đứng lên rót rượu vào ly mời Sài Cần:”Sài Cần, sinh nhật vui vẻ, làm sao lại chỉ uống với một người thế kia, thật không vui gì cả!”
Sài Cần mỉm cười có phần gượng gạo, rót liền hai ly rượu sau đó tự mình uống sạch. Lúc này cả bàn ăn trừ bỏ Nhuế Tiểu Phượng ra, thì trên mặt những người còn lại đều đã đỏ ửng.
Thức ăn nơi này rất ngon, nhưng hình như bọn họ và Sài Cần không có chuyện gì để nói, ai nấy cũng đều cúi đầu mà ăn, còn tôi đầu óc lại như quay mòng mòng, ngay cả thức ăn sờ sờ trước mặt nhưng mà gấp mãi cũng không xong.
Sài Cần đưa đũa đến gấp món nào cũng trùng hợp bị tôi gấp trước, cô ta không khỏi có chút ảo não, động tác trên tay dừng hẳn lại, liền chống má hỏi tôi:”Tiểu Mãn, chúng ta chơi tù tì đi, qua ba lần nếu như ai thắng, thì người thua phải đáp ứng giúp người thắng làm một chuyện chịu không?”
Tôi buông chiếc đũa trong tay, vươn bàn tay ra, lắc lắc nói:”Được rồi, kéo búa bao, tôi có lẽ giờ không thấy rõ tay mình ra cái gì, chị ra xong thì chỉ cần nói cho tôi biết là tôi thắng hay thua là được!”
Sài Cần nghe xong, khóe miệng có hơi co rút một chút.
Mọi người bắt đầu hứng trí bừng bừng nhìn hai chúng tôi chơi trò tù tì. Mỗi lần khi giơ tay ra tôi đều rất khí thế, đập mạnh trên bàn một cái, hào khí vô cùng dữ dội, Sài Cần nhìn thấy cũng phải không ngừng mà đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì muốn giữ cho cái bàn bên dưới đứng vững nên tôi cố gắng đập thật mạnh xuống, cho nên tiện thể ba lần đều ra cái bao, nhưng quỷ dị một điều là Sài Cần cư nhiên lần nào cũng ra cái búa. Thấy tôi thắng liền ba ván một lúc, Sài Cần kinh ngạc ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt khó tin:”Tiểu Mãn, em đây là người thông minh mà lại cố tình giả ngu phải không? Chị đoán ba lần, không ngờ cả ba lần cũng đều sai cả.”
“Á! Chị đoán thế nào vậy?” Tôi thật ra có chút tò mò.
Sài Cần bộ dạng rất bí mật nhìn tôi, nói:”Lần thứ nhất thắng đó là may mắn của em cái này không cần phải nói tới. Lần thứ hai chị nghĩ em sẽ thay đổi một chút, cho nên sẽ cố tình không ra giống lần trước, không ngờ em lại rất nhanh tay, chị đoán là em sẽ ra kéo, nên đơn giản cũng tiếp tục ra búa thủ thế nhưng em lại ra cái bao. Lần thứ ba chị nghĩ dù sao em đã ra cái bao hai lần khẳng định lần này sẽ đổi nên chị quyết định ra tiếp cây búa, không ngờ em lại là người chơi rất ngang tay…. vả lại còn rất giảo hoạt!”
Ai u, cô ta quả thật là đã suy nghĩ quá nhiều đi!
Tôi nghe xong, thái độ rất nghiêm túc trả lời cô ta:”Thật ra tôi đập bàn là chỉ muốn cho nó đừng có tiếp tục lung lay nữa thôi, đồng thời đập bàn xong ra bao cũng tiện, không cần hao tâm tốn sức co giãn mấy ngón tay chi cho mệt, này chẳng phải tốt nhất hay sao!”
Tiểu Nhụy nghe xong “phốc” một cái rồi bật cười thật lớn.
Sài Cần nét mặt lại càng đen, nhìn vào hình như là rất không vui.
Tôi nghĩ dù sao hôm nay cũng là ngày sinh nhật của cô ta, thật sự không nên làm cho cô ta mất vui, nên tốt bụng mở miệng nói:”Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của chị, không cần tù tì ăn thua làm gì, chị cứ nói đi, nếu muốn tôi ca một bài sinh nhật, hoặc muốn tôi cõng chị về nhà cũng được, miễn sao chị thấy vui vẻ…. cái gì cũng đều có thể, tôi đây sẽ tận lực đáp ứng yêu cầu của chị!”
Nét mặt Sài Cần nghe xong có hơi hòa hoãn một chút, quay sang nói với tôi:”Tiểu Mãn, chị không cần em ca hát hay cõng về nhà, chị chỉ là muốn em giúp làm một chuyện khác có được hay không!”
Tiểu Phượng nghe xong liền đem đôi đũa trên tay buông xuống, chen ngang nói trước:”Chỉ cần không phải là chuyện làm cho Tiểu Mãn khó xử là được!”
Tôi cảm kích nhìn thoáng qua Tiểu Phượng, rồi sau đó hướng Sài Cần gật đầu.
Sài Cần nghe Tiểu Phượng lên tiếng, dường như có chút ngoài ý muốn, khóe mắt đảo qua nhìn đến Tiểu Phượng, rồi mới quay sang tôi nâng cằm nói:”Chị hôm nay chưa có nghĩ ra, bất quá em phải nhớ kỹ là em vẫn còn nợ chị một chuyện là được!”
Tôi cảm thấy chuyện này dù sao cũng không thể kì cò thêm nữa, nên rầu rĩ đem đầu hơi gục xuống, tiếp tục dùng bữa.
Vốn Tiểu Phượng đối với Sài Cần trước giờ vẫn là hữu thuyết hữu tiếu, nhưng giờ đây lại dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn cô ta, nó cũng không nói gì thêm, vùi đầu dùng bữa.
Trong nhất thời bầu không khí trên bàn vô cùng nặng nề.
Khi ăn uống xong, tôi thấy Sài Cần có vẻ rất mệt mỏi, không còn chút hứng thú nào nhìn Tiểu Phượng nói:”Chị đi về chỗ làm trước, chuyện đi hát đành dời lại lần sau vậy!”
Chuyện đi hát này đúng thật ra là do Quế Lượng gợi ý trước, mới nãy khi nhận quà Sài Cần còn đặc biệt vui vẻ đồng ý, không ngờ giờ đây hoãn lại, xem ra tâm tình cô ta quả thật là rất tệ, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tôi trời sinh khi hát hò thì thường xuyên hay bị lạc giọng, cho nên khi đi ca hát chưa bao giờ đạt được điểm cao cả. Vì vậy khi nghe Sài Cần nói không muốn đi, tôi ngược lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng, liền lủi thủi đi trước Tiểu Phượng xuống lầu.
Sài Cần từ sau lưng tôi hỏi tới:”Em gần đây có gặp Diệp Hướng Lăng không?”
Tôi ngẩn người, theo phản xạ có điều kiện trả lời cô ta:”Thứ hai này anh ta bảo bọn em đến trường anh ấy một chuyến để xem Đại hội thể dục thể thao!”
Ánh mắt Sài Cần lập tức trở nên sâu xa khó hiểu, cô ta lạnh lùng nhìn về người lúc này đang theo sát sau tôi là Tiểu Phượng, cười lạnh hỏi:”Tiểu Phượng, vì sao chị không nghe em nói gì về chuyện Hướng Lăng mời các người thứ hai đến đó vậy.”
Tiểu Phượng vừa bước được hai bước, nghe thế đột nhiên dừng hẳn lại, xoay người lắc đầu trả lời cô ta:”Diệp sư huynh không có trực tiếp mời em, anh ấy chỉ gởi thư mời Tiểu Mãn mà thôi!”
Sài Cần làm như không quan tâm nhún nhún vai, rồi sau đó tiến tới sát Tiểu Phượng, vai kề vai tranh nhau đi xuống lầu.
Cầu thang vốn đã chật, hai người họ lại đi kẹp hai bên lại càng thêm chật, tôi cảm giác như cánh tay Tiểu Phượng thiếu chút bị dán chặt đến xẹt ra lửa.
Tôi quay đầu nhìn Tiểu Phượng, khuôn mặt của nó giờ cũng nhăn lại một đống, nhưng cũng cực lực không muốn nhường chỗ cho Sài Cần. Tôi với tay muốn kéo nó lại đây, đột nhiên Sài Cần bị trượt một cái, cánh tay duỗi ra, lảo đảo muốn chụp lấy gì đó, tình cờ cũng hướng sau lưng Tiểu Phượng ập tới.
Tôi là người tuy đầu óc chậm lục nhưng tay chân nhanh nhẹn rất nhiều, hai tay tôi đem Tiểu Phượng tránh qua một bên, không ngờ chính mình lại bị Sài Cần vừa vặn chụp tới, cả người cứ thế mà bị đẩy ngã xuống lầu.
“Tiểu Mãn….”
Tiểu Nhụy và Quế Lượng đều bị tình cảnh trước mặt dọa đến ngây người, mỗi đứa một tay cố kéo lấy tôi, đáng tiếc sự việc xảy ra quá nhanh, tôi thấy không kịp liền ôm đầu một đường theo từng bậc thang va đập, lộp độp lăn vòng xuống dưới.
Mắt cá chân bị đập xuống sàn trước, trong nháy mắt, vừa vặn cái mông tôi cũng không khách khí té đè lên đó. Trong lúc đó tôi thậm chí còn nghe rõ được tiếng thanh thúy khi xương cổ chân bị trật vang lên, tất cả tâm lý phòng bị thoáng cái vì quá hoảng sợ đều biến mất, tôi chỉ biết ôm đầu ngồi đó một chút động đậy cũng không dám.
Tiểu Mãn, mày té có nặng lắm không?” Tiểu Phượng là người đầu tiên lao xuống, mặt nó không còn chút máu, chạy đến đem tôi ôm vào trong ngực.
Tôi run run, tư thế quỷ dị của tôi và nó lúc này làm cho tôi nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khất và yếu đuối, liền lệ rơi đầy mặt nói:”Tiểu Phượng…..”
“Ừ, mày cứ nói!” nó thiếu chút nữa đã khóc ra nước mắt, nhẹ sờ sờ đầu tôi hỏi.
“Tao nói….”Tôi choáng váng đến khờ khạo, bắt lấy cánh tay nó, không còn sức lực nhìn nó nói:”Tiểu Phượng, tiền học phí của học kỳ này hình như tao còn chưa có đóng!”
Nói xong lời này tôi oa một tiếng khóc càng lớn hơn. Này tất cả là đã xảy ra chuyện gì chứ, miệng tôi thế nào lại quạ đen như vậy? Chẳng phải trong ti vi cũng thường chiếu những liệt sĩ cách mạng trước thời điểm hy sinh đều hay nói những lời tương tự này sao?
Tôi dựa vào nó ….khóc càng thêm thương tâm.
Tiểu Nhụy và Quế Lượng nghe tiếng tôi khóc lớn như thế lúc này tâm tình mới dần dần hồi phục, ba chân bốn cẳng chạy tới giúp Tiểu Phượng một tay kéo tôi đứng lên.
Sài Cần cũng nhất thời bị dọa cho sợ, tay chạm nhẹ vào mắt cá chân của tôi, lại thấy tôi giống như hoàn toàn không còn một chút cảm giác nào:”Tiểu Mãn, chân em chẳng lẽ đã bị gãy rồi sao!!”
Câu này của cô ta vừa thốt ra, tôi liền bị dọa đến ngừng khóc hẳn, ánh mắt ngây ngốc, hồ đồ nhìn từ xa thấy bộ dạng bà chủ quán đang vội vàng, lo lắng chạy lại đây.
Mọi người đều nhanh chóng vây lại đây nhìn, xem tôi là hỏng chỗ nào. Mỗi người một câu bảo tôi mở miệng nói gì đó:”Tiểu Mãn, mày nói cái gì đi chứ….”
“Có phải bị té đập đầu nên hư óc rồi không, sao con bé này trông choáng váng đến thế kia?”
“Ai u, xin lỗi….. xin lỗi. Cô động đậy cái chân một chút thử xem nào! Làm sao không nói gì cả thế này…. Á! Điệu này chắc là tiêu rồi!” Ba chủ lo lắng nhìn tôi, bộ dạng luống cuống nhưng trong tay cũng không quên đưa ra hóa đơn tính tiền.
Tiểu Phượng không ngừng giúp tôi lau đi nước mắt trên mặt.
Bị mọi người đưa mắt nhìn mình, tôi cũng không hề yếu thế dùng ánh mắt bí hiểm mà dò xét bọn họ.
Trừng mắt nhìn nhau một hồi, tôi rốt cục mở miệng:”Cài phần này, giá cả tính không đúng!” Tôi kéo cái chân, kiên cường đứng dậy chỉ đến hóa đơn trong tay bà chủ.
Bà chủ quán nghe xong, xem xét tôi một hồi rồi mới thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai tôi nói:”Không có việc gì….. không có việc gì….. đầu óc thì ra vẫn còn rất tốt nha! Còn biết trả giá đây này.”
Thật ra vừa rồi, tôi cái gì cũng đều không có nghĩ, nghe thấy Sài Cần đoán rằng chân tôi đã bị gãy, trong đầu liền chỉ có duy nhất một ý niệm đó là: Nói vậy thứ hai này tôi làm sao có thể đi tham gia đại hội thể dục thể thao của Diệp bạn thân đây?
Nói không chừng lúc đó rất có thể phải thuê một cái xe lăn để mà đi qua bên ấy a.